Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 460 : Thiêu thân lao đầu vào chỗ chết
Ngày đăng: 20:59 19/04/20
Tiêu Mộ Vũ là cấm quân nội điện ban trực thống lĩnh, hôm nay phụng thánh chỉ viện trợ bộ đội của Lưu Ngộ ở thành bắc, lúc xung phong hãm trận cánh tay trái trúng phải một mũi tên, nhưng hắn chỉ bó vết thương lại rồi tuần doanh kiểm tra các trạmgác như bình thường. Tuổi còn trẻ mà có thể trở thành cấm quân thượng nhân, hơn nữa còn thành nội điện ban trực, tuyệt không phải chỉ nhờ vào cơ duyên và một thân võ nghệ là có thể làm được, tố chất của nội điện thị vệ tuyệt đối là cao nhất.
Tuy rằng ngoài mười bước khó nhìn được vật gì, nhưng Tiêu Mộ Vũ vẫn xách đao, dẫn một đội thị vệ, men theo phương vị quen thuộc mỗi ngày mà tuần thị: "Trạm canh gác thứ ba!"
Trong sương mù truyền ra một tiếng trả lời: "Trạm canh gác thứ ba bình an vô sự."
Tiêu Mộ Vũ hài lòng chuyển hướng đi, kỳ thực hành doanh của hoàng đế đặt tại hậu phương, cách thành Tấn Dương tương đối xa, phía trước bố trí quân doanh khổng lồ, tuyệt đối không ngại bị người ta công kích, nhưng làm thống lĩnh cấm quân, cho dù là ở hoàng cung đại nội, công việc tuần thị mỗi ngày hắn cũng không bao giờ lơ là, huống chi là đang ở trên chiến trường của địch quốc.
"A!"
Tiêu Mộ Vũ vừa đi được mấy bước thì trạm cách gác thứ ba đột nhiên phát ra một tiếng hô thảm, Tiêu Mộ Vũ quay phắt người lại, rút đao ra một nửa, nghiêm giọng quát: "Trạm canh gác thứ ba, làm sao vậy?"
Nhưng trạm canh gác thứ ba không trả lời, Tiêu Mộ Vũ tuy tim đập thình thịch, nhưng hắn vẫn tin rằng sẽ không có ai dám xông vào hành doanh của hoàng đế, nếu như làm hỏng quân cơ thì tất nhiên sẽ phải gánh trách nhiệm rất lớn, nhưng nếu bởi vì một chút hiểu lầm mà đưa ra báo động giả làm kinh động tới quan gia, vậy thì tội cũng tuyệt đối không nhỏ, có lẽ sương mù dày quá nên người ở trạm gác số ba bị ngã?
Tiêu Mộ Vũ rút hẳn bội đao ra khỏi võ, vung tay một cái, thị vệ ở đằng sau lập tức chia ra hai bên, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, Tiêu Mộ Vũ lần mò từng bước về phía trước, trầm giọng quát: "Trạm gác số ba, doanh chiến, mau trả lời, rốt cuộc là phát sinh chuyện gì rồi?"
"Giết!"
Đáp lại hắn chính là một tiếng quát, một người, một cán thương, giống như là một con báo đốm từ trong sương mù bay ra, người tới thương tới, nhanh như bay, Tiêu Mộ Vũ vung đao chém, người đó lăng không xoay đầu thương, một đao này chém vào khoảng không, Tiêu Mộ Vũ muốn chuyển thế đao, nhưng mũi thương dài nửa thước đã phốc một tiếng đâm xuyên yết hầu của hắn.
"Có thích khách, có thích..."
Sĩ tốt ở phía sau Tiêu Mộ Vũ kinh hãi gào lên, nhưng tiếp theo bọn họ lại phát hiện trong sương mù xuất hiện người thứ hai, người thứ ba, người thứ mười... liên miên bất tuyệt... thích khách đâu chỉ có một người.
Khi báo động vang lên thì những chiến sĩ xuất hiện đột ngột giống như u linh đã không nói câu nào, dẩu môi lao vào hành doanh của hoàng đế, ở phía sau bọn họ là cấm quân tuần doanh đang ôm ngực, bụng và yết hầu, nằm co giật trên mặt đất.
Quân doanh Chiết gia, tiền trận.
Tiêu Thần hậm hực bước ra khỏi đại trướng của Xích Trung, đột nhiên từ đằng xa vang lên tiếng chém giết, hắn đang muốn quay lại báo cáo thì Xích Trung giống như một cơn gió lốc ào ra khỏi đại trướng, trong tay vẫn nắm chặt thanh bảo kiếm đó, nghiêm giọng quát: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Tiêu Thần vội vàng nói: "Đại nhân, sợ là Hán quân ở trong thành nhân lúc sương mù dày đặc mà ra khỏi thành tập kích doanh trại của quân ta rồi?"
Xích Trung cười lạnh, nói: "Tập kích doanh ta ư? Bằng vào những tàn binh bại tướng ở trong thành à? Bọn chúng dựa vào địa lời mà thủ vững thành trì thì may ra còn có thể chống đỡ được vài ngày, chủ động xuất chiến ư? Bằng vào chút nhân mã của bọn chúng, cho dù đánh lén đắc thủ thì có thể làm lay chuyển được trận doanh của chúng ta chắc?"
