Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 445 : Huynh đệ ruột

Ngày đăng: 20:59 19/04/20


Dương Hạo đứng dậy, đi đi lại lại trong thư phòng, rà soát lại tất cả tư liệu hữu hạn trong đầu mình, suy nghĩ một lúc lâu mới dừng bước, nói: "Triệu Quang Nghĩa không phải là hạng vô năng, cho dù ta tuân lệnh dốc hết binh mã Lô châu tham gia cuộc chiến thảo phạt Hán quốc, với tình hình hiện tại của Hán quốc, chắc chắn không dám ồ ạt xuất binh đối chiến, chỉ cần ta cẩn thận một chút, hắn cũng rất khó mà làm tiêu hao hết được thực lực của ta. Triệu Quang Nghĩa nếu chỉ có vậy thì mới khiến người ta cảm thấy kỳ quái đó. Đại ca, theo đệ thấy, ngày tháng mà người của chúng ta tiềm phục ở Hạ châu rất ngắn ngủi, chuyện cơ mật hạch tâm nhất, e rằng bọn họ vẫn không thể nắm được."



Đinh Thừa Tông cười nói: "Nhị đệ phải chăng là quá đa nghi rồi? Cuộc chiến đấu giữa Hạ châu và Thổ Phiên, Hồi Hột đã kéo theo việc Hạ châu binh thiếu dân khốn, chư bộ Thác Bạc thị đều phản đối tiếp tục đánh, trận này không được lòng người, cho nên nếu hắn nghị hòa có tiến triển gì thì chắc đã sớm nói cho thuộc hạ rồi, việc gì mà coi đó là cơ mật hạch tâm rồi giấu đi?"



Dương Hạo lắc đầu, nói: "Không phải vậy đâu, mất lần liền tiếp nỗ lực nghị hòa, nhưng đều bởi vì dạng nguyên nhân đó mà thất bại. Lý Quang Duệ khó tránh khỏi có hoài nghi, hắn tất sẽ nghi ngờ là người của chúng ta ở bên trong làm trò quỷ, ít nhất thì cũng nên hiểu ra được rằng nội bộ Hạ châu tất nhiên có người phản đối nghị hòa, cho nên mới chế tạo ra sự cố. Cho nên hắn nếu nóng lòng cầu hòa, vậy thì rất có khác năng sẽ coi lần nghị hòa này là cơ mật hạch tâm.



Nếu như... hắn còn có tính toán gì khác, vậy thì càng có lý do để bảo mật chuyện này hơn."



Đinh Thừa Tông là hạng cơ cảnh thế nào chứ, tất nhiên đã nghe ra ý tứ trong lời nói của Dương Hạo, hắn kinh ngạc bảo: "Việc này cũng không có khả năng quá lớn, Lý Quang Duệ và triều đình Tống quốc âm thầm tranh chấp đã không phải là chuyện ngày một ngày hai, tuy Tây Bắc tam phiên trên danh nghĩa đều là Tống thần, nhưng địch ý của Tống đình đối với Hạ châu Lý thị trong tam phiên là nặng nhất, sự kiêng kỵ của Triệu Quang Nghĩa đối với Hạ châu, so với Ngân châu mới quật khởi của chúng ta thì còn nặng hơn vài phần. Theo tin tình báo mà chúng ta hiện tại nắm được, Tống đình không những an bài trọng binh uy hiếp Hạ châu, đồng thời còn âm thầm tư trợ người Thổ Phiên, lợi dụng người Thổ Phiên để kiềm chế Hạ châu, làm yếu đi thế lực của Hạ châu. Lý Quang Duệ biết rõ chuyện này, thế nên hai đối thủ này làm sao mà liên thủ với nhau nhanh như vậy được?"



Đinh Thừa Tông tuy là một thương nhân xuất sắc, nhưng thời gian hắn tiếp xúc với chính trị vẫn còn ngắn, mà chịnh trị so với kinh thường thì còn dơ bẩn, đấu đá với nhau gay gắt hơn nhiều, là một môn học vấn ta lừa ngươi gạt. Hai thương nhân, cho dù là có lợi ích chung, nếu như bọn họ có thù với nhau cũng rất ít khả năng sẽ bắt tay hợp tác, nhưng hai chính trị gia, cho dù là một người có thù giết cha, một người có thù cướp vợ, vì lợi ích, bọn họ cũng có thể nhanh chóng trở mặt, từ cừu nhân không đội trời chung biến thành đồng bạn chính trị thân mật nhất. Dương Hạo vừa hay đối với loại học vấn này thì hiểu thấu triệt hơn nhiều, lại thêm từ lời bình của lịch sử nên đối với thủ đoạn chính trị của hai vị kiêu hùng Triệu Quang Nghĩa, Lý Quang Duệ cùng có tên đệm là "Quang" thì hiểu sâu hơn nhiều, cho nên về chuyện này thì có cái nhìn chuẩn xác hơn so với vị đại ca trước giờ luôn ổn trọng nhạy bén này.



