Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 455 : Tòa thành của kỳ tích
Ngày đăng: 20:59 19/04/20
Xích Trung đứng trước trận, từ xa nhìn tòa thành đó, lờ mờ có thể nhìn thấy thành lâu trong sương mù mùa xuân và tháp cao trong thành.
Tấn Dương đã xuống dốc rồi, trong sự bao vây của đại quân, giống như là một hòn đá ngầm trong biển lớn, trìm xuống rồi lẳng lặng nằm đó. Nhưng tòa thành trì này có mấy người không nhận ra nó chứ? Anh hùng hào kiệt của thời Ngũ Đại thập quốc phần lớn là bắt đầu phát tài ở đây, người ta thường nói cố đô Kim Lăng lục triều, có vương gia chi khí, nhưng thật thà mà nói, từ tới đường Mạt tới nay, vương giả chi khí tựa hồ như đã chuyển dời đi đâu mất rồi.
Tòa thành này, từ lúc Hán quốc xuống dốc tới nay, trải qua vô số lần công kích, nó từng bị hồng thủy nhất chìm, bị lửa lớn thiêu đốt, bị pháo đá oanh kích, bị đại quân dày xéo, nhưng dựa vào một tên hôn quân, một đám quan lại người lừa ta gạt, một nhánh quân đội số lượng không nhiều và bách tính cùng khổ bất kham, mỗi lần nó đều chống đỡ được, ngay cả Triệu Khuông Dận càn quét Trung Nguyên thế như phá trúc ngự giá thân chinh mà cũng một lần giết tới rồi lại công cốc quay về, đây là một tòa thành của kỳ tích.
Hiện giờ, nó còn có thể tiếp tục tạo ra kỳ tích nữa hay không? Có lẽ là không thể, lần này nó nhất định có thể bị đánh hạ. Điểm này không có gì phải nghi ngờ nữa cả, điều duy nhất khiến người ta đoán không ra, đại khái chỉ là thời gian công phá được tòa thành của kỳ tích này, mười ngày? Một tháng? Ba tháng?
Ở phía sau người Xích Trung không xa, các quân tướng đang kéo gỗ lớn đến bắt đầu dựng một tòa vũ khí công thành, thang mây khổng lồ cũng đang bắt đầu được chế tạo. Ở phía trước những tượng nhân được đào chiến hào, xếp rào chắn ngựa, đại quân đang nghiêm trận chờ đợi, mà hắn thì đứng ở trung quân, thỉnh thoảng lại nhìn về phía hành doanh của hoàng đế, tuy nói là đứng nhìn thứ đây, trong mây mù cũng chẳng nhìn được gì.
Lần này, Triệu quan gia không ngờ lại lệnh cho quân đội của bọn họ trực tiếp tiến tới dưới thành Tấn Dương, điều này quả thật có chút nằm ngoài dự liệu của Xích Trung. Trước đây, quân đội của bọn họ chỉ phụ trách hành động ở bên ngoài, chưa từng cần phải nhúng tay vào chuyện trực tiếp công thành. Cho nên, bọn họ hoàn toàn không có chuẩn bị, không mang theo bất kỳ khí giới công thành hạng nặng nào, cũng vì vậy, hắn rất hoài nghi quân đội của mình sẽ phải hi sinh nhiều cỡ nào, có thể tạo ra được bao nhiêu tác dụng.
Khí giới công thành đâu phải là dễ dàng chế tạo như vậy. Cầu hào, thang mây gấp, xe chòi gác, máy ném đá... Cho dù là có rất nhiều công tượng thạo nghề, trong vòng một tháng cũng đừng hòng tạo ra được khí giới công thành cỡ lớn, những khí giới này chỉ có thể được chế tạo từ trước, chia ra vận tới rồi lắp ráp lại ở dưới thành. Chế tác một lượng khí giới công thành, nói sao cũng cần mấy tháng thời gian, còn cần rất nhiều đồ gỗ, đồ sắt, công cụ đặc chế và tượng nhân chuyên nghiệp.
