Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 423 : Lâm trận bái tướng

Ngày đăng: 20:59 19/04/20


"rầm…rầm..rầm."



Những âm thanh chắn động trời đất làm gián đoạn cuộc hội thoại của hai người trong cung.



Triệu Quang Nghĩa ngẩng đầu lên. Hậm hực đập bàn một cái. Đứng dậy đẩy cửa nhìn ra bên ngoài. Ngoài cửa sổ đen kịt. Hành lang tuy có đèn nhưng cũng chỉ có thể nhìn ra khoảng mười bước. Trong màn sương gió chỉ có thể nhìn thấy một mảnh trắng mờ ảo trong cung uyển Triệu Quang Nghĩa nôn nóng nói: "Lão tặc trời mưa như trút nước, mưa mãi không thổi dừng một lúc lại mưa. Đã bảy ngày rồi cũng không biết lúc nào mới thôi."



Vương Kế Án đứng dậy cười nói: "Quan gia, mưa năm nay tuy đặc biệt nhiều, nhưng đường sông năm nào cũng gia cố. Không có gì đáng ngại, người của ti nha môn đang ở bên sông ngày đêm quan sát. Một khi có gì nguy hiểm sẽ lập tức tiến cung bẩm báo."



Triệu Quang Nghĩa thở dài một tiếng, cạnh một tiếng đóng cửa lại, trầm mặt xuống quay trở về bàn, lại nói: "Khanh đợi thêm hai ngày nữa. đợi trời bớt mưa hãy lên đường. Lần này trẫm phái khanh đi làm lạt sứ Hà Bắc đạo kiêm nhiệm thái phòng sứ lộ Hà Bắc Tây lộ. Cho nên trẫm sè phong thưởng lớn cho khanh đồng thời cũng có đại sự giao cho khanh đi làm. Làm tốt chính là lập đại công."



Vương Kế Ân vội tiến lên trước, hơi cong người lại. Cẩn thận nghe Triệu Quang Nghĩa dặn dò: "Trẫm phái khanh đến Hà Bắc Tây lộ là. vì ở đó cách Hán quốc gần nhắt, bây giờ Khiết Đan tuy đã đồng ý bỏ mặc Hán quốc, hai nước hưu binh, nhưng loại người man di sao có thể tin tưởng được? Sau này nội bộ Khiết Đan ổn định. Tiêu hậu chưa chắc sẽ giữ lời hứa. hơn nữa...sau khi trẫm đãng cơ luôn muốn mờ rộng lãnh thồ biên cương, lặp đại nghiệp, sẽ không để cho tiên đế thất vọng. Hán quốc này nhất định phải lấy vào tay trẫm. lần này khanh đi Hà Bắc cần phải chuẩn bị cẩn thận, tập hợp binh, chuẩn bị vũ uy. tích trữ lương thảo..., phối hợp với Quách Tiến, chuẩn bị cẩn thận giống như trẫm đích thân ngự giá."



Vương Kế Ân khom người nói: "Tiểu nhân hiểu rồi, tiểu nhân hai ngày nay đã giao lại hết mọi việc trong tay cho người khác, để chuyên tâm lo lắng đại sự. Sau ba ngày nữa e rằng vẫn sè mưa lớn. nhưng cho dù có mưa lớn hơn nữa thì tiểu nhân cũng nhất định sẽ lên đường, vì quan gia làm đại sự. Mà tấu sứ của bên Lô châu..."



Triệu Quang Nghĩa cười lạnh một tiếng, cùng lúc đó một ánh chóp lóe lên. chiếu vào khuôn mặt xanh xanh ám muội của hắn đi theo đó là tiếng sấm ầm ầm làm chấn động cửa sổ.



Triệu Quang Nghĩa hé miệng, từ từ nói: "Con người này tâm tính xảo trá. trẫm tuyệt đối không ngờ hắn lại sớm đã có chuẩn bị. Kết giao với một số giang hồ dị sĩ. dựa vào sự tương trợ của họ mà bình yên thoát khỏi bàn tay của trẫm. có điều..., khắp thiên hạ này có chỗ nào không phải là vương thổ chứ. Hắn thoát được lúc này nhưng liệu có thoát được cả đời không? Sau khi hắn trở về Lô châu đã phát triển binh uy. Không tự lượng sức mình mà muốn thảo phạt Ngân châu. Nếu đã trung thành như vậy thì trẫm sao có thể không để hắn toại nguyện chứ?"



"Cứ để tùy hắn đi. Hắn không đánh hạ được Ngân châu thì Lô châu sẽ tổn thất binh tướng, tự tiêu hao thực lực. sau này trẫm có muốn chinh phạt thì chúng cũng khó chống đỡ. Còn nếu hắn thật sự có thể đánh hạ Ngân châu... Ngân châu vốn là đất cũ của Lý thị Hạ châu.



