Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 448 : Liễu lục

Ngày đăng: 20:59 19/04/20


Chùa Thê Vân được xây ở thành tây Ngân Châu, Phật giáo khu tây vực vô cùng hưng thịnh, còn Đạo giáo thì chẳng có mấy người biết đến, cho nên quy mô của Thê vân quan rất nhỏ, chiếm diện tích không lớn, trước sau có ba lạc viện, rách nát, bình thường thì cũng chẳng có mấy ai thắp hương. Trong chùa chỉ có đạo nhân ăn mặc lôi thôi lo chuyện hương khói, và có một đồ đệ nhỏ tuổi sống qua ngày. Song thành Ngân Châu nhiều lần chiến loạn, rất nhiều Phật tự đều bị phá bỏ trong lúc chiến loạn, Thê vân đạo quan chẳng có mấy tín đồ hương khói vì quá nghèo, cho nên không bị tổn hại gì cả, đó cũng được coi là một sự may mắn.



Tiểu Chu Hậu đi cùng đám tùy tùng, nghiêm trang tiến vào đạo quan, chỉ thấy trong đạo quan lạnh lẽo, hoang vu, tuyết đọng trong lạc viện cũng chẳng có ai dọn dẹp, mấy cây cỏ dại đâm lên qua lớp tuyết đọng, trơ trọi đứng đó. Vào đại điện bị phá bỏ thì chẳng có một cái gì, những tượng thần bị phá bỏ đều bị mạng nhện chăng, hoang tàn như vậy có tín đồ thắp nhang mới là lạ.



Tiểu Chu Hậu nhìn quanh, không thấy một bóng người, nàng khẽ nhíu mày, bước ra khỏi chính điện thì thấy căn phòng bên trái khép hờ, rèm cửa thò ra một cái đầu, có người sống ở đó, cách ăn mặc không giống đạo nhân chút nào.



Hắn vén tấm rèm, liếc mắt nhìn cô nương mắt ngọc mày ngài, cách ăn mặc trông sang trọng vô cùng, mắt hắn phát sáng lên, mau chóng chạy ra, chắp tay thi lễ, ra vẻ đạo mạo nói: "Vô lượng thiên tôn, bần đạo là Đan Dương Tử, vị thí chủ này tới đây thắp hương sao?"



Tiểu Chu Hậu nói: "Ồ, hóa ra là Đan Dương Tử đạo trưởng, tiểu nữ được lời mời của một vị Tịnh âm tiên cô tới đây gặp nhau, không biết vị tiên cô có ở trong chùa không vậy?"



Đan Dương Tử đạo trưởng vừa nghe, thất vọng, ánh mắt trũng xuống, quay đầu nói: "Tiểu Chân, Tiểu Chân, mau dẫn vị thí chủ này đi ra sau điện gặp Tịnh âm đ*o trưởng".



Một tiểu đạo đồng đi ra từ phía sau cửa, mặt không chút biểu hiện, cũng không biết hắn đang ăn gì, miệng bóng nhẫy, hắn liếc nhìn Tiểu Chu Hậu một cái, liếm mép nói: "Mời nữ thí chủ qua bên này".



Lão đạo sĩ cười bồi gật đầu, chui tọt về phòng của mình, rèm cửa được kéo vào, Tiểu Chu Hậu ngửi thấy mùi thịt dê, thầm ngạc nhiên: "Hai thầy trò nhà này, chẳng lẽ không tuân thủ quy củ, ăn thịt trong đạo chùa sao?"



Nàng vội nhìn thoáng qua, nhìn quanh thấy lò lửa, trên lò có một cái bồn, bên trong không ít rau.



Tên tiểu đạo đồng dẫn nàng đến hậu viện, chỉ về phía cửa điện nói: "Tịnh âm tiên cô ở đây rồi, mời nữ thí chủ vào trong". Nói rồi xoay người chạy biến, cứ như sợ về muộn, đĩa rau ấy sẽ bị sư phụ hắn ăn sạch.



Tiểu Chu Hậu thấy cửa điện, cầm vạt áo trước thi lễ nói: "Tiểu nữ…Ngô Oa Nhi cầu kiến Tịnh am sơn trưởng.



"Đến rồi à?"



"Cửa điện được mở ra, Tịnh am đạo cô cười đi ra, nói: "Chùa Thê vân đôi đồ đệ chẳng qua là cầu chỗ ký thân, không phải là đệ tử đạo môn, đương nhiên cũng không cần mong họ tuân thủ phép tắc gì cả, ta cũng chỉ làmượn hắn chỗ ở tạm mà thôi".