Hắn vừa nói tới đây thì tả trận của doanh trại Chiết gia đột nhiên truyền ra tiếng hô chém giết và tiếng binh khí chạm nhau, Xích Trung kinh ngạc, vội vàng chạy lên trước, vừa chạy vừa hét lớn: "Nhân mã tả doanh không được kinh hoàng, ai thủ trận người nấy chớ có nông nóng, nhận ra tình hình địch ta đã rồi mới tính, để tránh cho quân địch thừa cơ trà trộn."
Doanh trại của Chiết gia đóng ở ngoài cùng mặt bắc, liền nhau với đại doanh của Lưu Ngộ ở thành bắc, Xích Trung là sợ trong sương mù binh sĩ song phương nghe thấy tiếng chém giết ở đằng xa, nhất thời cây cỏ cũng thành binh, đánh nhầm với binh đinh của Lưu Ngộ, nhưng sương mù dày đặc, ngoài mười bước khó nhìn được rõ ai ra ai, mệnh lệnh cờ hiệu mất đi tác dụng, người có thể nghe thấy tiếng hô của hắn chỉ là những binh sĩ ở gần bên trái, thủ tốt ở tiền phương bị một đội binh mã trong sương mù đột ngột xông tới giết cho mạc danh kỳ diệu, dưới cơn phẫn nộ đã đuổi ra ngoài đại doanh. Đợi tới khi Xích Trung phát giác ra tình hình bất diệu, nhớ tới cho người dùng nhạc khí chỉ huy thì hắn lại không tìm thấy đội nhạc, Binh sĩ của Chiết gia truy sát kẻ đánh lén đã xông vào trong doanh trại của Lưu Ngộ. Doanh trại của Lưu Ngộ đối diện với phía thành Tấn Dương không có chiến hào, rào chắn ngựa và bụi gai, những chỗ tiếp giáp với đại doanh của Chiết gia thì lại chỉ có một hàng rào thấp làm giới hạn. Sở bộ của Lưu Ngộ chủ công thành bắc, thương vong là thảm trọng nhất, trong trận chiến ngày hôm nay tuy có ngự lâm quân trợ chiến, nhưng thương vong cũng vẫng khoách đại thêm một bước, trong quân quá nửa đều là thương binh, những thương binh này đều được bố trí ở cạnh phải doanh trại, khi nghe thấy tiếng chém giết, binh sĩ thương thế khá nhẹ cũng đều đao thương chuẩn bị, khập khà khập khiễng bò dậy thám thính động tĩnh.
Vào lúc này một lộ thương binh (ở đây là binh lính cầm thương chứ không phải là thương binh bị thương) kéo đổ hàng rào, từ đại doanh của Chiết gia xông vào, kêu to: "Trời ban thời cơ tốt, nhân lúc sương dày dặc tập sát cẩu hoàng đế, đảm bảo cho Chiết gia không bị thôn tính."
Một tên tiểu giáo quấn băng dày cộp dùng đao chỉ vào đội nhân mã đó, nghiêm giọng quát: "Hỗn trướng, các ngươi thực sự muốn làm phản ư?"
Tô Hoa quát lớn, rút đao ra trước tiên, một mũi hồng anh trường thương sắc bén đã đâm tới trước mặt hắn, hắn chỉ nhìn thấy tua đỏ trên đầu thương đón gió xòe ra, trong con mắt trái mũi thương nhanh chóng phóng đại, còn chưa đâm tới trước mắt mà dấu máu trên mũi thương đã lọt vào mắt hắn trước rồi, sau đó... thì hợp với máu của hắn thành một thể.
Lưu Kế Nghiệp tập trung tất cả quân đội của Hán quốc, bao gồm cả nha dịch tuần kiểm, thậm chí thuế lại cũng rút khỏi thành Tấn Dương, lại từ trong quân lấy bộ phận do mình tự tay huấn luyện làm cốt cán, chọn ra sáu ngàn người tinh nhuệ, sáu ngàn tinh nhuệ này không những kiêu dũng thiện chiến, hơn nữa trước chuyện đều tra rõ thân phận để đảm bảo mỗi một người bọn họ đều có cha mẹ vợ con ở trong thành.
Thân nhân, người thân thiết nhất, cho dù bọn họ không nguyện ý vì hoàng đế mà chiến, không nguyện vào lúc sắp mất nước vì quân lệnh mà chiến, thì bọn họ cũng có thứ còn quan trọng hơn cả sinh mạng của mình, có người mà bọn họ càng muốn bảo vệ hơn, đó chính là thân nhân của bọn họ. Cho nên sáu ngàn người này từ lúc rời khỏi thành Tấn Dương, trốn vào trong Sát Hùng lĩnh cực kỳ khó trèo đã coi mình là người chết, di nguyện duy nhất của bọn họ chính là hi vọng thân nhân của mình có thể sống tiếp.
Trận chiến này, bọn họ không phải vì công danh, vì lợi lộc, vì tiền trình, mà chỉ vì thân nhân của bọn họ. Ai có thể làm địch với nhánh quân đội như thế này?