Hắn mỉm cười, nói: "Đại ca, hai người này không cần phải cấu kết với nhau, khi bọn họ có cùng một địch nhân, chỉ cần rất ăn ý sáng tạo cho đối phương một số điều kiện, lại cố ý để lộ ra một ít tin tức, đối phương tự sẽ hiểu ý mà tiến hành lợi dụng. Đối với Triệu Quang Nghĩa mà nói, Hạ châu tất nhiên là địch nhân, nhưng Hạ châu luôn luôn yên ổn ở tình trạng này, tạm thời không tính là địch nhân mà hắn phải gấp rút trừ diệt. Còn Ngân châu ta thì chính là một thế lực mới nổi mà hắn không hi vọng sẽ lớn mạnh quật khởi. Còn Lý Quang Duệ, đại ca đừng quên, gia tộc Lý thị kinh doanh ở Tây Vực đã hơn một trăm năm rồi, chúng ta có thể nắm được nhiều tin tức của chúng như vậy, hắn há lại có thể không có tai mắt giám thị nhất cử nhất động của chúng ta ư? Triệu quan gia coi chúng ta như cái đinh trong mắt không còn là bí mật tuyệt đối, chỉ cần là người hữu tâm, kiểu gì cũng ta ra được thôi."



Đinh Thừa Tông thầm cảnh giác, gật đầu nói: "Những phân tích này của nhị đệ cũng rất có lý, cẩn tắc vô áy náy, đã như vậy, không bằng chúng ta cự tuyệt xuất binh đi."



Dương Hạo ánh mắt ngưng trọng, nói: "Đại ca nói là... kháng chỉ ư?"



Đinh Thừa Tông mỉm cười, nói: "Cũng không phải vậy, hiện tại vẫn chưa đến lúc trở mặt hoàn toàn với Triệu Quang Nghĩa. Tướng ở bên ngoài, quân lệnh có thể không tuân. Chúng ta chỉ cần chế tạo một chút sự cố ở Ngân châu, vậy thì có đủ lý do để cự tuyệt xuất binh rồi. Nếu không, đệ có thể bắt chước Chiết Ngự Huân, giả vờ mắc bệnh không rời khỏi giường được. Hoàng đế cũng không thể để một vị đại tướng quân mang bệnh ra trận được, đúng không nào? Ha ha, tới lúc đó tùy tiện phái một viên tướng dẫn mấy lộ tàn binh ra trận là được rồi."



Dương Hạo lắc đầu: "Không, trận chiến phạt Hán, ta nhất định phải đi."



Trong mắt hắn lộ ra ánh sáng sắc bén như chim ưng, nói: "Hiện giờ nếu đôi oan gia Triệu quan gia và Lý Quang Duệ âm thầm lợi dụng lẫn nhau, Dương Hạo ta cũng có thể tương kế tựu kế, đắc lợi từ bên trong. Triêu quan gia không danh không phận, hắn sẽ không dám động tới ta. Còn mượn đao của người khác, chung quy cũng không được thuận tay như dùng đao của mình. Huống chi thanh đao đi mượn này cùng với hắn cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau, song phương chung quy vẫn không thể đồng tâm hiệp lực. Bên trong chắc gì đã không có cơ hội cho chúng ta lợi dụng."



Đinh Thừa Tông cười ha ha, nói: "Ta vẫn cho rằng nhị đệ ngươi hiện giờ có nữ nhi dễ thương rồi thì mỗi ngày đều chỉ lưu luyến ở hậu trạch, tận hưởng niềm vui gia đình, dã tâm của tráng sĩ đã bị mai một rồi. Không ngờ lòng vẫn đầy mưu kế, đối với đại thế của thiên hạ cũng thủy chung không buông bỏ cảnh giác như vậy. Ngươi nói đi, định làm thế nào?"



Có con thì lúc nào cũng lưu luyến hậu trạch, hao mòn hết tráng khí ư? Dương Hạo biết hắn lại đang thầm nhắc nhở mình chớ nên dây vào nữ nhân không nên dây, đừng vì mê muội nữ sắc mà làm trở ngại tới sự nghiệp của mình, chỉ đành giả vờ không hiểu, tiếp tục nói: "Tin tức có độ cơ mất cao, thám tử của chúng ta sợ là không nghe ngóng được, nhưng chưa chắc đã không thể nắm được một số dấu vết. Phải lập tức liên lạc khẩn cấp cho Thác Bạt Hạo Phong, lệnh cho hắn dò la hành động của Lý Quang Duệ, xem xem Lý Quang Duệ có đang bí mật hòa đàm ở Thổ Phiên, Hồi Hột hay không."