Hạ châu có thể dễ dàng để cho hắn chiếm đất của mình sao?"



Triệu Quang Nghĩa cười nham hiểm, lại nói: "Trên tấu sớ của hắn có giãi bày tâm tư. Khẳng khái nói rằng muốn lĩnh binh mã Lô châu đi thu hồi lại đất cho trẫm, trung thành tận tâm, đại lễ đại nghĩa như vậy trẫm sao có thể không cho phép. Ngày mai trẫm sẽ hạ chi, để cho toàn thiên hạ biết, biểu dương tấm lòng trung hậu của hắn. Nếu như hắn có thể thu phục được Ngân châu thì trẫm sẽ phong hắn làm đại nguyên soái Hà Tây Lũng, một thẩn tử tài giỏi trung thành như hắn thì trẫm đương nhiên sẽ thưởng phạt phân minh rồi ha ha ha..."



Vương Kế Àn chẩn chừ nói: "Việc này...không phải người ta đã nói rằng Chiết Ngự Huân Phủ châu, Dương Sùng Huấn Lân châu còn cả thủ lĩnh bộ người Khương Đảng Hạng và tộc người Thổ Phồn đã kết bái kim lan với hắn? Nếu như có sự tương trợ của những người đó, hắn vạn nhất thật sự đánh hạ Ngân châu.



Triệu Quang Nghĩa vuốt vuốt chòm râu. cười ha ha nhìn hắn, nói: "Trẫm lời nói nặng tựa nghìn vàng, sao có thể thất tín? Nếu hắn thật sự đánh hạ Ngân châu thì trẫm sẽ phong cho hắn làm đại nguyên soái Hà Tây Lũng, vậy thì có sao chứ?"



tiểu nhân hiểu rồi, quan gia thật anh minh." Vương Kế Ân khom người tâm phục khẩu phục.



Đây là quan gia có ý đặt Dương Hạo lên giá nướng. Trước đây Dương Hạo ỡ trong kinh làm quan, tuy là làm quan to nhưng từ đầu đến cuối lại không có thực quyền gì, hơn nữa trong kinh lại có hai phái lớn mạnh đối đầu nhau. Triệu Phổ đã sụp đổ. phái của hắn đang ngừng công kích để tự bảo vệ lấy mình, còn một phái khác chính là nam nha, mà Dương Hạo lại dùng cái chiêu bài nam nha này để huyên hoang, cho nên cũng chưa từng có người nào đến tổ cáo, động chạm đến hắn. Nhưng lần này thì khác, nơi hắn đi vốn là một nơi cách xa hoàng đế thiên cao. Xung quanh đều là đám vương vô dụng.



Tuy nói đại nguyên soái Hà Tây Lũng chi là một hư danh, giống như cái chức đại nguyên soái của Việt vương Tiễn Thục. Ngoài binh mã bản bộ của hắn thì không thể huy động được thêm ai khác và cũng không thể thật sự kiềm chế được chư phiên, nhưng cái chức đại nguyên soái trên danh nghĩa này thử hòi cái đám chư phiên tây bắc hống hách kiêu ngạo sao có thể tiếp nhận? Một kẻ ngoài đến. Ba chân bốn cẳng mà đời trèo lên đầu chúng sao?



Nhị đào sát tam sĩ sao. Cho dù vốn có muốn liên kế với Dương Hạo cùng chống lại Hạ châu thì Chiết Ngự Huân Phủ châu. Dương Sùng Huấn Lân châu và các bộ tướng khác e là cũng không chịu để cho tên tiêu tử này vênh mặt làm cao với họ, nó rất có thể làm tan vỡ liên minh tam phương, mà cho dù hai tiết độ sứ Phủ - Lân có con mắt nhìn xa trông rộng, không bị mắc lừa, không có cách nào phá hoại được liên minh tam phương của họ thì nhất định Hạ châu cũng sẽ liệt Dương Hạo vào danh sách những kẻ tử địch cần phải diệt.



Dương Hạo nhân lúc Hạ châu đang tranh giành với Thổ Phồn, Hồi hất. chiếm lấy đất tổ tông của hắn, lại chấn động vị trí đệ nhất phiên Tây Bắc của Hạ châu, cảng như thêm dầu vào lửa. Hạ châu một khi đã nhảy ra khỏi sự kìm kẹp. không lập tức dụng binh với Lô châu mới là lạ, một hư danh đã nhẹ nhàng thêm cho hắn một cường địch không chết không thôi, cuộc mua bản này đương nhiên là rất có lòi.