Trại lái ở phía trận doanh của quân Tống thì nhất định đã có chuẩn bị đầy đủ, trong mây mù nhàn nhạt, Xích Trung nhìn thấy một đại vật khổng lồ vừa được lắp ráp xong đang được đẩy về phía thành Tấn Dương, đó là một chiến xa công thành cỡ lớn, cả chiến xa giống như một thành lâu di động, mô hình chế tạo cũng giống như thành lâu, ở bên trên cùng không ngờ còn có tường chắn mái, chu vi năm trượng, cao hơn mười trước, phía dưới đáy có vô số bánh xe nhỏ, đang được đẩy đi trên mặt đất đã được san bằng, nhanh chóng vô cùng.
Đương nhiên, nhân số huy động cũng nhiều vô kể, không ngờ lại cần đến hơn hai ngàn người đẩy, một chiến xa công thành mà phải dùng nhiều người như vậy, cũng chỉ có Tống quốc mới có dạng thực lực này. Nhìn kỹ lại thì thấy trên chiến xa công thành còn có ván giậm, một khi công tới gần thành trì, binh sĩ trốn ở trong chiến xe công thành có thể đi trên ván giậm mà trực tiếp tiến vào thành, nếu như phía sau dạng chiến xa này lại có thêm vài chiếc xe trục ngang nữa để ngăn cản gỗ lăn đá vụn, hỏa tiễn phi thạch, xe này nối xe kia, quân đội có thể ùn ùn không dứt tiến tới, hoàn toàn không cần phải để ý gì tới sự uy hiếp ở trên đỉnh đầu, nếu dạng chiến xa này còn có mấy chiếc thì...
Quay lại nhìn lên đầu thành, Xích Trung không khỏi hít một hơi lạnh, thành Tấn Dương một mực trầm tịch trong mây mù cũng có động tĩnh rồi, so với đại vật khổng lồ ở dưới thành, thứ được đẩy ra ở trên đầu thành thì nhỏ hơn nhiều, nhưng trong mắt Xích Trung, đã nhận ra đó là từng chiếc máy bắn đá, chiến xa có kiên cố hơn nữa, chỉ cần tiến vào trong xạ trình của máy bắn đá, bị nó bắn trúng thì khó tránh khỏi phải gãy khung.
Thời đại này, Hồi Hồi pháo của người Ả Rập vẫn chưa truyền vào trung nguyên, và máy bắn đá có dây thép lại làm lò xo cùng với bánh xe có tác dụng để dừng và chuyển động, so với Hồi Hồi pháo còn tiên tiến hơn mà người La Mã sử dụng cũng chưa được truyền vào Trung Nguyên, hai loại cơ giới học là bánh răng và ốc vít là bộ phận cấu thành cơ bản nhất không thể thiếu thủy chung vẫn chưa từng xuất hiện ở Trung Quốc, cho nên người Trung Quốc tuy là dân tộc sử dụng vũ khí bắn đá sớm nhất, nhưng máy bắn đá mà bọn họ sử dụng cần rất nhiều người kéo tới. Hơn nữa không thể nào nhắm chuẩn, cũng không thể đảm bảo mỗi lần bắn đều có xạ trình tương đồng.
Do đó, đá mà bọn họ bắn to nhỏ hữu hạn, hơn nữa xạ trình gần năm mươi bước, lại cần khoảng một trăm người đồng thời thao tác, đối với phía công thành mà nói, tác dụng của nó gặp phải rất nhiều hạn chế, còn đối với phía thủ thành thì từ trên cao nhìn xuống, sử dụng lại khá thuận buồm xuôi gió. lại thêm quan trọng là sẽ không bị công kích. Ngay cả phụ nữ khỏe mạnh và thiếu niên cũng đủ để tiến hành phát xạ một cách đâu vào đấy.
Trong trung quân trướng, Dương Hạo chỉnh trang lại lông trên người con thương ưng, sau đó giao cho Mục Vũ, Mục Vũ lập tức đỡ con thương ưng này tới sau trướng, tay vung một cái, con ưng liền biến vào trong sắc trời tăm tối, không có ai chú ý tới sự tồn tại của nó.
Mục Vũ vội vàng quay về trong trướng, chỉ thấy Dương Hạo trầm ngâm ngồi sau án, trên mặt ra vẻ đăm chiêu, Mục vũ không nhịn được liền hỏi: "Đại nhân, ngài sao vậy?"
