Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 425 : Chiến trường thứ hai

Ngày đăng: 20:59 19/04/20


Tiểu Lục và Thiết Ngưu đều không phải là người hay bận tâm tới nữ sắc, nhưng tình hình khi mà họ gặp Tiêu hậu lại đểu nói đến thân thái của nàng ấy động lòng người như thế nào. Có thể tưởng tượng thấy lúc đó nàng ta thật sự phong tinh vạn chủng. Dương Hạo nghĩ đến dáng vẻ yêu kiều thướt tha của Tiêu Hậu, trong lòng cũng trào lên một cảm xúc khó tả, lại hòi: "ừm..., nàng ấy khi đó có mang theo trang sức gi không?"



Thiết Ngưu và Tiểu Lục quay sang nhìn nhau, không biết Dương Hạo để ý đến những thứ này để làm gì. Tiêu Lục nghĩ một hồi lâu, chân chừ nói: "Việc này...đệ thật sự không nhìn kĩ, đó là Tiêu hậu nương nương, huynh đệ ta làm sao dám nhìn chẳm chẳm vào nương nương, chọc giận nương nương chắc chắn sẽ bị giết. ừm.... hổm đó nương nương hình nhu...hình như không đeo bất kì thứtrangsứcnào. Thiết Ngưu, còn nhở gì không?"



Thiết Ngưu trừng mắt một cái. thành thật nói: "Đúng, không đeo gì cả."



Trong lòng Dương Hạo đột nhiên thấy lạnh buốt, tình cảm giữa hắn và Tiêu Xước không cắt được, nhưng với thân phận của hắn tuyệt đối không thể ỡ cùng nhau. Tiêu Xước đang dùng lí trí để kháng cự lại tình cảm trong lòng, hắn thì sao? Nhưng Tiêu Xước cho dù có lí trí thì chi cẩn hắn có tình thì trên phương diện quyết định chính sách với tây bắc sau này ít nhiều cũng sẽ suy nghĩ đến sự tồn tại của hắn, nếu như có thể lấy được sự giúp đỡ của người thống trị Khiết Đan này thì con đường sau này của hắn hoàn toàn có thể nhẹ nhàng hơn.



Có lẽ phải qua sáu mươi năm nữa. Ở phía tây xa xôi sẽ ra đời một đứa trẻ tên là Henrv, sau khi nó lớn lên sẽ xây dựng một vương triều tên là Plantagenet. Thực lực nền tảng mạnh nhất của nó chính là do được kế thừa, kế thừa Normandv từ mẫu thân, kế thừa Anjou từ phụ thân, kế thừa Aquitaine từ vương hậu. Chính những điều này đã làm cho nó cuối cùng đã trở thành vị quân vương lớn mạnh, sang sơn của nó không phải có được từ hai bàn tay trắng, nhưng lịch sử có ghi địa vị của nó. là nó đã tạo lập nên chế độ bôi thám đoàn, được tôn xưng là cha của pháp luật Anh Quốc.



Từ cổ những người thành đại sự có thể dùng các biện pháp phi chiến tranh để chinh phục đổi phương như làm thông gia. liên minh, li gián..., chẳng có ai mà tự tìm cái khó cho mình cả. Nếu như nhất định phái dùng máu của thuộc hạ mình để chứng minh năng lực của mình thì đó là một kẻ ngu xuẩn, chỉ có thể làm bạn với sơn đại vương. Dương Hạo vốn cho rằng con đường tranh bá của minh ớ Tổng thì có thân phận hợp pháp làm khó Triệu Quang, ớ Khiết Đan thì có một oan gia ân oán khó phần, hắn ứng phó với một Lý Thị Hạ châu có căn cơ thâm hậu sẽ dễ dàng hơn một chút. Nhưng bây giờ xem ra nếu như không thể ăn V với phía Khiết Đan thì e rằng ngư ông đắc lợi lại chính là Triệu nhị thúc rồi.



