Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 440 : Xuân sắc vô bờ
Ngày đăng: 20:59 19/04/20
Ở quê.
Đường to lối nhỏ ở Ngân Châu Dương Hạo đều thông thuộc, và điều khiến hắn đang khổ tâm nhất chính là khôi phục lại cái phồn vinh của thành ngày xưa.
Đêm đã khuya, tuyết rơi dày, Dương Hạo dẫn theo một đám than binh, tự mình đi tuần xung quanh thành một lượt rồi mới quay về phủ.
Trong nhà, những ngọn đèn lớn nhỏ đã tắt hết, chỉ còn leo lét ánh sáng từ căn phòng của phu nhân. Dương Hạo mỉm cười, cởi áo khoác đưa cho Mục Vũ, giũ giũ đống tuyết bám vào giày rồi tiến về phía có ánh đèn sáng.
Mấy phu nhân đã ngầm hiểu với nhau, trừ khi có ý chỉ đặc biệt của Dương Hạo, còn nếu không thì các nàng cứ thay nhau luân phiên mỗi người để đèn sáng một hôm chờ hắn về. Tuy họ chưa từng nói rõ với Dương Hạo điều này, nhưng Dương Hạo cũng phát hiện ra bí mật này nhanh chóng, chẳng qua là cái đèn lồng đỏ treo cao thôi mà, cái bí mật bé xíu này làm sao giấu nổi chàng.
Đội tuyết đi xuống tận phía cuối hành lang, nơi có căn phòng đang tỏa ra một hơi ấm khó tả. Trong phòng ấm như giữa mùa xuân, Diễm Diễm đang ngồi dưới đèn, một tay cầm bút, một tay cầm bàn tính, tính toán sổ sách, dê bò, lương thực, thuế má. Tiếng lách tách của bàn tính vang ra nghe rõ mồn một, cùng với tiếng tuyết đang rơi bên ngoài của đêm tĩnh mịch tạo thành một thứ cảm giác thú vị.
Vừa nhìn thấy Dương Hạo về, Diễm Diễm vội ghi lại mấy con số rồi hạ bút xuống chào đón hắn. Mùi thơm ấm quấn lấy người hắn, đôi tay ôm chặt vào cổ, Dương Hạo còn chưa kịp nói gì thì đôi môi mềm mại ấm áp của Diễm Diễm đã đặt trên môi hắn.
"Úi chà, cả người đầy tuyết rồi, tuyết rơi nhiều thế sao, cẩn thận kéo bị cảm lạnh, mau thay quần áo ra đi".
Bên ngoài dù tuyết rơi dày, lạnh cắt da cắt thịt nhưng trong phòng lại hết sức ấm áp, lửa còn tỏa ra mùi thơm nhẹ ngây ngất lòng người. Đường Diễm Diễm mặc một bộ đồ màu đỏ hết sức nhã nhặn, bó sát nơi cánh tay, kéo dài sát đất, đúng là một bà chủ nhà. Chiếc áo mỏng không che nổi đường cong quyến rũ nơi người nàng, chiếc đai lưng quấn chặt vòng eo thon như ngọc như ngà.
Tấm thân nóng bỏng như vậy ôm ghì lấy người Dương Hạo đang lạnh như băng, nàng vội vã cuống quýt buông hắn ra xuýt xoa. Dương Hạo cười hà hà nói: "Ta vừa mới cởi áo khoác ra, hôm nay quả thật tuyết rơi dày quá".
Diễm Diễm giúp hắn giũ tuyết ra khỏi đầu và vai, quay ngươi vào buồng lấy dép đi trong nhà cho hắn, thân thể nàng mềm mại trong suốt, cúi khom người như trăng tròn trước mặt Dương Hạo. Dương Hạo nhìn ngắm mái tóc đen óng của nàng, ngắm cái cổ tròn trịa đầy đặn sau làn áo, dường như bên trong nàng không mặc áo lót. Cơ thể hắn như nóng rực lên, giơ tay ôm chặt lấy tấm eo thon mềm của nàng.
Diễm Diễm mềm nhũn trong tay hắn, hai tay đánh rơi đôi dép trong nhà xuống đất, nhẹ nhàng nói: "Dương ca ca, thay quần áo trước đã…"
Đôi tay to của Dương Hạo đã thò vào bên trong mân mê đôi nhũ hoa mềm mại, nắm chặt một bên vú. Diễm Diễm quay đầu lại nhìn như trách móc, rên rỉ nói: "Được rồi mà…"
Tuy giọng nói lạnh lùng, nhưng một tay của nàng lại đặt trên tay của Dương Hạo, khiến hắn càng nắm chặt hơn.
