Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 462 : Phá thành
Ngày đăng: 20:59 19/04/20
Gió tới, sương tan, nhưng ánh dương vẫn khuất trong từng tầng sương mù, trời đất là một mảng hỗn loạn.
Triệu Quang Nghĩa đem trung quân đại trướng của Phan Mỹ làm hành doanh lâm thời, hắn ngồi ở trong hành doanh trung quân, sắc mặt âm trầm giống như là trời không thấy ánh mdương, từng tin tức đang được khẩn cấp báo tới trước ngự án của hắn.
"Báo, các doanh đã hoàn tất tập hợp, kiểm tra kết quả, từ tướng sĩ bị quân địch tập kích giết chết ra, người trúng tên, bị ngộ thương cũng không dưới vạn người."
Triệu Quang Nghĩa mặt trầm như nước, lạnh lùng phân phó: "Tập trung người trên lại rồi đem hỏa táng đi. Người bị thương thì nhanh chóng đưa vào trong quân để y sĩ tiến hành cứu trị, còn thi thể của Hán quân thì chuyển hết tới dưới thành Tấn Dương rồi ném xuống sông hộ thành, gọi Lưu Kế Nguyên ra để nhìn rõ rằng chỗ dựa duy nhất của hắn đã xong rồi."
"Báo, sở bộ của Lưu Ngộ tướng quân thương binh quá nửa, binh lực ít nhất, cho nên trong hỗn chiến cũng bị thương thảm trọng nhất, hiện giờ bộ đội còn lại hữu hạn, chỉ sợ không gánh nổi nhiệm vụ công thành, Lưu tướng quân xin quan gia điều tướng thay quân."
Triệu Quang Nghĩa hừ lạnh một tiếng, xua xua tay bảo hắn đi ra.
Lão Lưu trận này khẳng định là gặm phải một khối xương đầu cứng nhất, lão vốn đã đánh một cách không tình nguyện, kết quả đêm qua trong sương mù lại hồ đồ đánh với người bên mình một trận, lão không thừa cơ đòi đổi người mới lạ, có điều bộ hạ của Lưu Ngộ quả thật là thương vong cực lớn, dù sao thì lát nữa phải điều một nhánh cấm quân tới bổ sung cho nhân mã của hắn.
"Báo, tình hình thương vong của sở bộ của Mễ Tín tướng quân rất nghiêm trọng, Mễ Tín tướng quân cũng bị thương rồi."
Triệu Quang Nghĩa giật mình, người hơn rướn về phía trước, vội vàng hỏi: "Thương thế có nặng không?"
"Mễ Tín tướng quân là bị tước mông nhãn, lúc sắc trời lờ mờ không thể nhìn mọi vật được rõ ràng, lúc Hán quân tập kích, Mễ Tín tướng quân muốn cố gắng chỉ huy, trong lúc chạy không cẩn thận rơi vào trong chiến hào được đào ở trước doanh, bị cọc gỗ nhọn đâm vào sườn phải, có điều không nguy hiểm tới tính mạng..."
Tước mông nhãn là chứng quáng gà, bình thường căn nguyên của chứng quáng gà là bởi vì thiếu vi-ta-min A, có điều cũng có quáng gà do vụn sắt và quáng gà di truyền, Mê Tín tướng quân chính là quáng gà do vụn sắt, trong một lần chiến đấu bị vụn sắt rơi vào mắt, dần dần sắt ô-xy hoá, lúc ban ngày hắn thị giác không gặp ảnh hưởng gì lớn, nhưng một tới lúc ánh sáng yếu ớt là y rằng nhìn không được rõ ràng.
Triệu Quang Nghĩa thở hắt ra một hơi, lắc đầu than: "Uy phong thế mà mất sạch rồi! Trẫm ngự giá thân chinh, hai mươi vạn đại quân binh khốn thành Tấn Dương, bị kẻ địch chỉ có mấy ngàn người đánh cho thảm hại như thế này, uy phong mất sạch rồi!"
Hắn vỗ rầm một cái lên ngự án, hai mắt đột nhiên bắn ra hung quang.