"Được, sự tồn tại của Thác Bạt Hạo Phong đối với chúng ta mà nói thật sự là quá quan trọng, nếu như không cần thiết phải dùng thì ta cũng không dám dùng hắn. Đã như vậy ta lập tức phải người đi liên lạc với hắn."




Lý Quang Duệ tựa cười mà như không phải cười, nói: "Đợi chúng ta chiếm được Lô châu, Ngân châu rồi, chúng ta sẽ... dâng Lô châu cho Phủ châu Chiết Ngự Huân."



Lý Kế Quân giật nảy mình, thất thanh nói: "Cha, cha có ý gì vậy, chúng ta sao lại dâng Lô châu cho Chiết gia?"



Lý Quang Duệ trừng mắt nhìn hắn, nói: "Cha không phải là vì muốn tốt cho Lý gia chúng ta ư?"



Hắn đứng dậy, thong thả đi đi lại lại, trầm giọng nói: "Có hai châu Phủ châu, Lân châu để hòa hoãn xung đột, chúng ta có thể tránh được xung đột trực tiếp với quan gia. Tây Vực giữ lại hai châu, Lân, Phủ, thủy chung không thể kết thành một thể. Triệu quan gia sẽ không quá nghi kỵ, mà tập trung về phía bắc quốc và U Vân thập lục châu. Cái mà cha cần là tiếp tục cơ nghiệp của nhà ta, đời đời thống trị Tây Vực, chẳng lẽ con còn muốn làm hoàng đế chắc?"



"Vậy cũng không cần đem Lô châu cho Chiết Ngự Huân mà? Nghe nói Lô châu hiến giờ bách nghiệp hưng thịnh, vô cùng giàu có, lại còn mới xây dựng Khai Bảo tự, người sùng Phật ở tứ phương coi đó là thánh địa, nếu như chúng ta..."



"Đó là sính lễ!"



Lý Kế Quân ngạc nhiên nói: "Sính lễ ư? Cha lại muốn cưới ai?"



Lý Quang Duệ tức giận lườm hắn một cái: "Cha là muốn cưới vợ cho ngươi đó."



"Hả? Là cô nương nhà nào?"



Lý Quang Duệ nói: "Tất nhiên là cô nương của Chiết gia rồi. Những năm này Lý gia chúng ta và Chiết gia tuy rằng chiến sự không ngừng, nhưng chúng ta đều muốn gìn giữ cơ nghiệp của mình. Chiết gia thế dựa vào Vân Trung, Lý gia chúng ta thì thế dựa vào đâu, để chống đỡ sự thôn tính của Trung Nguyên, chúng ta hợp tác cũng chỉ một lần hai lần. Lần này bị Thổ Phiên, Hồi Hột đánh cho sứt đầu mẻ tán, cha mới cảm thấy rằng, chúng ta cần phải tiến thêm một bước hợp tác với Chiết gia.



Thác Bạt gia chúng ta vốn là hậu duệ của tộc Tiên Ti, mà Phủ châu Chiết gia vốn là hậu duệ của Tiên Ti Chiết Lan vương, vốn là một mạch đồng tộc, trước mắt ở vào cục diện hợp lại thì đôi bên cùng có lợi, chia ra thì ắt sẽ bất lợi, vì sao không thể kết thành thông gia, bắt tay với nhau? Phải biết rằng, Chiết gia ở giữa Tống quốc và ta, hắn so với chúng ta thì càng cấp thiết cần một minh hữu cường đại hơn."



"Chiết gia cô nương? Lý Kế Quân vuốt cằm trầm ngâm: "Không biết Chiết gia cô nương trông như thế nào nhỉ, tuổi tác thế nào, có thích hợp hay không"? Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên nhớ tới ở vị nữ tử mặc nam trang mà hắn gặp ở tiểu Phàn lâu, da thịt trắng nõn giống như là tuyết mới rơi, mặt mũi như tranh. Nếu tiểu thư của Chiết gia có một nửa nhan sắc của nàng ta thì hắn cũng chẳng ngại gì mà không cưới.



Lý Quang Duệ tức giận nói: "Cho dù nàng ta có xấu như Chung Vô Diệm thì cuộc hôn nhân này chúng ta cũng phải làm."



Hắn vuốt vuốt râu, nói: "Phía Phủ châu, cha đã phái Tuy châu thứ sứ Lý Phi Lộc và nhị đệ của con đi cầu thân rồi. Con lần này chớ có chậm trễ, chuyện hòa nghị phải tiến hành cho mau, trước thượng tuần tháng hai phải ký điều ước nghị hòa đó."