Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 453 : Ai cũng xảo quyệt
Ngày đăng: 20:59 19/04/20
"Báo!"
Một kỵ binh phi tới, sau lưng cắm cờ đỏ hình tam giác, đón gió phần phật, sĩ tốt đang vội vàng hành tiến thấy kỵ sĩ đó trên vai mang cờ đỏ, đều nhao nhao nhường đường cho hắn.
Kỵ sĩ tới trước ngự liễn của Triệu Quang Nghĩa thì liền tung bình xuống ngựa, quỳ một chân, ôm quyền báo: "Khởi bẩm bệ hạ, Phủ châu Chiết Ngự Huân, Ngân châu Dương Hạo, Lân châu Dương Sùng đã hội sư ở Hà Tân, hiện đang cùng nhau hành tiến tới Lam châu."
"Biết rồi." Trong ngự liễn vang lên tiếng ừ, vẫn tiếp tục tiến về phía trước. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Ngự liễn rộng rãi như một gian phòng, trước là phòng khách sau là phòng ngủ, ở giữa dùng một tấm bình phong để chắn. Trong phòng khách đặt một cái bàn dài, ở góc tường đặt hơn chục quyển tấu chương. Nghe thấy tín sứ đó truyền báo, Triệu Quang Nghĩa liền bước tới bàn, Mộ Dung Cầu Túy đã bước lên trước, cầm lên những cái que màu sắc khác nhau như nâu, vàng, lam, tượng chưng cho ba con đường từ Phủ châu, Lân châu, Ngân chân hợp nhau ở Hà Tân rồi sau đó tới thẳng Lam châu.
Triệu Quang Nghĩa chăm chú quan sát lộ tuyến hành quân, mỉm cười nói: "Tới nhanh thật, trẫm còn cho rằng, hắn trên đường sẽ bày không ít trò, cố gắng kéo dài thời gian cơ."
Mộ Dung Cầu Túy nói: "Hắn sao dám làm vậy chứ? Triều đình đã định trước thời gian phạt Hán là đầu tháng hai, bởi vì chuyện bên phía Khiết Đan đã làm chậm trễ một chút, hiện giờ đã quá hơn nửa tháng rồi, hắn dù có lý do cần chuẩn bị nhiều hơn thì cũng trù bị được xong rồi, còn có gì để mà kéo dài thêm nữa."
Triệu Quang Nghĩa gật đầu nói: "Nói cũng đúng, nhắc tới Khiết Đan, đám quan lại Sơn Đông đạo này đúng là hỗn trướng, suýt nữa thì làm lầm lỡ đại sự rồi!"
Mộ Dung Cầu Túy vội vàng nói: "Quan viên Sơn Đông đạo cũng không dám gánh vác trách nhiệm trọng đại như vậy, cho nên mới chưa tra rõ chân tướng đã bấm báo lên triều đình, chuyện đã qua rồi, may mà chưa tạo thành hậu quả không thể khống chế, xin quan gia bớt giận."
Thì ra, Triệu Quang Nghĩa đang thoả thê mãn nguyện ở điện Trường Xuân mở tiệc chiêu đãi chư tướng, ban thưởng thắt lưng vàng, áo lông cừu, yên và ngựa, khi đang muốn thệ sư bắc phạt thì quan viên Sơn Đông đạo đột nhiên dùng quân tình hỏa cấp mười vạn dặm tấu lên triều đình, nói rằng người Khiết Đan đột nhiên tập kết quân đội tại khu vực Vũ Thanh, Vĩnh Thanh, Hưng thành, còn có một cỗ kỵ binh nhỏ xuất hiện ở gần sông Cự mã, sông Bạch Câu nằm ở biên giới hai nước.