Triệu Quang Nghĩa cười nham hiểm, vừa mới mở miệng ra muốn nói gì đó thì cửa điện đột nhiên bị đẩy ra. Triệu Quang Nghĩa rất tức giận, chưa được sự cho phép của hắn mà ai lại dám xông vào trong cung điện? Vương Kế Àn cũng vội vàng quay người nhìn ra cửa thì nhìn thấy một bóng người bước tới. Người đó mặc y phục màu trắng, đầu tác hơi rối. Ngay cả ngũ quan cũng nhìn không rõ, giống như một hồn ma, đi theo kèm còn có tiếng sấm đùng đoàng, làm cho một ké gan không nhó như Vương Kể Àn cũng phải lắp bắp nín sợ. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn




Dương Hạo không dám nghĩ, nhưng cả ngày chi nhìn thấy những thi thể chất đống, người bị thương đấy lán. Ý chí của hắn sắp vỡ tan rồi đã chết hai nghìn quân, thương ba nghìn, thương vong nhiều như vậy là trách nhiệm to lớn mà hắn không có cách nào tiếp nhận được. Trước đây hắn đã nghĩ mọi chuyện thật đơn giản, nhưng hiện thực đẫm máu cuối cùng đã làm cho hắn nhận thức được tranh bá thiên hạ là một cuộc chiến tranh tàn khốc như thế nào. Vinh quang và quyền uy của hắn được xây dựng trên xương cốt của biết bao người.



Phía Ngân châu sao lại có thể xây dựng thành một địa ngục tử vong như thế? Dương Hạo biết vũ khí công thành của mình lợi hại hơn nhiêu đối phương, nhưng vẫn có một cảm giác không thể nào triển khai hết sức lực. Mỗi lần khi hắn muốn tìm một chiến thuật công thành nào đó thì trong thành hình như cũng có thể đi trước một bước mà tìm ra đối sách, làm cho hắn không thể nào thi triển được.



Hắn mới công kích một phía, nhung mỗi lẩn ra tay hình như luôn bị đối phương tìm ra khuyết điểm của mình, đánh phản chế lại. Những cỗ máy chiến tranh đối diện với đối thủ cao minh vẫn phải lực bất tòng tâm. Một chiếc đại chùy mấy trăm cần hoàn toàn có thể đập nát những tảng đá cực lớn trước mắt. cho dù không thể đập nát nó thì cũng có thể đập nó thành những mảnh nhỏ. nhưng người giơ chiếc chùy nặng đó lên lại là một đứa trẻ. chưa cần nói đập nát nó. chi cẩn không đập thương chán chính mình đã là tốt lắm rồi.



Rõ ràng Ngân châu đang thủ thành, hắn đang công thành vậy mà Dương Hạo lại luôn có một cảm giác như kiểu chịu sự tấn công của địch ở bốn phía. Trận này nếu có thắng thì tất cả tổn thất cũng có thể lên tới mười lần. Một trăm lần. Nhưng khi mà hắn đã xuất ra một vốn lớn như vậy, nếu như còn không thể công phá được thành Ngân châu thì phải làm sao? Lô châu sẽ trở thành không bị tấn công mà tự diệt, hắn, một người có hi vọng thống nhất Tây Vực nhất lại sẽ có thể sụp đồ nhanh nhất.



Trời không lạnh, một ngày đầy trăng và sao. Chi ngắm bầu trời đẩy sao đã lãng mạn lắm rồi, nhưng Dương Hạo lại cảm thấy lạnh lẽo vô cùng. Hắn biết lần này tấn công thành đã không phải là việc hắn có thể quyết định tiến lùi tự do nữa, Khiết Đan cần cơ thảm hậu, có thể tiêu hao, còn hắn thì không, nếu như không công hạ được Ngân châu thì đó sẽ là thất bại lớn nhất của hắn.



Hắn cũng biết khuyết điểm lớn nhất của mình là gì. Chỉ dựa vào thân phận đặc biệt của hắn và bản tính làm người của hắn thì hắn có thể lấy tướng chiêu binh. Nhưng hắn lại không thiện thống binh, hắn vừa không có chiến thuật chiến pháp cao minh lại cũng thiểu cả việc xem chuân thời cơ. Hắn có thể làm cho tướng lĩnh tin phục, quyết tâm trung thành với hắn. Nhưng bên cạnh hắn lại thiếu những minh thần lương tướng văn năng an bang, võ năng định, quốc, nếu không trận này chưa chắc đã thảm hại như vậy.



Kha Trấn Ác nhẹ nhàng bước đến cạnh hắn. Dương Hạo hai nay nắm vào đầu gối. nhìn lên trời, vẫn không nói gì.



"Tiết soái, thắng bại là chuyện thường của binh gia. nhất thời gặp trắc trờ mà thôi, chủ động nắm vững trong tay chúng tạ tiết soái hà tất phải nản lòng như vậy. Tiết soái vẫn là thống soái tam quân ta, nếu như tiết soái không chấn tĩnh thì sĩ khí tam quân sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.