Dương Hạo ôm chặt eo nàng, đôi bàn tay to dịch xuống dần rồi nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, tự mình cởi bỏ áo ngoài và nhẹ nhàng nằm lên trên người Diễm Diễm. Hắn hôn lên đôi môi đỏ như quả anh đào chín của nàng, Diễm Diễm mỉm cười hôn hắn, mặc cho hắn hôn lên mắt, lên cổ, lên ngực,.. hòa nhịp cùng những động tác của hắn.
Áo lót được cởi ra, lộ ra đôi gò bồng đảo mềm mại, trong suốt. Đôi vú đẫy đà dần cứng lại và dựng lên, hai đầu v* rất nhỏ giống như hai hạt đậu trong bánh màn thầu, đẹp động lòng người.
Vừa thấy Dương Hạo đến Từ Lũ vội đến nghênh đón, chắp tay nói: "Thái úy".
Dương Hạo gật gật đầu, hỏi: "Xem ra mấy gian phòng này sắp sập đến nơi hả? Trước nay chưa từng trùng tu bao giờ, bách tính không biết ở đâu? Có cơm ăn không? Đã chuẩn bị chăn và áo bông chưa?"
Từ Lũ nói: "Thái úy yên tâm, bách tính ở đây đã được chuyển tới Trường Khánh tự rồi, lương thực và chăn ấm cũng đã chuẩn bị đủ, không thể để dân chúng bị chết vì đói lạnh đâu ạ".
Dương Hạo vui vẻ gật đầu, đi song hành bên cạnh hắn, mỉm cười nói: "Đại học sĩ có tài kinh thiên vĩ địa, điều ông đến cái Tây thành nhỏ bé này, làm những việc nhỏ nhặt này quả thực là bạc đãi đại nhân rồi".
Từ Lũ nói: "Chuyện của bách tính không phải là chuyện nhỏ, có thể làm việc gì cho dân là chuyện đáng vui mừng. Nhưng thái úy bận rộn việc quân lại còn phải đi tuần toàn thành vẫn hỏi han tình hình dân chúng, Ngân Châu có được người như thái úy thương dân như con thật là có phúc".
Nói đến đây, hắn đột nhiên nhớ đến năm ngoái có trận đại thủy ở Giang Hoài, nhưng quốc vương lại chỉ chăm lo cầm kỳ thi họa, đánh cờ lễ phật, phải chờ đến lúc Triệu Khuông ra lệnh giúp nạn dân gặp thiên tai, hắn mới bắt đầu mở kho cứu dân, hơn nữa không nói bản thân thương con còn chưa đủ, còn mở kho của mình ra dâng cho Triệu Khuông. Trận đại nạn đó xảy ra khiến nước này bị trừng phạt nặng nề, kết quả là những người đó đều có tiền, mua chuộc thái giám, tăng nhân trong cung, rồi giở trò gian lận, khiến quốc vương hiểu nhầm là ý trời, đến khi phóng thích rồi, hai bên so với nhau không khỏi nhẹ thở dài một tiếng.
Từ Lũ và Tiêu Nghiễm từ trước đến nay tuy không đổi họ, nhưng đã đổi tên để tránh tai mắt của triều đình. Dương Hạo dành được Ngân Châu, đang lấy Ngân Châu và Lư Châu dùng núi nối liền liên tục, khi đó tiếng tăm của hắn đã vang lừng, bốn phương hào kiệt, những người lưu lạc ở khắp nơi đều lũ lượt kéo đến, các nhân thủ tụ tập về dưới trướng, nhưng những trưởng giả đều được đề bạt, sắp xếp phái sứ, do đó không có ai không có ai liên hệ bọn họ với Từ Khóa, Tiêu Nghiễm – những quận công đã chết ở Khai Phong.
