Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 450 : Hợp tung

Ngày đăng: 20:59 19/04/20


Thành Lân châu, từ lúc Hỏa Sơn Vương Cổn tự phong là thứ sự Lân châu, chiếm cứ thành này, thành này lại được gọi là Dương gia thành. Men theo khu vực sông hình lòng chảo ngược dòng lên thượng du bốn mươi dặm, trên một toàn núi cao cao, chính là đại bản doanh Dương gia thành của Lân châu Dương gia.



Gió lạnh gào rít, tuyết lớn tung bay, bốn bề là một mảng mênh mông vắng vẻ, trong khúc sông vắng bóng người ngay cả chim tước cũng khó gặp, lúc này lại có một đám đại hán đeo cung vác tên, hông dắt bội đao đội gió đạp tuyến, men theo lũng sông đã khô cạn mà đi như bay, vó ngựa lộp cộp, nhanh chóng bị gió tuyết cuốn đi, từ xa xa chỉ có thể thấy một hàng bóng đen.



Vào thời tiết lạnh lẽo như thế này, các bách tính đại đa số đều trốn ở trong nhà, người đi lại trên đường rất ít, ngay cả chim tước cũng bay hết, nhưng cũng không có bất kỳ ai chú ý tới hành tung của bọn họ. Đoàn kỵ sĩ này lúc tiến vào trong vòng năm mươi dặm ngang dọc Dương gia thành liền lọt vào thị tuyến của tai mắt của Dương gia. Tin tức nhanh chóng được đưa về Dương gia thành, nhưng lại không có ai bước ra ngăn cản bọn họ, chỉ có hơn năm mươi người, cho dù là cung mạnh ngựa lớn, ai ai cũng thiện chiến thì cũng không thể sản sinh ra uy hiếp gì cho thành Lân châu, cho nên bọn họ rất thuận lợi đi tới dưới thành Lân châu.



Lân châu là một nơi người Hán thống trị người Hồ, người Hồ thống trị người Hán, chư tộc tạp cư, có điều nơi này lấy nông canh làm chủ, kiến trúc thành trì cũng theo phong cách của dân tộc nông canh. Khi tới gần thành Lân châu, bình nguyên phía khúc sôngvây quanh hai bên núi kéo dài ra, bờ ruộng ngang dọc, khi tất cả bị bao bọc trong tuyết lớn, đứng ở dưới chân núi nhìn lên, chỉ thấy một tòa thành hùng vĩ trên đỉnh núi, tường thành được xây từ thời Tần Hán Tùy Đường cùng vớn phong hỏa đài chung quanh đầu tường liền thành một thể chạy dài, dò xét bốn phương tám hướng, nhìn rất là hoành tráng.



Sớm đã có người đợi ở sau cửa thành, đoàn người hơn chục người đó xuống ngựa, dắt ngựa vào thành, đi tới gần nói chuyện một lúc với người được cử ra tiếp đón, đầu thành liền hạ cầu treo xuống, đoàn người nối đuôi nhau tiến vào, chậm rãi đi vào thành bảo, cầu treo lại được kéo lên, vùng sơn dã lại quay về cảnh vắng lặng, chỉ có gió tuyết gào thét.



Trong phòng khách của Dương gia, ống thông bếp xây ngầm dưới đất, cả gian phòng ấm áp dễ chịu, hơi nóng lan tỏa. Dương Sùng mặt mày đầy vẻ kinh ngạc nhìn vị quý khách đặc biệt, mặt đầy phong sương này, nói: "Triều đình đã hạ quân lệnh, ít ngày nữa sẽ xuất binh phạt Hán. Vi huynh đang trù bị việc này, đoán rằng tam đệ cũng bận rộn công vụ, thực sự không ngờ tam đệ lại tới chơi vào lúc này, quả thật là có chút bất ngờ."



Dương Hạo mỉm cười, nói: "Tiểu đệ tới thăm tất nhiên là bất ngờ, mà đại sự muốn bàn bạc với huynh có thể còn bất ngờ hơn nữa kìa."



Dương Sùng hơi biến sắc, vội vàng nói: "Hiện đệ đi đường cực khổ rồi, nào, chúng ta vào thư phòng ngồi đi, có chuyện gì thì để từ từ rồi nói."



Hai người tiến vào thư phòng, ngồi đối diện nhau, Dương Hạo cầm chén trà nóng, mắt nhìn Dương Sùng, trậm giọng nói: "Nhị ca, đệ đã nhận được lệnh điều động của xu mật viện, ít ngày nữa phải thống binh xuất chinh, lần này cấp bách tới đây bí mật hội kiến huynh trưởng, thực sự là có một chuyện rất quan trọng liên quan tới sự đổi thay của chính cục Tây Bắc muốn thương nghị với huynh."