Lúc này, Tiểu Lục đột nhiên vỗ trán một cái. nói: "Đúng rồi, Tiêu hậu còn đặc biệt sai chúng đệ mang một chiếc hộp về cho đại ca." Dương Hạo chấn động tinh thần: "Nàng ta bào hai người mang hộp về ư? ở đâu, mau đưa đây."



Tiểu Lục liền đi tới chỗ con ngựa, lấy một chiếc hộp từ trên lựng ngựa xuống, mang đến trước mặt Dương Hạo. Dương Hạo cẩm trong tay. cảm thấy nhẹ hơn rất nhiểu. Lúc trước trong hộp đựng sa bàn bằng đất bùn, cũng phải nặng đến ba mươi, bốn mươi cần. Dương Hạo trong lòng hoan hi. vội vàng đặt hộp xuống đất. Mở niêm phong ra nhìn, bên trong có một xếp lụa. mờ ra nhìn, ờ giữa lại bọc mấy thứ: "Một chiếc hoa tai, một chiếc vòng tay, một mánh ngọc bội...



Dương Hạo nửa vui nửa ngờ. khó mà đoán được ý của Tiêu Xước: "Vốn là những thứ này đểu là một đôi. sao lại trả về một nửa? Nàng đã phát hiện ra bí mật bên trong hộp, nàng quá nhiên là có để tâm đến ta. nhưng...sao nàng ta lại trả lại một nửa. đây là có ý gì?



Dương Hạo đang cau mày suy nghĩ, thì Kha Trấn Ác lại dẫn Chiết Tử Du tới. Thấy Dương Hạo ngỗi xổm dưới đất. trước mặt có một chiếc hộp đang mở. trong tay Dương Hạo lại câm mấy đồ trang sức, Chiết Từ Du không kìm nổi tò mò, hỏi: "Đây là gì vậy?"



Dương Hạo ánh mắt sáng lên, từ từ cất những thứ đó vào trong hộp. đứng dậy. nhìn Tiểu Lục và Thiết Ngưu, hai hàng lông mày cau lại, trầm giọng nói: "Hai người thật là giỏi, xem xem chuyện tốt mà hai người đã làm ra này."



Loan Đao Tiểu Lục và Thiết Ngưu nhìn nhau kinh ngạc, Thiết Ngưu lắp bắp nói: "Đại ca...hai bọn đệ..."



"Hai người sao chứ? Còn dám cãi lại!"




Xích Bang Tùng nói rõ: "Cả chặng đường ta đến đây, thấy rất nhiều bộ lạc chịu khổ chịu nạn đểu chạy đến nhờ cậy Dương thái úy. Dương thái úy là Kim Cương cổng Bào chuyển thế, có ngài ấy bảo vệ thì tin chắc rằng những bộ lạc này có thể qua được cửa ải này, có thể sống những ngày binh yên. Hãy nhìn mà xem. Sẽ có một ngày Tây Bắc chúng ta, Đảng Hạng, Thổ Phồn, người Hán, Hồi Hất.... Tất cả tín chúng đểu sẽ quy thuận về phía Kim Cương Cống Bào, mọi người có thể sống thêm được nhiều ngày thái bình." Như vậy sao..." Đan T ăng B an Chu Nhĩ vuốt râu suy tư.



Bộ lạc của hắn dựa vào tài lực của mình đã khó khăn lắm mới chống đỡ nổi qua mùa đông, đế quốc Thồ Phồn sớm đã không tồn tại. bộ lạc của hắn để sinh tồn đã từng dựa vào Khiết Đan, từng dựa vào Ngân châu, các bộ lạc lân cận, nhung trong bộ lạc bây giờ có người Hán, người Khiết Đan, người Hồi Hất. người Đảng Hạng cũng sớm không phải còn đơn thuần như thế.



Truyền thuyết Kim Cương cống Bảo chuyền thế hắn cũng đã từng nghe thấy. Bây giờ ngay cả Xích Bang Tùng đại nhân cũng nói như vậy, phật sống Đạt La lại chứng nhận cho thân phận của hắn, trong lòng Đan Tăng Ban Chu Nhĩ. Dương Hạo đã hóa thân thành Bồ Tát. Kim Cương cống Bảo. Tùng Tán Can Bố Tán Phổ, Gia Ngõa Nhãn Ba Thiết Tán Phổ...Những bậc đế vương này đều là nhưng anh hùng một phương, lẽ nào vị Dương thái úy này đang ứng mệnh sinh, thật sự sẽ trở thành vương của thảo nguyên?



