Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 398 : Khóc than

Ngày đăng: 20:58 19/04/20


Vừa vào cửa cung, bá quan văn võ liền phát hiện võ sĩ, nội thị, cung nữ trong cung đều mặc áo gai để tang, ngay cả thương kích trong tay các võ sĩ cũng bọc vải trắng. Một thái giám đứng trước một đống quần áo trắng chất cao như một ngọn núi nhỏ, ai oán xướng lễ: "Hoàng đế băng hà, văn võ bá quan tới nhận áo táng rồi vào điện."



Văn võ bá quan sớm đã biết được tin tức hoàng đế băng hà, cho nên cũng không có ai gây nên rối loạn, bọn họ lặng lẽ bước tới, nhận một bố áo trắng mặc ra ngoài quan bào, lại dùng khăn trắng buộc lên mũ, ai ai cũng lặng lẽ bước về kim điện, rất nhiều người đã cúi đầu khóc.



Trên kim điện, Triệu Quang Nghĩa mặc áo gai để tang đứng dưới ngự tọa, đứng cạnh là ba vị tể tướng Lô Đa Tốn, Lữ Dư Khánh và Tiết Cư Chính cũng mặc đồ tang, lặng lẽ nhìn văn võ bá quan đang nối đuôi nhau bước vào.



"Các vị đại nhân, đêm qua... bệ hạ bạo bệnh qua đời rồi." Triệu Quang Nghĩa trầm giọng nói, hai hàng lệ nóng không ngăn được mà rơi xuống, văn võ bá quan đồng loại quỳ xuống, lớn tiếng khóc rống lên, nhất thời trên kim điện tiếng khóc vang trời, các loại tiếng khóc thô co, the thé có, cao có, thấp có tụ lại thành một tiếng gầm quái dị.



Triệu Quang Nghĩa và ba vị tể tướng không dám chính diện nhận vái lạy của bá quan, liền lui sang một bên cùng với bọn họ hướng lên bộ long ỷ trống không đặt trên ngự giai mà cúng bái than khóc. Một lát sau, Lữ Dư Khánh và Tiết Cư Chính mới lau nước mắt, bước lên trước đỡ Triệu Quang Nghĩa đã khóc không ra tiếng dậy. Lô Đa Tốn bước lên, lớn tiếng nói: "Bá quan xin dừng bi ai, đứng dậy."



Đợi bá quan nhất loạt đứng lên, Lô Đa Tốn lại nói: "Tiên đế tân tụy chăm lo việc nước, cuối cùng long thể mắc bệnh, bệnh phát đột ngột mà chết. Nước không thể một ngày không có chủ, nghe tin bệ hạ băng hà, Lô Đa Tốn hoảng hốt bi thương, nhưng không dám quên trách nhiệm của một tể tướng, vội vàng thương nghị với Lữ tướng, Tiết tướng. Tấn vương Triệu Quang Nghĩa sáng suốt khiêm cung, nhân phẩm quý trọng, đức hạnh cao thượng. Bề tôi ủng hội, tấu thỉnh hoàng hậu nương nương cho phép, quyết định: Đưa Tấn vương lên ngôi vua, làm chủ của Tống quốc ta! Tấn vương, xin thăng tọa, bá quan tam bái tân quân."



Triệu Quang Nghĩa khóc lóc không ngừng, liên tục xua tay cự tuyệt, nghẹn ngào đến nỗi không nói được câu nào, được Lữ Dư Khánh, Tiết Cư Chính cường hành đỡ lên long ỷ, lại ở trước mặt hắn kéo hai tay hắn ngồi xuống. Bá quan ở bên dưới thấy vậy, giống như câu liêm xoẹt một cái cắt lúa mạch, đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh hô: "Chúng thần khấu kiến ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."



"Chúng khanh gia... bình thân."



Giọng nói nghẹn ngào của Triệu Quang Nghĩa vang vọng trên kim điện: "Tiên đế băng hà, trời rung đất nứt. Trẫm... bị thống vô cùng. Nay trong điện Hoàng Nghi đã bày linh đường cho tiên đế, trẫm dẫn bá quan đi tế bái tiên đế, khóc than bên linh cữu, và thương nghí miếu hiệu cho tiên đế. Quốc sự một ngày không thể hoang phế, nhưng tiên đế chính là anh em của trẫm, tiên đế thăng thiên, trẫm đau thương muốn chết, thực sự khó mà lo liệu quốc sự được. Quyến định tạm dừng triều hội ba ngày, ba ngày sau lại lâm triều thính chính. Hi vọng chúng khanh tận tâm phụ tá, để Đại Tống ta được hưng thịnh hơn...