Dương Sùng thấy vẻ mặt của hắn rất nghiêm tục, cũng không khách sáo nữa, rướn người lên trước, chăm chú bảo: "Hiền đệ nói đi."



Dương gia đối với sự ghé thăm của những quý khách này, bảo trì cơ mật cao độ, trong thành Dương gia không có mấy người biết được quý khách tới thành là ai, ba mươi năm mươi kỵ sĩ vào thành, trong mắt bách tính bình thường, đại khái chẳng qua là võ sĩ bình thường được phái ra ngoài thành di tuần tra trở về mà thôi, cho nên cũng chẳng có ai quan tâm.



Cửa thư phòng của Dương Sùng được đóng rất chặt, qua một tiếng đồng hồ mới được lặng lẽ mở ra.



Dương Hạo cáo biệt rời đi, Dương Sùng tự mình tiễn ra khỏi thành, một đoàn người lại ngựa không dừng vó, vội vàng phóng về phía nam.



"Đại nhân, Dương đại nhân có đáp ứng yêu cầu của đại nhân không?"



Tuyết vẫn đang rơi, gió tuyết gào rít ùa vào mặt, Mục Vũ mở cái khăn che tai mồng miệng ra, đuổi theo Dương Hạo, lớn tiếng hỏi.



Dương Hạo cười lạnh, trầm giọng bảo: "Dương Sùng chung quy bá lực có hạn, ta nhờ hắn tập kết trọng binh, vào lúc binh mã của Lý Quang Duệ vây khốn thành ở Ngân châu, công thủ đều thiếu thì xuất binh công kích, nhưng hắn chung quy vẫn không hạ được quyết tâm chính diện chiến đấu với Lý Quang Duệ. Hắc! Có lẽ Dương Sùng hắn vốn cũng tính là hào kiệt một phương, có điều núp bóng Chiết thị lâu ngày cho nên hào khí đều mai một hết rồi."



Mục Vũ giật mình thốt lên: "Vậy không phải là chỉ có dựa vào thành mà tử chiến ư? Vạn nhất..."



Dương Hạo nói: "Dương Sùng chỉ là dưới dâm uy của Lý Quang Duệ, không dám rời khỏi căn cơ độc lập quyết định thắng bại với Tây Bắc vương, cũng không đến nỗi sợ đầu sợ đuôi một lòng khư khư giữ mình. Hắn đã đồng ý bố trí trọng bình ở khu vực Trường thành, một khi Ngân châu không thể thủ, binh trong thành ta có thể đột vây về phía đông, lúc đó hắn sẽ xuất binh tiếp ứng, tiếp nhận quân dân Ngân châu của chúng ta vào Lân châu."



Mục Vũ thở phào một hơi, nói: "Vậy thì còn đỡ, nếu ngay cả một con đường lui cũng không có, thuộc hạ thực sự là rất lo lắng."



Dương Hạo lại lắc đầu, lớn tiếng nói: "Ta thì rất thất vọng, Đảng Hạng thất thị tuy đã hiệu trung đối với ta, nhưng trong bộ tộc của Đảng Hạng thất thị chắc gì đã không có nội gián của Lý Quang Duệ, tin tức cơ mật thì bọn chúng không thám thính được, nhưng đại đội nhân mã hành quân điều động, hành động bố trí mai phục thì nhất định không giấu được hắn, tác dụng của Đảng Hạng thất thị chỉ có thể bức Lý Quang Duệ phải sử dụng hết tinh nhuệ chứ không thể mang tới sát thương hữu hiệu. Duy có xuất ra nhánh kỳ binh khác, mà nhánh kỳ binh này, ta vốn là hi vọng ở Lân châu Dương Sùng, nếu ta có thể thuận lợi chiếm được Hạ châu, đại quân của Lý Quang Duệ ở bên ngoài, nhánh sinh lực quân này vẫn chưa chịu tổn thất bao lớn, nếu Lân châu vào lúc khẩn yếu quan đầu xuất kỳ binh tương trợ, ít nhất thì cũng có thể ngăn cản được Lý Quang Duệ, lúc này binh mã tam phiên phạt Hán của ta vội vàng quay về tiếp viện, trong ứng ngoài hợp với quân phòng thủ ở trong thành, nói không chừng bằng vào một trận chiến có thể đanh bật được tên Tây Bắc vương Lý Quang Duệ này, Dương Sùng không đủ can đảm, không nỡ bỏ vốn, thả hồ về rừng rồi lại phải thu thập hắn, e rằng là sẽ rất phi sức."




Tửu lượng của hắn tuy không tính là tốt, nhưng cũng không đến nỗi tồi, nhưng việc rong ruổi đường dài khiến thể lực bị tiêu hao là điều không thể tránh khỏi, người thân thể cực kỳ mệt mỏi cũng rất dễ say rượu. Dương Hạo hiện giờ mí trên vật lộn với mí dưới, đã sắp ngủ đến nơi rồi, kể ra thì tửu phẩm của hắn cũng rất tốt.



