Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 464 : Đáng đời ta
Ngày đăng: 20:59 19/04/20
"Phân hà phong vũ khởi thương hoàng, bách vạn hùng sư cõng tấn dương. Hổ cứ long bàn kim thắng tích. thiên phiên địa phúc khái nhi khảng..."
"Hai câu sau là gì ý nhỉ?"
Sau khi đạo vưn của những bậc tiền hiển danh nhân như Gia Cát Lượng. Tô Đông Pha. Hắn lại chuẩn bị đạo những bài thơ hay của một vị thi nhân khác. có điều vắt óc suy nghĩ một hồi lâu cuối cùng cũng bỏ cuộc với bốn câu còn lại. Đến cái thế giói này mới chi mấy năm mà hình như đã lại bắt đầu qua một thế giới khác. Những kí ức trước đây đều đã phai nhạt đi nhiều.
Đúng lúc này, Mục Vũ vẻn rèm. vui mừng xông vào: "Đại nhân. ta đã trở về rồi."
Dương Hạo vừa thầy hắn liền vội đứng lên. vui ra mặt. nói: "Đã đón Dương Diên Huấn về chưa?"
Mục Vũ nói: "Chưa. bọn họ ở trẽn núi còn cỏ mấy trăm sĩ tốt bị thương, nếu như lúc này xuống núi sẽ làm cho người ta chú ý tới. Công tử Dương gia bị thương rất nặng, bây giờ không tiện di chuyển, cho nên sau khi thuộc hạ thông báo tin Dương tướng quản vẫn khỏe và đã quy thuận đại nhân cho bọn họ biết thì đã để bọn họ tạm thời ở lại trẽn núi tìm cơ hội thích hợp đón bọn họ tới doanh trại của chúng ta."
Dương Hạo kinh ngạc nói: "Trên núi còn có mấy trăm người cơ á?"
Mục Vũ vui mừng nói: "Đúng thế có một số sĩ tốt đã ẩn nầp tren núi mười mấy ngày. mắc bệnh cho nên không cỏ tham dự trận tập kích doanh đêm qua. Đúng rồi, trên Sát Hùng Lĩnh không chi có tam công tử Dương Diên Huấn. mà ngay cả đại ca và nhị ca của hẳn cũng ở đấy. Đại nhân. ngài đoán xem Dương Diên Huấn là ai?"
Dương Hạo nghe thấy Dương Diên Lãng và Dương Diên Phổ cũng ở đó. không khỏi vừa kinh ngạc vừa vui mừng. đang muốn hõi rò nguvẻn do lại đột nhiên nghe thấy Mục Vũ hỏi mập mờ. không khỏi ngạc nhiên nói: "Dương Diên Huấn không phải là tam công tử của Dương tướng quản thì còn có thể là ai?"
Hi hi!
Mục Vũ làm mặt xấu với Dương Hạo. tươi cười nói: "Đại nhân. công từ Dương Diên Huấn này lại chính là tiểu hiệu đang phá hoại cầu mà lúc chúng ta tiến vào địa giới Hán quốc đã bắt được. Ngài nói có trùng hợp không, hắn nhìn thấy ta cũng rất ngạc nhiên, nghe nói cha hắn chưa chết. hơn nưa còn quy thuận đại nhân. hắn tin ngay. có thể thấy đại nhản đã lấy nhân phục đức. hắn cũng rất bội phục đại nhân."
Dương Hạo cảm thấy vô cùng ngạc nhiên: "Người đó chính là Dương Diên Huân sao? Chẳng trách...tuổi nhỏ không những võ nghệ xuất chúng, mà còn coi nhẹ cái chết. Đúng rồi. vừa nãy ngươi nói Dương Diên Lãng và Dương Diên Phổ cũng ờ trẽn núi sao?"
Mục Vũ cười nói: "Đúng thế! Hai người bọn họ đều bị thương, vết thương của Dương Diên Lãng đặc biệt nghiêm trọng hơn. có điều cả ba người đều không phải lo lắng về Tính mạng."