Hắn đứng dậy, lại vừa khóc vừa nói: "Chuyện lớn của tiên đế, ứng với quốc tang. Lô tướng, chuyện này nên do ai phụ trách."



Lô Đa Tốn cung kính nói: "Phàm là những chuyện như triều hội, tân khách, cát hung và đại điển lễ của quốc gia, giao miếu, tế tự, yến tiệc, sắc phong, vào xuân, vào lịch, ban truyền quy định, báo chiến thắng, quan lại nước ngoài triệu kiến, chư phiên vào kinh tấn cống, phục lệnh với sứ thần bá quan, đều là do... Hồng lư tự chủ trì."



Lễ bộ lúc đó, chủ yếu phụ trách khoa cử khảo thí, tất cả triều đình đại lễ, đều do Hồng Lư Tự chủ trì. Triệu Quang Nghĩa biết Dương Hạo đã chạy trốn từ lâu rồi, nhưng vẫn giả vờ như không biết, liền nuốt lệ nói: "Như vậy, Hồ lư tự khanh ở đâu?"



Đôi mắt đẫm lệ của hắn nhìn về phía quần thần, lại nghe thấy trong bá quan văn võ ở dưới có một tiếng hô to: "Có thần!"



Một quan nhi mặc đồ tang đang tập tễnh từ trong hàng của quan văn bước ra, lắc lư vái Triệu Quang Nghĩa, nói: "Thần, xin nghe chỉ!"



"Hả!"



Triệu Quang Nghĩa giật nảy mình, giống như là gặp quỷ, nhìn chằm chằm vào Dương Hạo.



Dương Hạo hồn nhiên như không hề phát giác ra, lại vái một cái, cao giọng nói: "Xin bệ hạ phân phó."


"Tốt!"



….



Dương Hạo rời khỏi điện, liền khập khễnh tới linh đường.



Hắn và Triệu Quang Nghĩa phen này so chiêu, chính là tới chỗ chết mà tìm đường sống. Trình Đức Huyền có tới Dương gia hay không? Có qua! Hắn có ở trong phủ hay không? Không có!



Nhưng hắn lại ở ngay trước mặt Triệu Quang Nghĩa, luôn miệng chắc chắn rằng mình có ở nhà, Triệu Quang Nghĩa làm gì được hắn? Hoàng đế tân nhiệm cùng một thần tử tranh cãi mãi về chuyện hắn tối qua rốt cuôc là đi đâu. Thế chẳng phải là một lão bà một mình trên giường trống, bụng đầy oán khí ư? Ngươi cảm thấy có giống trò trẻ con không?



Dương Hạo dẫu sao cũng biết rằng hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mình, bày ra bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi như vậy, Triệu Quang Nghĩa ngược lại sẽ cố kỵ, không mò được hắn rốt cuộc là có con bài gì, do đó lòng sinh nghi hoặc, sẽ không dám tùy tiện hạ thủ nữa. Hắn chính là một trong cửu khanh, Triệu Quang Nghĩa lấy tội danh gì ra mà dám công khái giết hắn? Nếu âm thầm hạ thủ... Hắn chính là Đại hồng lư, cả ngày phải lo liệu tang sự cho tiên đế, mấy ngày này e rằng ngay cả hoàng đế cũng không thấy được hắn, cả ngày tung tăng trước mặt người ta, ai có thể hạ thủ được? Huống chi hắn mấy ngày này đại đa số thời gian là sống ở trong cung. Triệu Quang Nghĩa tuyệt không dám để hắn chết trong cung, tăng thêm chút gia vị không dễ chịu cho cuộc đăng cơ của hắn.



Còn ở ngoài cung, buổi sáng trước khi hắn thượng triều, đã ầm thầm gặp Trư nhi, liên lạc với Kế Tự Đường ở Biện Lương, có giang hồ hảo hán của Biện Hà bang âm thầm tương trợ, lại có thế lực ngầm khắp tam giáo cửu lưu của Kế Tự đường, mấy ngày này bảo bọn họ an bài thật tốt, ngày sau hắn vừa ra khỏi cửa cung, liền giống như cá vào sông hồ, ai còn có thể tìm được tung tích của hắn.