"Xích Bang Tùng đại nhân, ngài nói xem...có phải rất nhiều bộ lạc đã đi nương nhờ Lô châu không?"



"Đúng vậy. người Hồi Hất, người Đảng Hạng Khương, người Hán thì không cẩn nói rồi, lại còn có chính cả người Thó Phồn chúng ta, đểu vì muốn sống tiếp, hơn nữa, Dương thái úy lại là Bồ Tát hóa thân, không dựa vào ngài ấy thì còn biết dựa vào ai đây?"



Đan Tăng Ban Chu Nhĩ chần chừ nói: "Việc này..., không biết một bộ lạc nhiều người như bộ lạc ta thì Lô châu có tiếp nạp không? Ngoài rạ khi đầu quân cho Lô Châu, không biết họ sẽ yêu cầu gì với bộ lạc ta?"



Xích Bang Tùng nhìn nhìn hắn, chần chừ nói: "Nếu như bộ lạc ngài sớm đầu quân cho Lô Châu thì chắc sẽ không có vấn đề gì, bây giờ....ta cũng không thể nói rõ, đã có rất nhiều bộ lạc đến đầu quân cho họ. Lô châu tuy lương tháo nhưnũi. sạ là cũng không cung cấp hết cho nhiều người như vậy."



Đan Tăng Ban Chu Nhĩ vốn còn muốn hỏi Lô châu sẽ đưa ra những yêu cầu gì với họ. ví như như chia rẽ bộ lạc, đoạt vị trí thủ lĩnh bộ lạc. Vừa nghe thấy muốn đầu quân vào mà e rẳng người ta cũng không muốn, không khỏi lo lắng, vội nói: "Xích Bang Tùng đại nhân tôn quý, ngài và ta đều là người Thó Phổn. Ngài chắc sẽ không nhẫn tâm nhìn thấy đồng tộc lưu lạc. Sinh tử lưỡng nan sao. Đại nhân là huynh đệ kết nghĩa của Dương thái úy lô châu, lại là đệ tử của phật sống Đạt La. nếu như ngài có thẻ nói hộ một câu..."



Xích Bang Tùng có chút lo lắng, do dự hồi lâu, tỏ ra vẻ khó xử nói: "Vậy...được rồi, đã uống trà sữa của thủ lĩnh Đan Tăng, thì ta đã là bằng hữu của ngài, không thể thấy chết mà không cứu được. Một lát nữa ta sẽ giúp ngài viết thư, ngài mang thư của ta đi đến Lô châu, tin chắc rằng họ sẽ nể mặt ta. Có điêu...hành động của ngài cũng phải nhanh một chút, nếu như đã bị bộ tộc khác đi trước thì ta cũng hết cách."



Đan Tăng Ban Chu Nhĩ vui mừng nói: "Như thế thì tốt rồi, như thế thì tốt rồi, đại nhân, mời uống trà."



Xích Bang Tùng mỉm cười, bê trà lên uống.



Trận đánh này đánh cảng lâu thì các bộ lạc bị người Khiết Đan ức hiếp cảng nhiều, cho nên dưới sự quấy nhiễu đàn áp vũ lực của người Khiết Đan và sự cám chiêu bào vệ của Kim Cương Cống Bào. người đầu quân cho Lô châu cũng cảng nhiều. Dương Hạo bây giờ không thiếu tiền, chi thiếu người, nếu chỉ dựa vào số dân vốn có của Lô Châu, không phải ít nhất hai mươi năm thi đừng mơ sẽ đầy đủ dân chúng, như vậy ngoài cách nuốt các bộ lạc thì chỉ còn cách chiêm mộ để làm tăng nhân lực. Để đạt được nhân lực sung túc. Tên gian thương họ Dương này phải lợi dụng triệt để đồng minh Khiết Đan.