Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 458 : Ngộ sát
Ngày đăng: 20:59 19/04/20
Dưới thành Tấn Dương, tiếng chém giết rung trời.
Từ sau cái đêm sáng chói đó đến nay, cuộc chiến công thành không ngưng nghỉ một ngày nào, song Hán quốc tuy chỉ còn lại một tòa thành cô lập không được giúp đỡ, tuy binh mã trong thành rất hữu hạn, nhưng Hán quốc dẫu sao cũng là một quốc gia luôn luôn ở trong trạng thái chiến tranh, quốc gia này tuy nghèo, nhưng được rèn luyện nhiều năm trong chiến hỏa, khiến binh sĩ Hán quốc sớm đã trải qua thiên chuy bách luyện, trong loại tuyệt cảnh bị cô lập không có viện trợ này, bọn họ phát ra đấu chí ngoan cường, cũng lộ ra sức chiến đấu cường đại.
Đặc biệt là xung quanh Tấn Dương không có nơi hiểm yếu gì để dựa vào, cho nên thành Tấn Dương chính là một đạo phòng tuyến cuối cùng của Hán quốc, chính bởi vì vậy, các đời hoàng đế Hán quốc, bất kể là hạng hiền minh hay là hạng ngu dốt, đối với việc xây dựng của thành Tấn Dương đều không tiếc dư lực, dưới sự tinh tâm đả tạo của đám danh tướng Lưu Kế Nghiệp, thành Tấn dương trải qua việc sửa chữa lại, gia cố, sớm đã trở thành một tòa bảo lũy chiến đấu không thể phá hủy, đại quân của Tống quốc không thể nói là không anh dũng, nhưng hơn mười ngày khổ chiến, lại chẳng tiến được một tấc đất nào.
Trong hành doanh của hoàng đế, Triệu Quang Nghĩa nghe chiến báo ở phía trước mà mặt trầm xuống, đúng vào lúc này, một thị vệ hới hải chạy vào bẩm báo: "Bệ hạ, Lưu Ngộ tướng quân cầu kiến."
"Hả?" Triệu Quang Nghĩa lông mày nhíu chặt lại, vội vàng nói: "Mau mời vào."
Lưu Ngộ chính là một lão tướng chiến công lớn lao thời Ngũ Đại, vị tướng quân này từng dưới chân bị lở loét, vết thương thâm nhập vào thịt không thể chữa tận gốc, mời lang trung tới chẩn trị, lam trung đó cũng đành bó tay, nói với ông ra rằng bệnh đã nặng, trị lành vết thương chứ không trị được thịt, mà trị không được thịt thì khó tránh khỏi sẽ lại tái phát, lúc đó Lưu Ngộ tướng quân đang thời tráng niên, nghe thấy vậy rất là bực bội, rút binh khí ra khoét cả lòng bàn chân và vết thương, dọa cho lang trung đó mặt vàng như nghệ, còn ông ta thì vẫn cười nói tự nhiên, mặt không đổi sắc, từ đó có thể thấy được sự kiêu dũng của ông ta.
Vị lão tướng quân này không những thân kinh bách chiến, kiêu dũng vô địch, hơn nữa rất có lòng tự giác của võ tướng, trước giờ không tham dự chuyện chính trị, cho nên rất được Triệu Quang Nghĩa coi trọng. Vừa nghe thấy ông ta đến, Triệu Quang Nghĩa vội vàng đứng dậy nghênh đón, Lưu Ngộ lão tướng quân sải bước vào trung quân bảo trướng của hoàng đế, chắp hai tay lại vừa muốn hô một tiếng quan gia thì Triệu Quang Nghĩa đã bước lên trước, tươi cười đỡ ông ta dậy, nói: "Lão tướng quân miễn lễ bình thân, hiện giờ chiến sự đang gấp, lão tướng quân tới gặp trẫm, không biết có chuyện gì?"
Lưu Ngộ nghe thấy vậy, hai hàng lông mày liền dựng lên, cười khổ, nói: "Quan gia, thần là công đánh thành bắc, ngoài thành bắc này là rộng rãi nhất, dễ điều binh, do đó thủ quân ở trong thành cũng phòng ngự thành bắc nghiêm mật nhất. Hơn mười ngày nay, nhân mã sở bộ của thần đã hao tổn gần một nửa. Quan gia, lão thần hôm nay tới đây, là cầu quan gia khai ân, để thần và Lý Hán Quỳnh đổi phương hướng chủ công cho nhau, binh mã của thần thương tổn quá nặng, cứ tiếp tục như thế này, không những không công được một tấc nào mà ngược lại còn mất sạch cả vốn."
Triệu Quang Nghĩa nhíu mày, nói với vẻ không vui: "Lão tướng quân nói gì vậy, binh mã bốn thành đều được sử dụng, nếu ai ai cũng gặp khó mà lui, vậy làm sao mà đánh hạ được cái thành Tấn Dương này?"