Trong đại điền bố trí linh đường là một mảng trắng thuần.



Quan tài của Tiệu Khuông Dận ở cuối đại điện, phía trước đặt hương án, linh bài. Văn võ bá quan xếp hàng tế bái, dưới sự chỉ dẫn của lễ quan mà khóc tế tiên đế.



Dương Hạo thuộc hàng cửu khanh, địa vị gần bằng ba vị tể tướng, cho nên đi thẳng tới vị trí trước nhất, quỳ xuống phía sau ba vị tể tướng, tế bái một lúc, sau đó liền đứng dậy bước sang bên cạnh. Các quan viên của Hồng lư tự đều vây lên, bọn Tiêu Hải Đào hồi báo những sự nghị mà mình phụ trách. Dương Hạo chỉ điểm an bài một hồi, quan viên các ti lập tức chia nhau đi lo liệu những việc thuộc quyền của mình. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn



Dương Hạo thì lại quỳ xuống bên sườn phía trước, tránh hàng của văn võ bá quan, để tiện cho quan viên của Hồng lư tự tùy thời có thể xin chỉ thị của hắn, an bài các loại lễ nghi của đại tang.



Dương Hạo vừa khóc vừa dõi mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy vẻ mặt của các bá quan ở trước linh cữu mỗi người có một vẻ riêng, rõ ràng là đối viện việc Triệu Khuông Dận đột nhiên bệnh chết, rất nhiều người trong lòng chưa kịp có chuẩn bị tâm lý, đột ngột gặp phải đại biến này, khó tránh khỏi có chút thất thố. Đám quan viên như Tào Bân, Điền Trọng Tiến thì sắc mặt càng trầm trọng, nhưng lại không có ai dám nhìn đông nhìn tây, nói chuyện với nhau.



Tân quân đã bái rồi, bọn họ là quan nhi của Đại Tống, trợ giúp và bảo vệ xã tắc của Triệu gia, người ngồi trên giang sơn và người của Triệu gia, bọn họ trừ việc tiếp nhận hiện thực ra thì còn biết làm gì nữa?



Dương Hạo lại chuyển ánh mắt tới trước linh cữu, quỳ ở phía trước nhất trước lĩnh cữu tất nhiên là Tống hoàng hậu và đôi con trai con gái của Triệu Khuông Dận. Tống hoàng hậu mặc đồ tang, trông rất trẻ, chỉ mới hơn hai mươi tuổi, xinh đẹp như hoa, chỉ là hai mắt đã khóc đến nỗi sưng húp như quả đào, lúc này bà ta đã khóc đến khản cả cổ rồi, không khóc to được nữa, chỉ không ngừng lau nước mắt.



Dương Hạo thấy vậy không khỏi sinh lòng trắc ẩn. Bỗng nhiên hắn phát hiện có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng không khỏi lạnh toát, vội vàng cúi đầu xuống, giả vờ khóc lóc đau đớn giống các bá quan. Mượn động tác lau nước mắt, hắn che mặt, nhìn lén về phía ánh mắt đó, vừa nhìn thấy liền ngây người ra.



Hắn còn cho rằng là tai mắt của Triệu Quang Nghĩa đang chú ý tới nhất cử nhất động của hắn, không ngờ vừa ngửng đầu lên, chạm phải ánh mắt đó, lại thầm thấy kinh hãi. Người đó không ngờ lại là Vĩnh Khánh công chúa, nàng ta mặc áo gai màu trắng, tóc xanh cũng vén sau lụa trắng, khuôn mặt thanh tú đẫm nước mắt, mũi vì khóc mà đỏ hồng, hai mắt lại nhìn chằm chằm vào hắn không hề chớp.



Vừa chạm phải ánh mắt của hắn, Vĩnh Khánh công chúa lập tức nghiêng người, theo tiếng hô to của quan xướng lễ mà vái lạy, miệng chu ra về phía trước thân mình. Dương Hạo nhìn về phía trước nàng ta, không khỏi ngớ người, Vĩnh Khánh công chúa lại chu miệng ra một lần nữa. Dương Hạo nghi hoặc nghĩ: "Người quỳ ở trước mặt nàng ta chính là Tống hoàng hậu, nàng ta muốn mình nhìn cái gì? Chẳng lẽ... cái bồ đoàn đó quỳ không được thoải mái, nàng ta muốn bảo mình đổi cái khác ư?"