Dương Hạo tự mình đến xem những nạn dân ở Trường Khánh Tự, thấy bọn họ quả nhiên đã được thu xếp ổn thỏa, cơm áo đầy đủ mới yên tâm ra ngoài, tiếp tục cuộc khảo sát của mình. Từ Lũ đứng bên ngoài Trường Khánh Tự, trong cơn gió nhè nhẹ thổi, dõi theo bóng Dương Hạo đang đi khuất dần, mãi cho đến khi bóng hắn khuất dần khuất dần…
Lý Dục muốn hắn theo bên mình củng rời khỏi Biện Kinh, Từ Lũ không chút do dự, hắn không có cái tính cách mãnh liệt như Trần Kiều, khi binh lính đến thành hắn thà lấy thân tuẫn quốc cũng không tố hàng thần, nhưng lòng trung thành của hắn với nước Đường đã bị nghi ngờ. Hắn không chủ động xin chết, nhưng n ếu như quốc vương muốn hắn thế nào hắn cũng không tiếc thân mình, nguyện lao vào bể lửa, do vậy, hắn không do dự mà chạy theo Lý
Dục.
Ở trong cung hoàng gia nửa tháng, hắn bắt buộc phải bỏ đi. Nơi đó không phải là nơi hắn có thể ở lâu dài, trong thời gian nửa tháng, sự đề phòng của Biện Lương đã lỏng lẻo rất nhiều, cũng có cơ hội rời khỏi. Cũng sắp đến mùa thu hoạch, vườn hoàng gia có rất nhiều rau cần người tích trữ, nếu tiếp tục trữ nữa e rằng sẽ bị phát hiện.
Bọn họ thuận lợi trốn ra khỏi thành Biện Lương, không ngờ khi vừa mới vào Tây Bắc lại mất cảnh giác để lộ ra chân tướng, bị người ta nghi ngờ là bọn lái thương buôn lậu và bị khám xét. Với thân phận của họ thì nào dám cho người khác kiểm tra kỹ càng, lúc đó chỉ còn mỗi cách đào tẩu. Dọc đường bị người ta truy đuổi theo sát, họ liền tìm chỗ trốn, quốc vương bị một mũi tên cắm vào sau lưng mà chết.
Lòng nhiệt tình của Từ Lũ tan như bong bóng xà phòng, nếu như quốc vương còn sống thì hắn cũng chưa chắc đã khôi phục lại được giang sơn, huống chi Lý Dục giờ đã chết, với kinh nghiệm của Từ Lũ thì hắn biết chắc chắn một điều rằng Giang Nam đã không thể khôi phục lại vị thế rồi. Mặc dù Lý Trọng Ngụ có thể phát huy được tác dụng hiệu triệu những bộ cũ của Giang Nam, nhưng hắn làm gì có uy lực và thân phận như Lý Dục, một thái tử trước nay chưa từng nắm trong tay quyền vị của hoàng đế, cho dù có được sự giúp đỡ của Dương Hạo để phá vỡ sự thống trị của nhà Triệu thì hắn cũng chỉ nhận được một kết quả mà thôi.
Từ Lũ trong triều Đường là đại thần của Lý La lúc sắp lâm chung, cũng là trọng thần trong triều của Lý Dục, nếu như Lý Dục còn sống thì bất kể bất kể là vì danh tiếng sau lưng hay là giữ lễ tiết của một người như hắn thì hắn đều trung thành với Lý Dục, nhưng Lý Dục đã chết rồi, hắn căn bản không có chút gì gọi là trung thành với Lý Trọng Ngụ, hắn cũng cần phải suy nghĩ đến bản thân hắn và gia đình.
Không hề nghi ngờ, bất kể là đồng ý hay không đồng ý, từ nay về sau hắn đều phải trọng vọng Dương Hạo, nếu như muốn chọn giữa Dương Hạo và Lý Trọng Ngụ thì hắn sẽ nghiêng về phía người có binh có quyền, có khí phách như Dương Hạo làm chủ công. Những suy nghĩ này hắn đã từng nói với người bạn thân của hắn là Tiêu Nghiễm, nhưng trước sau hắn vẫn chưa hề nói quyết định của mình. Dương Hạo so với Lý Trọng Ngụ, thậm chí là so với quốc vương đều giống như những bậc minh quân, nhưng… hắn giờ chẳng qua là một người Tây Bắc, hắn có thật sự có cơ xây dựng một quốc gia hay không?
Đứng một lúc lâu, một trận gió lớn nổi lên làm áo hắn bay phấp phới, Từ Lũ run lên một chặp rồi buông tiếng thở dài, đi về phía đường hầm.