"Ặc..." Dương Hạo tỉnh lại, bật cười một tiếng rồi cố nén tâm tình thẩm thỏm, bảo: "Lý Quang Duệ quả nhiên xuất binh rồi."
"Cái gì cơ?" Mục Vũ vui mừng nói: "Đại nhân quả nhiên là thần cơ diệu toán, hắn lần này rời khỏi sào huyệt chính là trúng kế của đại nhân rồi."
Dương Hạo nhìn hắn, bật cười kỳ quái: "Ngươi hưng phấn cái gì, chẳng lẽ không nghĩ được rằng nếu ta không đánh hạ được thành Hạ châu lại mà mất Ngân châu thì sẽ thê thảm như thế nào ư? Đó chính là... thoáng cái đã bị người ta đánh cho trở lại nguyên hình đó..."
Mục Vũ ngớ người, cười nói: "Sao mà thế được? Lý Quang Duệ tuy thế lực khổng lồ, nhưng hắn có cẩn thận hơn nữa thì cũng không bằng đại nhân sớm đã có phòng bị. Bọn chúng tự cho rằng mình đắc kế, nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất công đánh Ngân châu, như vậy tất không thể mang theo vũ khí công thành cỡ lớn, thành Ngân châu hiện giờ đã không còn bộ dạng như trước kia nữa rồi, binh mã của hắn chẳng lẽ lại là tinh binh lợi hại hơn cả Khiết Đan Điệt thứ lục viện bộ ư?
Hắn muốn ở dưới thành chế tạo vũ khí, dù thế nào cũng phải mất một tháng thời gian. Lại nói tới Hạ châu, nhân mã của chúng ta xuất kỳ bất ý, đột nhiên xuất hiện tại phúc tâm của bọn chúng, trong thành lại có nội ứng của chúng ta, đợi khi đại quân của chúng ta vào thành, e rằng Hạ châu binh thủ thành vẫn không hiểu được người tới là địch hay là bạn nữa kìa. Đại nhân không cần phải lo lắng đến vậy đâu.
Ta và tỷ tỷ, tỷ phu lúc trước khi cùng nhau bắt một con báo, con báo đó rất lợi hại, hơn nữa vô cùng giảo hoạt, không ngờ lại tự thông suốt nhân tính, hơn chục thợ săn cơ hồ là không thể tới gần được nó, nhưng chúng ta bố trí tốt cạm bẫy, trong cạm bẫy lại đặt thịt mà con báo đó thích ăn nhất, nó còn không ngoan ngoãn chui vào bẫy ư? Hiện giờ Ngân châu của chúng ta chính là cái bẫy đã được đặt mồi, hắn rơi vào rồi mà muốn bò ra thì không dễ vậy đâu."
Dương Hạo nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên vỗ đầu hắn, cười ha ha nói: "Hảo tiểu tử, đúng là nghé con không sợ hổ, chuyện tới trước mắt, ta cũng không nhìn thoáng được bằng ngươi. Dẫu sao thì cũng đã làm rồi, còn nghĩ nhiều làm cái gì. Ha ha, kệ con mẹ nó, không nghĩ nữa, đi, chúng ta ra khỏi trưởng xem trận tối nay đánh như thế nào."
Dương Hạo dựng kiếm lên, ý chí chiến đấu mạnh mẽ trở lại, những lời nói vô tâm của Mục Vũ không ngờ lại dánh tan ý niệm lo được lo mất trong đầu Dương Hạo, hắn thấy tinh thần của Dương Hạo sáng láng, khác hẳn với bộ dạng thất thần ủ ê vừa rồi, lập tức cũng cao hứng theo, vội vàng cầm bội đao và mũ giáp, theo sau Dương Hạo bước ra ngoài.
Hai người vừa bước ra khỏi đại trướng trung quân thì nghe thấy tiếng kèn lệnh "tu tu" kéo dài, tiếp sau đó là tiếng trống như mưa rào. Dương Hạo chấn động tinh thần, buột miệng thốt lên: "Bắt đầu rồi!"