Triệu Quang Nghĩa nghe tin liền giật mình kinh hãi, lập tức ra lệnh cho quân đội vừa mới tập kết thẳng tiến về hướng Sơn Đông đạo, đồng thời phái rất nhiều mật thám tiềm nhập vào Bắc quốc để nghe ngóng tin tức, lại lệnh cho Hồng lư tự khanh công khai chất vất sứ tiết Khiết Đan, phí hết một phen trắc trở mới nhận được câu trở lời của sứ tiết Khiết Đan là "bỉ quốc điều binh vây diệt dư nghiệt của Khánh vương, đó là việc nội bộ của Khiết Đan, nơi dụng binh lại là trên lãnh thổ nước ta, chẳng việc gì phải thông báo lý do cho quý quốc cả".
Tiếp theo thám mã trinh sát cũng nhao nhao hồi báo, nói là Khiết Đan điều tập binh mã Trung kinh, đang vây diệt thế lực tàn dư của Khánh vương ở khu vực Vũ Thanh, Vính Thanh, khi bọn họ tới nơi thì dư nghiệt của Khánh vương cũng bị tiêu diệt rồi, binh mã Khiết Đan đã về Trung kinh rồi.
Một phen dây dưa này, không những tốn nhiều thời gian, hơn nữa đại quân Tống quốc tập hợp ở biên giới, suýt chút nữa cùng với biên quân của Khiết Đan đánh nhau, Triệu Quang Nghĩa tức giận vô cùng, quá trình đi đi về về này cũng chậm trễ gần một tháng thời gian, đợi tới khi hắn phát binh chinh phạt hán quốc thì đã tới lúc băng tuyết tan hết, là đầu xuân tháng ba cỏ mọc tươi xanh rồi.
Triệu Quang Nghĩa nhớ tới chuyện này, vẫn chưa hết giận hỏi: "Chúng ta hiện giờ tới đâu rồi?"
Mộ Dung Cầu Túy chỉ vào bản đồ, nói: "Mời quan gia xem, chúng ta hiện tại vừa qua Phù sơn, đi tiếp về phía trước là Bình Định rồi."
Dương Sùng cười nói: "Bọn ta đang nói tới đệ thì đệ đã tới rồi, vào trong ngồi đi nào."
Ba người vào trướng ngồi xuống, Chiết Ngự Huân lập tức hỏi: "Có tin tức gì chưa?"
Dương Hạo biết là hắn đang hỏi tới phía Hạ chân, liền lắc đầu, mỉm cười nói: "Làm gì mà nhanh như vậy được, muốn có được tin tức từ phía Hạ châu, e rằng phải mất mấy ngày."
Dương Sùng thở dài, nói: "Lão tam đúng là nhân tài làm đại sự, nếu đổi lại là ta, tuyệt không dám vứt bỏ căn cơ, mạo hiểm cử một lộ kỳ binh tới công đánh bản trận của Lý Quang Duệ đâu. Nếu thật sự làm vậy, e rằng ta sẽ ăn ngủ không yên, lão tam thì lại thản nhiên như không có chuyện gì, đảm phách này ta thật không thể sánh bằng."
Dương Hạo lắc đầu nói: "Trong lòng ta sao mà không thấp thỏm cho được? Có điều kế nghị đã định, nghĩ nhiều cũng vô ích, ta đã xuất chiêu rồi, hiện tại chỉ có thể chờ xem Lý Quang Duệ ứng chiêu như thế nào. Nếu như kế này của ta thành công, hai vị huynh trưởng, mấy chục năm mưa máu gió tanh của Tây Vực sau này có thể sau cơn mưa trời lại sáng trong mấy năm ngắn ngủi, điều này đối với ta hay đối với hai huynh đều là chuyện tốt. Lần này đáng để mạo hiểm mà.
Hiện giờ phải lập tức tiến vào Hán quốc, hội hợp với đại quân của quan gia, Hán quốc giờ đã không còn như xưa, lào sao mà kham nổi một trận? Nhưng quan gia lại bày ra trận trượng lớn như vậy, chẳng lẽ chỉ là để khoe khoang binh uy với một Hán quốc đang bấp bênh bên bờ sụp đổ hay sao? Quan gia điều chúng ta xuất binh, e rằng không chỉ đơn giản là điệu hổ ly sơn, tạo cơ hội cho Lý Quang Duệ thôi đâu."