Hóa ra đêm qua Dương Diên Lãng và Dương Diên Phổ đã dẫn theo binh mã, lợi dụng cơ hội khi thuộc hạ các doanh của quân Tổng không tin tường nhau mà xúi giục hỗn chiến, sau khi sự đã thành họ liền nhanh chóng lợi dụng màn sương dày đặc mà rời khỏi. Khi bọn họ vào doanh thì mỗi người đều mang theo ba trăm người. Cho dù chi có phụ trách mượn gió nổi lửa. không phải là công kích. nhưng khi rút lui khôi chiến trận cũng đã chỉ còn mấy người, chân của Dương Diên Lãng bị chém một đao. sâu có thể nhìn thấy cả xương, ngực phải cũng bị đám một kiếm. hắn đã được đám thân binh kéo đi tháo chạy về Sát Hùng Lĩnh.
Dương Diên Phố còn muốn chạy đi hội họp với phụ thân hắn. nhưng trận hỗn chiến này làm cho họ không thể phân biệt được đông tây nam bắc. cho dù có muốn đi vòng về phía hòang doanh của hoàng đế nam thành cũng rất khó xác định phương hướng. Hơn nữa trận doanh Tổng quản đã tảng cường thêm cảnh giới. Dương Diên Phổ đi mò mẫm. cũng không biết đã va chạm với binh sĩ của doanh trại nào. với trận hỗn chiến, số người chi còn lại một nửa. bây giờ khắp nơi đều là tiếng la hét chém giết, lại không có cách nào tìm được phụ thân. Dương Diên Phổ đành phải đưa mười mấy tàn binh lui đi tìm chỗ trốn,, đợi đến khi trời sáng rồi lựa lúc sương mù mà trờ về Sát Hùng Lĩnh.
Dương Kế Nghiệp trầm tư một hồi, rất bình tĩnh nói: "Lý Quang Duệ Hạ châu là đệ nhất cường phiên, tuy ta chưa từng giao thủ với hắn, nhưng cũng đoán được phần nào thực lực của hắn. Nếu như bày thế trận xung đột chính diện trên thảo nguyên, thì chủ công tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn. Nếu như liên thủ với hai châu Lân - Phủ, ba phiên hợp làm một, lại thêm thất thị Đảng hạng, về binh lực thì chủ công có thể chiếm ưu thế, nhưng một khi giao chiến, khả năng thắng vẫn có hạn. Vì bên chủ công giống như các lộ quân đội mà Triệu Quang Nghĩa dùng để tấn công thành Tấn Dương, nhìn thì binh cường mã tráng, nhưng thực tế thì có rất nhiều điểm yếu, khó có thể dốc hết toàn lực. Đương nhiên, sự so sánh này đã bỏ qua năng lực chỉ huy của chủ tướng."
Hắn ngừng một chút, sắc mặt đột nhiên hiện lên nét u buồn: "Có điều nếu như tấn công thành trì, thì mạnh yếu sẽ không thể đơn giản so sánh như thế được. Nếu như chủ công thật sự có thể bố trí tu sửa lại Ngân châu như lúc trước thuộc hạ đã làm thì thuộc hạ có thể chắc chắn rằng cho dù bên trong thành Ngân châu chỉ có một vạn lão tàn binh cũng có thể dựa vào tường thành kiên cố để chống chọi lại với đại quân hơn mười vạn trong ít nhất một tháng. Nếu như do ta đến chỉ huy, lương thực trong thành lại không thiếu thì chống chọi một năm cũng không thành vấn đề. Nhưng...lần trước chiến đấu với chủ công, thành Ngân châu lại chỉ trong nửa tháng đã bị phá rồi..."
Mắt Dương Hạo sáng lên, chợt hiểu nói: "Tướng quân đang lo ta sẽ dẫm vào vết xe đổ của Khánh vương sao?"