Tịnh âm đ*o cô tuy là người xuất gia, song nụ cười vô cùng quyến rũ, nếu như là một nữ tử thì phong tình lắm. Tịnh âm đ*o ánh mắt sáng lên lại nói: "Sao lại chỉ có một mình ngươi đến, thế Đường Diễm Diễm đâu?"



Tiểu Chu Hậu chần chừ giây lát, rắn rỏi đáp: "Quan Nhân mới được Ngân Châu, có rất nhiều đại sự quân chính phải làm, phu nhân phò tá quan nhân, bận rộn mọi việc, thực là không rời được, ta theo tiên cô tập nghệ, trở về sẽ lại nói với nàng ấy…"



Tiểu Chu Hậu mãi mới vẽ ra được lời nói dối, khuôn mặt không tự chủ được đỏ ửng lên, Tịnh âm đ*o cô thấy nàng có vẻ xấu hổ, nghĩ lệch đi, mặt lạnh tanh, không do dự nói: "Nghe nói vị Đường cô nương là nữ tử của đại hộ người ta? Xem ra coi thường công phu của bàng môn tả đạo ta đây, hừ, thôi vậy, học hay không là do người ta, ngươi vào đi".



Tiểu Chu Hậu khẽ đáp lời, cất bước vào trong điện, nơi này được lau dọn, bố trí khá là sạch sẽ, Tịnh am đạo cô đưa cho nàng một cái đệm cói để ngồi, nói: "Ta đây công tham tạo hóa vô cùng cao, không chỉ có hiệu quả làm cơ thể khỏe mạnh mà còn kéo dài tuổi thọ, thanh xuân dài lâu, ở cái tuổi của ta còn hơn cả tuổi cửa tổ mẫu nhà ngươi, ngươi xem dung mạo của ta giờ thế nào?"



Tiểu Chu Hậu gật gù: "Tiên cô…đã là người có tuổi rồi ư? Sao có thể kỳ diệu đến vậy?"



Tịnh am đạo cô cười nói: "Đó là chuyện đương nhiên…nói ra thì…ta xuất thân cũng giống như ngươi mà thôi, cho nên cảm nhận gần nhất đối với ngươi, ngươi có tâm học bản lĩnh của ta, ta đương nhiên sẽ truyền thụ cho ngươi thôi".



Tiểu Chu Hậu vui mừng, vội nói: "Đa tạ sư phụ".
Trương Phố thở dài ngao ngán nói: "Đương nhiên thời gian hơi vội, việc này hơi nguy hiểm. Ta chỉ cảm thấy, nguy hiểm này rất là lớn, nhưng một khi mà thành công, hồi báo là trăm lần, nghìn lần, cuối cùng quyết định như nào, thì có mời đại soái định đoạt".



Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Dương Hạo, mắt Dương Hạo thì nhìn chằm chằm vào sa bàn, một lúc lâu sau mới nói được bốn chữ: "Dung hậu tái nghị".



****



Mảnh đất rậm rạp, tuyết trải ngàn dặm, gió lạnh cuốn theo những bông tuyết bay lên, tiếng gió rít thét gào như tiếng cô hồn khóc nức nở. Trận đại tuyết này là những tháng ngày miêu đông đối với dân chúng Lân Châu, ngồi ở gần lò sưởi, uống một chén rượu nóng, cạnh vợ và con, thì đầm ấm biết bao. Nhưng đối với đám dân du mục chăn nuôi lại là những tháng ngày khốn khó, trú tạm trong chỗ nhà tranh, chăm nuôi đám da súc vô cùng rét mướt.



Dương Hạo và Mộc Ân, Mộc Khôi thúc ngựa phi nhanh trên cánh đồng tuyết, phía trước là doanh trại quân đội, tiếng kèn tù và kêu vang, vũ khí leng keng, cờ bay lên, một đội binh lính đang tập luyện, đây là quân thường trực mà Dương Hạo kiến tạo, tiếng chuông vang lên báo giờ ăn đã sắp đến, thời tiết khốc liệt, luyện tập không ngừng mỗi ngày, sự luyện tập dày công như vậy chứng tỏ một khí thế nghiêm kỷ.



Ba người xuống ngựa, bước đi thong thả trên sườn núi, thị vệ cuốn đệm trên mặt đất, ba người ngồi trên, nhìn đám sĩ bĩnh phía xa đang tập luyện, rong ruổi chiến mã, phi ngựa bắn cung.