Dương Sùng không nhịn được liền buột miệng hỏi: "Đệ nói sao cơ? Chẳng lẽ quan gia còn dám nhất loạt thu thấp chúng ta ư?"
Dương Hạo cười nhạt nói: "Loại chuyện đó thì hắn tất nhiên là không làm được, có điều mượn vào binh của hán quốc, diệt thế lực của ta và huynh, lại chỉ phải đùng cái miệng một chút là được, nếu đổi lại huynh là Triệu Quang Nghĩa, huynh có làm không?"
Chiết Ngự Huân cười lãnh nói: "Cái này ta cũng từng nghĩ tới rồi, quan gia chưa chắc đã không có tâm tư này, chúng ta cũng không phải là con rối để mặc cho người ta điều khiển, nếu hắn muốn để chúng ta đi đánh trận đầu, chúng ta không thể thừa cơ phóng nước ư?"
Dương Hạo mỉm cười, nói: "Ta chính là có ý này, chúng ta lần này đi phải đồng tâm hiệp lực, cùng tiến cùng lui, chỉ cần ba huynh đệ chúng ta một lòng, quan gia rất khó mà giở được trò gì."
Nói tới đây, hắn lại quay sang Dương Sùng, nói: "Nhị ca, bộ quân đô ngu hậu Lưu Kế Nghiệp của Hán quốc là bào huynh của huynh, lần này, Hán quốc e rằng khó mà tránh khỏi kiếp nạn, lệnh huynh nếu như không kịp thời tránh đi... nhị ca có tính toán gì không?"
Nụ cười trên mặt Dương Sùng lập tức biến mất, da mặt của ít co giật mấy cái, trầm giọng nói: "Đại ca... cùng ta đã hơn hai mươi năm không qua lại rồi. Cái mà ta phải bảo vệ là Dương gia của ta, cái mà đại ca bảo vệ là Hán quốc Lưu thị. Từ sau khi hắn trở thành cháu nuôi của Hán đế Lưu Sùng, ta đã nhiều lần viết thư cho hắn, khuyên hắn bỏ Hán quay về, nhưng đại ca cảm niệm ân tình Hán đề, kiên quyết không nghe. Sau khi Hán đế Lưu quân bái hoàng đế Khiết Đan làm cha, trên tộc phổ ở từ đường của Dương gia đã gạch tên của đại ca rồi, để tránh tổ tông vì hắn mà hổ thẹn. Hiện giờ hắn nếu ở trước trận trở giáo, nhận tổ quy tông, Dương Sùng vẫn nhận hắn là đại ca, nếu không, duy chỉ có đao kiếm gặp nhau, tình huynh đệ khó mà giữ được!
Dương Hạo nói như chém đinh chặt sắt, Dương Hạo nghe mà vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, hắn biết Dương Kế Nghiệp tuyệt đối sẽ không làm ra loại hành vi ở trước trận mà bỏ chủ, hiện giờ bất kể Dương Sùng khí phách lẫm liệt, hay là không muốn để có người làm lung lay địa vị gia chủ Lân châu Dương thị của hắn, nhưng đã rõ tâm ý của hắn, vậy thì mình vẫn có một tia hi vọng thu phục Dương Kế Nghiệp.
Con cháu của ngũ đại thế gia danh tướng thời Tống sơ là Dương, Tào, Chủng, Chiết, Lý cũng có rất nhiều người làm danh tướng, chiến công hiển khách. Hiện giờ Tào gia Tào Bân, Lý gia Lý Kế Long đã theo Tống, Chiết gia Chiết Ngự Huân là đại ca kết nghĩa mình, Chủng gia, thế gia duy nhất từ văn thần đại nho thế gia trở thành võ tướng thế gia hiện giờ vẫn chưa biết người ở nơi nào. Dương gia bài danh đệ nhất có thể lọt vào tay mình hay không, thì phải xem xem hắn lần này có thể từ trong miệng của Triệu Quang Nghĩa đoạt được vị Dương lão bệnh công này không.