Dương Kế Nghiệp hỏi ngược lại: "Chủ công có thể đảm bảo rằng quân dân trên dưới trong thành Ngân châu đồng lòng, chung chí thành thành không?"
Dương Hạo bật cười nói: "Trên dưới đồng lòng, chung chí thành thành? Ha ha, đó là câu nói thánh nhân lừa gạt người thường mà thôi. Nếu như ta chỉ là một thư sinh ngây thơ không hiểu thế sự thì ta mới tin, cùng lắm thì sẽ cầm những tấm văn chương đó tiếp tục đi lừa dối hậu nhân, cũng không ảnh hưởng gì tới đại cục. Ta là thống soái một phương, thành công, thất bại, vô số tính mạng đều nằm ở trong tay ta, ta sao có thể tin tưởng lòng dạ, nhân tính của người khác sẽ đơn giản như thế chứ, như thế thật đáng chết."
Hắn dừng lại, đột nhiên hỏi: "Dương tướng quân, trong trận Trần Thắng Ngô Quảng khởi nghĩa, những đốm lửa nhỏ lại nhanh chóng bùng cháy, nguyên nhân là ở đâu?"
Dương Kế Nghiệp hơi có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn trả lời: "Kháng Tần bạo chính." Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
Dương Hạo nhìn thẳng vào hắn, mỉm cười nói: "Chỉ đơn giản vậy thôi sao? Trên dưới đồng lòng, chung chí thành thành, kháng Tần bạo chính?"
Dương Kế Nghiệp đột nhiên cười: "Vậy chủ công nghĩ thế nào?"
Dương Hạo nói: "Đám người Trần Thắng, Ngô Quảng bị điều đi chấn giữ biên cương, nhưng giữa đường gặp mưa lớn ngăn trở, không thể đến nơi đúng theo thời hạn, theo luật Tần thì đáng bị tru di. Trần Thắng, Ngô Quảng vì muốn có được đường sống mà đã phải tạo phản. Đầu tiên họ đã viết lên một tấm vải ba chữ "Trần Thắng vương", rồi nhét vào trong bụng cá, cố tình để cho người ta bắt được cá, lại giả làm tiếng hồ tinh gào thét lớn tiếng ba chữ "Trần Thắng vương" trong đêm, thu phục lòng dân. Sau khi đã tạo được thanh thế họ bắt đầu lập doanh tạo phản. Chín trăm người dựng gậy mà lên, chiến hỏa nhanh chóng được lan rộng.
Những người đi theo tạo phản, có người là sợ bị giết, nhưng vẫn sợ bạo chính hơn nên phải phản bạo chính.
Có người thì tin tưởng rằng Trần Thắng thật sự là nhân chủ, muốn thống nhất thiên hạ. Vì thế đã lôi kéo được không ít người bị chính sách hà khắc ép đến đường cùng đi theo, nhưng cũng không thiếu những người bị ép tham gia tạo phản, hay những người chỉ muốn ăn no một nữa, hoặc muốn trở thành đại thần khai quốc đứng trên nhiều người, muốn mượn thế lực của nghĩa quân để báo thù lại những người đã từng ức hiếp mình, muốn bảo vệ tài sản của mình không bị nghĩa quân chiếm lấy mang đi chia...
Lý do mà sử sách ghi lại chỉ có một câu: Kháng Tần bạo chính. Nhưng chúng ta phải hiểu rằng những người tham gia nghĩa quân mỗi người đều có một tính toán riêng, cách nghĩ riêng. Nhưng bất kể họ vì mục đích gì thì kết cục vẫn là họ vẫn đi cùng với nhau, vì tham gia nghĩa quân, mục đích mà họ muốn đạt được mới có thể thực hiện."
Dương Kế Nghiệp chậm rãi thở dài, từ từ nói: "Vậy...chủ công dùng cách gì để làm cho những người có tính toán và mục đích khác nhau đồng lòng kiên trì thủ thành Ngân châu?"