Đệm giường bằng da sói, lông bện kỹ, da sói dày. Có tác dụng giữ ấm, trải trên mặt tuyết có tác dụng chặn sự xâm nhập hàn khí vào người, Dương Hạo vuốt ve lông mao mượt mà nói: "Kế của Trương Phố thực là điên cuồng và quá mức điên cuồng, Lý Quang Duệ cũng rất khó nghĩ được cách nguy hiểm này. Nhưng vấn đề nan giải không phải là không có, không suy nghĩ, cứ nghĩ đến bại, chúng ta vẫn chưa đến bước đường cùng, dùng cái thủ đoạn điên cuồng này, thực là…"



Hắn trầm ngâm một lát, bỗng hỏi: "Nếu chúng ta phái một đoàn kỳ quân, dựa vào lời của Trương Phố nói, bắc thượng Minh đường xuyên, vào đất cân trạch, xuyên qua sa mạc Mao ô tố, có khả năng hay không? Có tổn thất nhiều hơn hay không?"



Mộc Ân nói: "Mấy năm nay, lưu lạc đi theo chúa công, những tháng ngày khổ cực đều đã qua, nếu như mạo hiểm xông pha qua đầm lầy sa mạc, tuy rằng rất gian nan, song nếu như do thuộc hạ lãnh binh, tổn thất sẽ không lớn. Nếu như có thời gian mà chuẩn bị, bảo sĩ binh làm đệm da sói, hoặc dê vàng, lông mao lạc đà bện thành chặn cơn lạnh mùa đông thì sẽ không lo chết giữa trời đông này.



Còn về thực vật cũng dễ làm, ta biết cách làm thịt bò, là do học được từ người Khiết Đan, có thể hong thịt cho khô sau đó ướp gia vị, nhồi vào trong dạ dày bò, khi ăn thì lấy ra một chút cho vào bát tô, nước thì cũng dễ kiếm, ở sa mạc cũng không phải nơi nào cũng không có nước, chỉ cần có nước, thì ta có thể tìm được, dự trữ nhiều chút…



Dương Hạo nghe vậy gật gù lia lịa, như có điều gì suy nghĩ nói: "Song nếu muốn kỵ binh nhẹ hành quân, sợ sau khi ra sa mạc, lương thực đều ăn hết thì sao?"



Mộ Khôi cười hắc hắc nói: "Nếu như ra khỏi sa mạc, còn sợ không tìm được gì ăn sao? Các bộ tộc Miêu Đông luôn có thói quen tích gom lương thực, một khi ra sa mạc thì chẳng thành vấn đề. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m



Dương Hạo lại gật đầu, ý của Mộc Khôi hắn đã hiểu, đến khi đó là gặp được bộ lạc nào, bộ lạc nào bị cướp đoạt không còn. Ngươi có thể nói nó là vũ lực cướp bóc, cũng có thể nói nó là cướp bóc, cũng có thể nói nó là dĩ chiến dưỡng chiến, kỳ thực đều là nhất ký hiệu sự. Ban đầu rong ruổi thảo nguyên, đại chiến hung nô, kỵ binh qua lại, đuổi giết ngàn dặm, làm như vậy không thể nói đến hai từ nhân nghĩa trên chiến trường.



Mộc Ân hỏi: "Thiếu chủ, ngài thực có dự tính làm theo lời Trương Phố nói?"



Dương Hạo cười mếu máo nói: "Chỉ là…ta muốn hiểu được tính khả năng thực hiện lớn đến đâu. Sợ chiến tranh kéo dài liên miên với Hạ Châu mới có thể quyết ra thắng bại, nếu có cơ hội thì làm một kích chí mạng, ta đương nhiên là mong như vậy. Nhưng…haiz, xuất binh phạt Hán, tập kích Hạ Châu, đều cần nhân mã, Lô Châu, Ngân Châu, tất không thể phân binh tác chiến, nếu như muốn thực hiện kế này, hai thành chỉ có thể bảo trì một, tập trung binh mã vào một chỗ, đồng thời, những thứ như đệm da sói, làm thịt bò, chuẩn bị cho tốt, mà muốn vậy thì cần phải có thời gian, song…không kịp nữa rồi, thời gian…ôi thời gian"



Hắn thở dài ngao ngán, đứng dậy nói: "Đi đi, về thôi".



Về đến Dương phủ, bước vào hậu trạch, hoa đình ấm nóng vô cùng náo nhiệt.



Hai tỷ muội Đinh Ngọc Lạc và Đinh Ngọc Đình đang bế đứa bé cưng của Dương Hạo, Dương Hạo đã đặt cho bé một cái tên là Tuyết Nhi, Đinh Ngọc Đình ẵm bé vuốt nhẹ má đỏ hồng, đứa bé nghịch ngợm giơ tay lên như muốn với gì đó. Đông Nhi thì đang huơ tay sưởi ấm, Diễm Diễm, Oa Oa thì đang nói gì đó với nhau.



Hắn nhìn đứa bé, lòng trào dâng niềm hạnh phúc vô hạn…