Từ lúc công tiến hành doanh của hoàng đế, bọn họ đã không còn bất kỳ kế mưu, binh pháp, cũng không cần phải che giấu, vu hồi, bọn họ chỉ biết xông lên trước, dùng sinh mạng của bọn họ mà mở ra một con đường máu, dùng tốc độ nhanh nhất để giết vào trung quân, vì thân nhân của bọn họ mà tranh thủ một con đường sống. Với sự tinh nhuệ của thượng quân cấm quân, đối diện với một nhánh quân cảm tử này, cũng không có sức để ngăn cản. Mỗi một bước tiến lên, nhánh bộ độ cảm tử này lại gặp phải sự ngăn cản lớn hơn một chút, mỗi một bước tiến lên, nhân số của bọn họ đều giảm mạnh, nhưng càng xông lên trước, cách trung quân càng gần, đấu chí của bọn họ càng tăng cao, vào thời khắc này không còn gì có thể ngăn cản được bước tiến của bọn họ.
"Bày trận, cự địch!"
Phía trước lại vang lên một giọng nói cao vút, trong sương mù, chỉ thấy trường thương, đoản đao, đại thuẫn bố thành một bức tường sắc bén và rắn chắc.
Lưu Kế Nghiệp vừa thấy dạng trận thế này, tinh thần không khỏi run lên, vung thương hô to: "Trung quân gần rồi, giết vào đi!"
"Giết giết giết!"
Một hàng thương binh ảo vải rách rưới dùng máu để tiếp cận, giơ trường thương từ trong khe hở của thuẫn bài ra sức đâm vào rồi lao cả người lên.
Phía sau thuẫn bài phát ra một trận tiếng hô thảm, tiếp theo là thân hình của bọn họ nặng nề va lên thuẫn bài, trường thương từ khe hở của thuẫn bài thò ra đâm xuyên thân thể của bọn họ, bọn họ không thể phá tan thuẫn bài trận, thuẫn bài trận chỉ hơi lugn lay một trận rồi lại được từng tầng binh sĩ cản sau thuẫn bài giữ vững.
Nếu kỵ binh liều mạng xung trận kiểu như thế này, dựa vào mã lực cường đại, một cú lao này có thể phá tan thuẫn bài trận, song Sát Hùng lĩnh mà bọn họ ẩn thân cho dù là dùng tay không bò lên còn rất phí sức, đặc biệt là phải tiềm phục ở đó ngay dưới mí mắt của quân Tống, cho nên bọn họ ngay cả một con ngựa cũng không có.
Sức người không thể phá tan được thuẫn bài trận, nhưng giơ trường thương xông lên, đồng thời vào lúc đâm chết rất nhiều cấm quân ở sau thuẫn bài, cũng xuyên thuẫn bài trận lại với nhau, dùng thân thể máu thịt của bọn họ để buộc lại với nhau.
Lưu Kế Nghiệp được thân binh liều mạng đưa lên trước xông về phía thuẫn bài mắt như muốn rách ra, y gầm lên một tiếng, xông tới trước thuẫn bài trận, đột nhiên bỏ thương cúi ra trước, hai tay chống xuống dất, lưng nhô lên như cầu, quát lớn: "Phá trận!"
"Phá trận!" Một sĩ binh cầm thương hét lên theo, bước đi như bay, tung người nhảy lên lưng tướng quân, đạp mạnh một cái, lăng không bay qua thuẫn bài cao hơn đầu người, được bao bọc trong sương mù, phảng phất như một phục cừu thần từ trong hư vô đản sinh, trường thương trong tay đâm xéo xuống, đâm về phía câm quân nấp sau thuẫn bài.
"Giết!" Cấm quân ở phái sau thuẫn bài trận không kịp đề phòng, bị trường thương đâm ngã một chuỗi.
"Phá trận!" Càng nhiều binh sĩ xông tới giống như Lưu Kế Nghiệp hai tay chống mạnh lên mặt đất, giơ lưng lên làm cầu đưa chiến hữu vào thuẫn bài trận, nhưng lần này các cấm quân đã phản ứng lại kịp, đao thương trong tay đều giơ xéo lên, nhắm thẳng vào chiến sĩ từ trong không trung nhảy xuống.
Nhưng những chiến sĩ từ không trung nhảy xuống không ngờ lại không do dự một chút nào, bọn họ bị đao mâu của địch nhân đâm xuyên người, đồng thời cũng dùng trường thương của mình để đổi tính mạng của địch nhân, người sau tiếp tục tiến lên, như thiêu thân lao vào lửa đỏ. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Chiến sĩ cấm quân vào lúc bị trường thương đâm xuyên cơ thể, bị máu của quân địch ở trên đầu tưới khắp mặt, nhìn thấy thân thể của bọn họ rơi xuống, nhìn thấy trên mặt bọn họ không ngờ còn mang theo một nụ cười an tường.
Một đạo quan ải cuối cùng ở phía trước trung quân đại trướng của hành doanh hoàng đế bị những con thiêu thân thấy chết không sờn này công phá rồi!