Lúc này lại có một người xông vào đại doanh: "Báo, Chiết Ngự Huân tướng quân, Dương Sùng tướng quân vì không thể ước thúc được bộ hạ của mình, dẫn tới bị quân địch gây chia rẽ, đã phát sinh hỗn chiến với tướng sĩ của cấm quân, đến thỉnh tội với bệ hạ, hiện đã tự trói ở trong doanh, bảo bộ hạ thi hành trượng hình."
Triệu Quang Nghĩa bĩu môi, nói: "Thỉnh tội với trẫm ư? Muốn thỉnh tội với trẫm vì sao không vào hành doanh của trẫm, mà lại ở trong quân của mình để thủ hạ của mình thi hành trượng hình? Đôi vương bát đản này, trẫm còn có thể mượn cơ hội để giết các ngươi được nữa ư? Các ngươi cũng quá coi thường Triệu Quang Nghĩa ta rồi!"
Triệu Quang Nghĩa mắng thầm ở trong bụng xong, quay dầu nhìn chỉ hủy sứ sứ Điền Trọng Tiến đứng ở bên cạnh, phân phó: "Điền khanh, nhanh chóng tới quân doanh của hai vị tướng quân Chiết, Dương ngăn việc hành hình lại, thay trẫm an ủi hai vị tướng quân. Quân địch xảo trá, mượn sương mù để bày mưu, quân ta bị địch lợi dụng không chỉ có hai vị tướng quân Chiết, Dương thôi đâu, bảo bọn họ đừng tự trách nữa. Đợi trẫm xử lý xong sư nghị đang rối rắm sẽ tới thăm hỏi bọn họ."
"Thần tuân chỉ." Điền Trọng Tiến đáp ứng một tiếng rồi bước nhanh ra ngoài đại trướng.
Lão binh râu trắng than thở khóc lóc, càng nói càng tức giận, lão đột nhiên giơ tay lên cao giọng hô: "Người bảo vệ thành là chúng ta, muốn giao nó ra thì cũng nên là chúng ta giao, những tên cẩu quan tán tận lương tâm này không xứng, giết sạch chúng đi, đừng để bọn chúng lại làm hại người khác nữa. Giết sạch chúng đi, báo thù cho thân nhân của chúng ta!"
Tiếng gào thét phẫn nộ đã kích khởi nộ hỏa trong lòng các binh sĩ đang lặng lẽ đứng ở hai bên: "Giết sạch chúng đi! Giết sạch những tên cẩu quan này đi, bắt chúng đền mạng cho thân nhân của chúng ta!"
Tiếng gào thét phẫn nộ nối tiếp nhau, giống như tiếng biển gầm, vang vọng trên đầu thành Tấn Dương, các binh sĩ lao về phía đám quan lại mặc áo trắng như lang như hổ, đao kiếm đều chém xuống, trong khoảnh khắc băm chúng thành thị nát.
Cửa thành đã mở rồi, tiếng chét giết làm kinh động tới binh sĩ trong doanh của Phan Mỹ, bởi vì mấy ngày trước phát sinh việc ngộ sát quan viên xuất thành đầu hàng, cho nên Tống binh trong doanh của Phan Mỹ vô cùng cẩn thận, bọn họ một mặt kéo cung đặt tên, giới bị nhìn cửa thành vừa mở và đám người rơi vào chém giết như điên như cuồng ở trước cửa thành, một mặt sai người nhanh chóng đi truyền báo tới trung trung quân.
Trận rối loạn ở cửa thành rất nhanh liền dừng lại, bách tính đã giết tới đỏ mắt chém sạch đám quan lại muốn đầu hàng đó, không biết là ai dẫn đầu hét lên "giết chết tên cẩu hoàng đế không coi chúng ta là người đi", lập tức nhận được hưởng ứng của các sĩ binh điên cuồng bất ngờ làm phản, vô số bách tính vung đao thương dọc theo ngự nhai xông vào hoàng thành.
Bọn họ đi đường vừa khóc lóc vừa gào thét, phát tiết sự phẫn nộ và bi thương của bọn họ, không ngừng có người gia nhập đội ngũ của bọ họ, dòng người cuồn cuộn giống như sóng lớn ngập trời, cuốn về phía đại môn của hoàng cung.