Hắn lại nhìn sắc mặt đau khổ của Lưu Ngộ, chuyển sang an ủi, nói: "Lão tướng quân cả đời ở trên lưng ngựa, có trận trượng gì mà chưa từng thấy qua đâu? Chính bởi vì vậy, trẫm mới giao thành bắc cho lão tướng quân. Lâm trận sợ địch, phải đổi một nhánh nhân mã khác, quân mã Đại Tống ta còn mặt mũi nào nữa? Danh dự một đời của lão tướng quân, há chẳng phải cũng bị hủy trong sớm chiều ư?"
Lưu Ngộ còn định nói gì đó thì Triệu Quang Nghĩa đã chặn lời: "Như thế này đi, trẫm nhanh chóng điều động cấm quân, nhất định sẽ bổ sung đủ số cho binh mã của ngài. Nếu như ngay cả lão tướng quân cũng không công hạ được thành Tấn Dương, đổi sang tướng lĩnh khác thì còn ai có thể phân ưu với trẫm đây?"
Triệu Quang Nghĩa nói hết những lời tốt đẹp, Lưu Ngộ giậm giậm chân, nói: "Bỏ đi, quan gia coi trọng lão thần như vậy, lão thần há lại không cống hiến vì ngài? Lão thần về đây, tự mình chỉ huy quân công thành, cùng lắm thì lộ nhân mã này của ta hoàn toàn bỏ mạng dưới thành Tấn Dương." Nói xong chắp tay cáo từ, lại hối hả bỏ đi.
Lưu Ngộ vừa đi, sắc mặt của Triệu Quang Nghĩa lập tức trầm xuống. Lưu Ngộ chính là một mãnh tướng không biết chịu thua, nhưng ngay cả một vị mãnh tướng như thế này mà cũng sinh ra ý nghĩ sợ chiến, những chư tướng khác sẽ thế nào đây? Đây là trận chiến đầu tiên mà sau khi hắn làm hoàng đế ngự giá thân chinh, nếu như không giành được thắng lợi mà quay về....
Sắc mặt của Triệu Quang Nghĩa càng lúc càng âm trầm, trầm ngâm một lúc lâu rồi đột nhiên cao giọng quát: "Người đâu, lấy khôi giáp cho ta!"
Trên thành dưới thành tên bắn như mưa, đá rơi ào ào, binh sĩ ngã xuống rào rào như thái rau. Thành Tấn dương vẫn sừng sững bất động, trên vai Cao Dận cắp một mũi tên, thất tha thất thểu chạy tới trước mặt Triệu Đức Chiêu, gào lên: "Đầu thanh lôi thạch lăn xuống không ngừng, phòng ngự vô cùng hung mãnh, bộ đội của ta tổn thất thảm trọng, thực sự... thực sự là không công hạ được đâu."
"Hay cho một tòa thành Tấn Dương."
Dương Hạo lúc này cũng nhìn thấy toán nhân mã đột nhiên lao ra đó, nếu như toán nhân mã này thực sự có bản sự giết vào trung quân, một đao chém bay đầu Triệu Quang Nghĩa, vậy thì đúng là giúp hắn toại nguyện rồi, nhưng... Trước doanh mình có hơn vạn đại quân, nhiều người như vậy đứng ở đó, cho dù là cho toán nhân mã từ trong thành lao ra đó vung dao mặc sức chém giết thì cũng phải giết đến tối, huống chi bên cạnh chính là quân doanh của mãnh tướng Phan Mỹ giỏi công nhất Đại Tống và dũng sĩ của cấm quân.
Tào Ngọc Quảng đã làm bộ như vậy, Dương Hạo cũng không tiện tỏ vẻ thờ ơ nữa, huống chi loạt nhân mã trong thành giết ra chính là đang lao tới đại doanh của hắn, Dương Hạo lập tức rút kiếm ra, quát lớn: "Thử Bối Cảm Nhĩ, tiêu diệt chúng cho ta!"
Binh mã Dương Hạo ở trước trận còn chưa kịp rút về doanh thấy trung quân phát ra cờ hiệu, lập tức ùa lên, tướng lĩnh thống binh của đội nhân mã này tên là Hồ Giai Bình, là người mà Dương Hạo từ Lô châu mang theo, nhưng binh lính dưới tay hắn lại là lãng nhân Tây Vực tổ thành, gồm người Tiên Ti, Thổ Cốc Hồn, Đột Quyết, Uý Ngột Nhi, Niêm Bát Cát, Đại Thực, Ba Tư, những người này, ai ai cũng đều là hán tử kiêu ngạo bất tuân, mắt đặt ở đỉnh đầu, nhưng đối diện với một tòa thành trì cao như vậy, trận này đánh căn bản là không thi triển được, những ngày này bọn họ rất uất ức, hiện giờ cuối cùng cũng nhìn thấy thủ quân ở trong thành giống từ trong thành đánh ra, nhưng binh sĩ này vui mừng khôn xiết, đợi thấy trung quân phát ra cờ hiệu xuất binh, không đợi chủ tướng Hồ Giai Bình hạ lệnh liền ùa lên cứ như là ong vỡ tổ.