Trúc Vận cô nương tửu phẩm so với hắn còn tốt hơn, uống rượu say rồi còn nhã nhặn hơn cả lúc chưa uống hai mắt sáng lên, nàng ta túm Dương Hạo chân nọ đá chân kia đi về phía trước, vừa đi vừa nói: "Kêu cái gì mà kêu, chúng ta tới bờ sông câu cá nào."



Dương Hạo tuy rằng chân tay đã không nghe theo sự sai bảo, nhưng ý thức vẫn còn chút tỉnh táo, hắn líu cả lưỡi, lắp bắp nói: "Trời trời hình như rất tối rồi thì phải?"



"Tối rồi tối rồi, chúng ta chưa ngủ, chắc cá cũng chưa ngủ đâu?"



Trúc Vận kéo Dương Hạo, đã quẹo vào trong cái ao cỏ lau ở bên ngoài thành Lô châu, phía sau là ba tên gia hỏa lén lút đi theo, một người là thiếp thân thị vệ Mục Vũ của Dương Hạo, hai người kia đương nhiên chính là Loan Đao tiểu Lục và Thiết Ngưu phụng mệnh tới dở trò bất chính.



Bọn họ đã ý đồ bất chính một lần rồi, kết quả là bị đánh cho mặt mũi bầm dập, Thiết Ngư trán thì u lên một cục to như cái bánh báo, giống như là lão Thọ Tinh vậy, trên cái mặt rỗ Loan Đao tiểu Lục thì có một dấu tay đỏ hồng, miệng thì tím xanh một khối. Bọn họ còn chưa kịp nói một câu bẩn thỉu nào thì đã lãnh đủ sự bạo lực của Trúc Vận rồi, kết cục làm phiền nàng ta uống rượu không ngờ lại thê thảm như vậy. Tiểu nữ này uống sau rồi tuy rằng không động tới binh khí, nhưng một đôi phấn quyền thì lại đánh cho hai người đến cả mẹ mình cũng nhận không ra.



Sau đó, Trúc Vận cô nương tửu phẩm càng lúc càng tốt uống sạch cả vò rượu, rồi lôi Dương Hạo từ dưới gầm bàn lên, hưng phấn bừng bừng đòi đi câu cá. Kể ra, so với những hành động đánh đánh giết giết thường ngày mà nàng ta hay làm, câu cá quả thực là một chuyện rất văn nhã, chỉ có điều, lúc này thực sự là hơi tối một chút.



Thiết Ngưu ôm mặt, thảm thương nói: "Trời lạnh như thế này, Trúc Vận cô nương không nên kéo đại nhân đi câu cá, chúng... chúng ta cứ một mực đi theo thế này à?"



"Không đi theo thì biết làm gì." Loan Đao tiểu Lục tức giận hừ một tiếng.



Thiết Ngưu mặt mày khổ não nói: "Vậy... vậy thì theo thôi."



Dương Hạo bị Trúc Vận kéo tới mặt băng, ngồi dựa lưng vào nhau, Dương Hạo cố mở mắt ra nhìn xung quanh, líu lưỡi nói: "Tới rồi à? Cần câu đâu? Móc câu đâu? Đưa cho ta một ít mồi đây!"



Trúc Vận cô nương vỗ trán, cười rất ngô nghê: "Ngươi sao không nói sớm, ta hình như quên mất rồi."



Dương Hạo trượt trên mặt băng, hàm hồ nói: "Vậy... vây cô câu đi, ta đi ngủ trước đây."



"Ngủ cái gì mà ngủ, không cho ngù." Trúc Vận giữ hắn lại: "Hay là chúng ta ngâm thơ đi? Ta rất thích ngâm thơ đó. Khụ! Tuyết lớn đổ ào ào, trắng phau như hoa lau. Ê, ngươi tiếp hai câu đi."



"Khò khò!"



Trúc Vận bĩu môi trông rất thục nữ: "Chẳng ra làm sao cả, ngươi đã bỏ mặc ta thì ta ngồi đếm sao. Tối nay ta nhất định có thể đếm ra hết số sao trên trời, một ngôi, hai ngôi, ba ngôi, bốn ngôi."



Ba người nằm trong ổ tuyết, quay sang nhìn nhau, dở khóc dở cười, Mục Vũ che miệng, lo lắng nói: "Mặt băng có chắc không đấy? Nếu đại nhân rơi xuống hố băng thì làm thế nào đây?"



Thiết Ngưu nói: "Tiểu Lục nhi, chúng ta.... có... có phải phi lễ nữa không?"



Tiểu Lục nhi tức giận nói: "Nàng ta càng say càng nhanh nhẹn, ngươi có bản sự phi lễ người ta không? Ta đang lo là nàng ta liệu có phi lễ với đại ca của chúng ta không kìa?"