Hán cao tổ Lưu Bang lặp nên nhất thế bá nghiệp, nhưng lúc đầu ông ta rất thảm hại, để thoát mạng ngay cả hai đứa con trai cùng đây xuống xe; Lưu Bị chạy trốn khắp nơi. binh chưa tới nghìn người, tướng chi có Quan Vũ với Trương Phi. tan thương như khuyển mất nhà, so với bọn họ thì tình hình của chúng ta bây giờ không phái là vẫn mạnh hơn sao? Chí ít vẫn là chúng ta đang công thành, chi là công thành gặp trắc trờ. chúng ta vẫn chưa bại. tiết soái còn có hai đại quân ngầm mai phục vẫn chưa điều động, chưa chắc đã không có cơ hội chuyển bại thành thắng."



Dương Hạo lắc lắc đầu: "Huynh không cần phải khuyên ta nữa, những đạo lí này...ta đều hiểu cả. Nhưng hiểu là một chuyện, có thể làm được lại là chuyện khác. Một đao một thương, từng sinh mạng đều như đang cứa vào tim ta."



"Tiết soái lòng nhân từ. đây chính là nguyên nhân chúng tiểu nhân đi theo tiết soái, nhưng trên chiến trường chém giết hỗn loạn, tử thương là chuyện khó tránh, tiết soái không cần phải tự trách mình như vậy. Lẩn này chúng ta chủ động đến công thành Ngân châu là không sai. đây là một cơ hội. một cơ hội có thể làm lớn mạnh mình, bảo vệ mình. Nếu như chúng ta không đến. ngồi đợi Ngân Châu vững mạnh rồi đến công phá Lô Châu ta. Lô châu một khi thành thì vô số người già trẻ, đàn bà đểu chết trong tay chúng, lúc đó sẽ không còn là hai nghìn quân chết, một vạn quân bị thương mà sáu. Bày vạn dân Lô châu, đàn ông đều bị chúng chém giết như heo chó, đàn bà lại bị chúng làm nhục, làm nô tì hạ tiện."



"Bây giờ có gì khác chứ..., Ngân châu sao lại có thể có lực phòng bị mạnh như vậy? Lại không phải là binh lực của chúng chiếm ưu thế, ưu thẻ cứ thành tự chủ cũng chưa chắc đã có thể khống chế lượng lớn vũ khí công thành của chúng ta. chúng ta trước đó đã chuẩn bị rất đầy đủ. Nhưng...khi thời cơ đến chúng lại lại để mất đi tiên cơ. Trong thành...trong thành nhất định có một cao thủ thủ thành, Khánh vương Khiết Đan là một hán tử trên thảo nguyên, hắn sao có thể tinh thông thuật pháp thủ thành như vậy?"



Nói đến đây. mắt Dương Hạo lại sáng lên. đột nhiên tinh ngộ. ánh mắt hồi phục lại mấy phần tinh minh, hắn từ từ quay đẩu lại. như thể lẩn đầu tiên quen Kha Trấn Ác vậy. Hắn chậm rãi nói: "Ta luôn chi nhớ rằng Kha huynh là tay săn ớ trong sơn trại, lại quên mất tô thượng của Kha huynh cùng là tướng lĩnh đại Đường, lấn trước nhắc nhở ta chú ý hậu trận, hổm nay lại nói ra những lời này...không biết Kha huynh có cao kiến gì có thể dạy ta không?"



Kha Trấn Ác nói: "Thật là xấu hổ. tổ thượng nhà ta tuy là tướng lĩnh đời Đường nhung cùng không phải là danh tướng lập được chiến công hiển hách gì, truyền đến đời Kha mồ thì bản lĩnh kế thừa lại từ tô thượng còn chưa tới một. hai phần mười, có điêu...Chưa chắc là trong quân ta không có người từng đọc thuộc binh thuộc binh thư. thiện dụng binh pháp."



"Ai?"



Kha Trấn Ác xoa tay khom người nói: "Ngũ công tử Chiết gia."



Dương Hạo mắt sáng lên. nghiêm giọng hòi: "Là Tử Du cử huynh đến đây?"



"Tiết soái không tính toán chê bai. vẫn chịu dùng Kha mỗ, Kha mồ và nương từ đã từng nói tính mạng này từ giờ về sau sẽ gửi lại cho tiết soái, sao có thể lại chịu sự sai khiến của người khác chứ? Ngũ công tử lần này đến Lô châu, nhưng không được vào mật thất hậu sơn, trên dưới lô châu thì đều được xuất nhập, đây là dặn đò của tiết soái, thuộc hạ sao dám kháng mệnh? Lúc đầu ngũ công tử vào trong quân ta. thuộc hạ cũng lập tức bẩm báo với tiết soái."



Kha Trán Ác khẳng khái nói.