Triệu Quang Nghĩa một đường chạy tới trung quân đại trướng của Triệu Đức Chiêu, ôm lấy thi thể của đứa cháu mà gào khóc thê lương, miệng thì không ngừng tự trách mình không chiếu cố tốt cho cháu trai, hổ thẹn với hoàng huynh, khiến cho văn võ ở bên cạnh không ngừng khuyên nhủ, màn kịch giả nhân giả nghĩa ở đây diễn đang đến lúc cao trào thì từng trận tiếng hoan hô giống như bài sơn đảo hài từ xa vang tới, nối liền không dứt, Triệu Quang Nghĩa không khỏi ngạc nhiên, hắn vội vàng ngừng khóc, biến sắc hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Tả hữu quay sang nhìn nhau, đều không hiểu chuyện gì xảy ra, mọi người đang vô cùng kinh ngạc thì một thị vệ hối hả chạy vào, hưng phấn bừng bừng bẩm báo: "Thánh tượng, thủ quân thành Tấn Dương bất ngờ làm phản rồi, bọn họ đã mở cửa thành tây, sau đó phản quân một đường giết tới hoành thành rồi!"
"Hả?"
Triệu Quang Nghĩa lau nước mắt, bán tín bán nghi hỏi: "Trên đời thật sự có chuyện tốt như vậy ư? Triệu Đức Chiêu vừa chết, thành Tấn Dương cũng không cần tấn công mà tự phá?"
Lúc này lại có một thị vệ hớt hải chạy vào, lớn tiếng bẩm báo: "Thánh thượng, Phan tướng quân và Dương nguyên soái đã dẫn quân vào thành, cố gắng khống chế ngoại thành Tấn Dương, trong thành Tấn Dương đâu đâu cũng là loạn quân loạn dân, phía cấm cung đại nội đã bốc cháy rồi!"
Triệu Quang Nghĩa nghe vậy liền động dung, vội vàng bước ra ngoài trướng.
Chỉ thấy trong thành Tấn Dương, cố đô của chín triều vào những năm cuối Xuân Thu, trung tâm thành đang cháy rừng rực, đường lớn ngõ nhỏ đều là người bạo loạn.
Ngõ Đổng Hang, phủ của bộ quân thị vệ đô ngu hậu Lưu Kế Nghiệp, cửa phủ rầm một tiếng bị phá ra, một tiểu giáo trẻ tuổi thân hình mãn tiếp dẫn hơn mười đại hán vạm vỡ xông vào trong viện, trước mặt là hai hài tử mới lớn, hai hài tử đứa lớn chỉ khoảng mười tuổi, đứa nhỏ thì chưa quá bốn năm tuổi, phụ nhân thì khoảng tứ tuần, trán cao mày liễu, ngũ quan xinh đẹp, chỉ là hai mắt sưng đỏ, hình như là vừa mới khóc không lâu.
Bà ta mặc một thân đô trắng, một tay che cho hài tử, một tay cầm lợi kiếm lạnh toát, mắt thấy quân Tống xông vào trong viện, mỹ phụ nhân đó mày liễu nhíu chặt, mắt phượng nghiêm nghị, cao giọng quát: "Duyên Hoàn, hộ vệ đệ đệ của con, theo sát sau vi nương, chúng ta giết ra ngoài."
Tiểu giáo trẻ tuổi xông vào trong viện chính là Mục Vũ, hắn thấy mỹ phu nhân bụng nhô cao, đang hoài thai, không ngờ còn muốn cầm kiếm xông lên chém giết, dọa cho hắn vội vàng ném binh khí trong tay đi rồi xua tay liên tục, nói: "Chiết đại nương, chiết nãi nãi, bà chớ có động thủ, tôi là phụng mệnh tới cứu bà đi tương hội với tôn phu."
Lúc này, một con thương ưng bay qua bầu trời Tấn Dương, cảnh rối loạn trong thành tựa hồ như khiến nó có chút nghi hoặc, nó ở trên bầu trời thành Tấn Dương bay lượn hai vòng, lúc này mới nhận chuẩn vị trí trung quân của Dương Hạo, thu cánh bay xuống.