Hán quốc tuyên huy sứ Trúc Vũ Minh đại nhân bị thế công mãnh liệt của quân Tống dọa cho sợ vỡ cả mật, hôm nay thấy lọng vàng tới trước quân, biết rằng hoàng đế Tống quốc tự mình tuần thị quân doanh, không khỏi nổi lên tâm tư muốn đầu hàng. Hắn tìm một cái cớ, dứt khỏi hai thủ tướng ở bên cạnh, dẫn thân binh của mình đội mưa chạy ra, còn cha mẹ vợ con thì mặc kệ.
Hắn xông ra khỏi thành, liều mạng chạy về phía trước, chỉ sợ hai viên thủ tướng phát giác có điều dị thường, cho người bắn chết bọn họ, tiếp theo lại thấy một đám đại hán ở trong doanh phía đối diện giết ra, thân mặc áo da, mũi cao mát sâu, tóc vàng mắt xanh, ai ai cũng kỳ hình quái trạng, nhưng đều là bộ dang hoan thiên hỉ địa, vừa gào thét thứ ngôn ngữ mà hắn căn bản không hiểu vừa lao tới.
"Không đúng... không giống như là hoan ngênh ta đầu hàng, sao trong tay còn giơ đao thương lên thế kia?" Trúc Vũ Minh vừa phát hiện có điều bất ổn thì đội quân Tống kỳ hình quái trạng đó đã bây vây nhân mã của bọn họ lại, chém giết như thái rau.
"Đừng giết người, đừng giết người, ta là tới đầu hàng!"
Trúc đại nhân nhảy xuống hét lớn, đáng tiếc trong tiếng chém giết vừa thời tiết mưa to gió lớn như thế này, các loại thanh âm quyện vào nhau, căn bản không có ai nghe thấy tiếng hét của hắn, cho dù nghe thấy thì những người đó có thể hiểu được hay không cũng là vấn đề. Rất nhanh, đội nhân mã vội vàng chạy ra khỏi thành này bị sở bộ của Dương Hạo một mực không được thi triển sở trường giết sạch, những người này làm cường đạo quen rồi, nhập ngũ làm lính chưa lâu, giết người xong liền lục xét người nạn nhân, móc ra những thứ đáng tiền nhét vào túi của mình.
Triệu Quang Nghĩa đứng ở trung quân nhìn thấy cảnh này, đối với hành vi lục lọi xác chết của bọn họ thì coi như không thấy, mở miệng khen: "Sở bộ của ái khanh tuy là những dã nhân man di, không hiểu quân lệnh binh pháp, có điều lâm địch tác chiến dũng mãnh, không sợ sinh tử, nếu được rèn luyện, không khó trở thành một nhánh quân đội bách chiến bách thắng đâu."
Dương Hạo vội vàng tạ ơn: "Quan gia quá khen rồi, sở bộ của thần thực ra là một đám ô hợp, không đáng được quan gia khen thưởng như uy vũ chi sư vậy đâu, tướng sĩ cấm quân mới hoàn toàn xứng đáng với những lời khen này."
Triệu Quang Nghĩa mỉm cười nói: "Mưa càng lúc càng lớn, thu binh đi, trẫm tới doanh trung của Phàn Mỹ một chút."
Vừa rồi khi trong thành giết ra một đám binh mã, Phan Mỹ cũng nhìn thấy, hắn lập tức giáp trụ chỉnh tề cầm thương chạy ra đại doanh chuẩn bị cứu giá, không ngờ trong thành chỉ có một đội nhân mã xông rồi, trong nháy mắt đã bị người của Dương Hạo giết sạch, Hán quân ở phía sau thấy tình hình không đúng lại vội vàng đóng cửa thành lại, thế là hắn liền đứng ở trước doanh chờ đợi. Lúc này thấy lọng vạng di chuyển về phía doanh của mình, liền lập tức đội mưa đứng chờ.
Lúc này đầu thành Tấn Dương lại xôn xao, đột nhiên có rất nhiều cán cờ được dựng lên, trên mỗi cán cờ đều buộc một cái đầu người, lại có tiếng xôn xao không ngừng truyền ra, Phan Mỹ thấy vậy thì không hiểu gì, vội vàng sai một tên tiểu giáo cầm thuẫn tiến gần lại nghe ngóng, một lát sau tên tiểu giáo đó chạy về bẩm báo, Phan Mỹ nghe xong liền lộ ra vẻ mặt cổ quái.
Lúc này Dương Hạo và Tào Ngọc Quảng cùng Triệu Quang Nghĩa tới trước doanh của Phan Mỹ, Phan Mỹ vội vàng chạy ra bái kiến, Triệu Quang Nghĩa chỉ lên đầu thành, ngạc nhiên nói: "Trọng Tuân, Hán quân làm cái trò gì thế?"
Phan Mỹ da mặt co giật mấy cái, mặt không chút biểu tình cúi người đáp: "Hồi bẩm bệ hạ, đầu người treo trên đầu thành... là người nhà của đội nhân mã vừa rồi mới xuất thành... mà lộ nhân mã vừa rồi mới xuất thành... là bỏ thành đầu hàng..."