Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 466 : Đầu thành hoán đổi cờ đại vương (1+2)

Ngày đăng: 20:59 19/04/20


Trong hậu trái Bạch Thạch tự. Thác Bạt Hạo Phong đang vô cùng lo lắng đi đi lại lại dưới gốc cây. Hắn đã lâu lắm rồi chưa gặp Na Bố Y Nhĩ, đối với người con gái trong lòng hắn, hắn quả thật rất vấn vương, nhưng bây giờ ngày ước định với Dương thái úy sắp tới rồi, hắn bây giờ đang chuẩn bị vào đêm chính nhật sẽ tiếp ứng cho đại quân của Dương Hạo. Vào thời khắc then chốt này tuyệt đối không thể bỏ đi, nhưng Na Bố Y Nhĩ muốn gặp hắn, hắn sao có thể không đến?



"Hạo Phong!"



Một tiếng gọi quen thuộc vang lên. Thác Bạt Hạo Phong vui mừng ngẩng đầu lên, thì thấy Na Bố Y Nhĩ đang mặc một chiếc váy dài, giống như một con vân điểu nhẹ nhàng chạy tới chỗ hắn. Cho dù thần thái Na Bố Y Nhĩ mang chút bối rối, nhưng cơ thể nàng vẫn nhẹ nhàng như nước phiêu du.



Sự lo lắng của Thác Bạt Hạo Phong lập tức tan thành mây khói. Hắn vui mừng chạy tới đón, cầm tay nàng đặt vào ngực mình, nói: "Na Bố Y Nhĩ, ta rất nhớ nàng."



Na Bố Y Nhĩ thở gấp, dựa đầu vào lòng hắn, dịu dàng nói: "Thiếp cũng vậy, Hạo Phong."



Thác Bạt Hạo Phong nâng nhẹ cằm nàng lên, không nhịn được mà muốn hôn lên đôi môi nàng, nhưng Na Bố Y Nhĩ kiên quyết tránh ra: "Hạo Phong, không nên, lần này thiếp đến tìm chàng là có chuyện quan trọng muốn nói với chàng."



Thác Bạt Hạo Phong kinh ngạc nói: "Nàng thì có thể có chuyện gì quan trọng? Ồ, là chuyện về thương đội đó của nhà nàng sao? Nàng yên tâm được rồi, bọn họ đã có lệnh bài thông hành của ta, không có ai dám gây phiền toái cho họ đâu. Nếu như có vấn đề gì thì ta nhất định sẽ ra mặt giúp cho họ."



"Không không, Hạo Phong, thiếp không phải là nói chuyện này."



Na Bố Y Nhĩ hơi lo lắng, khuôn mặt trắng như trứng gà hơi đỏ lên, nhìn càng thêm vẻ kiều diễm động lòng người.



Tướng mạo của Na Bố Y Nhĩ có bảy phần giống với muội muội Nhĩ Mã Y Na của nàng, cùng có một vẻ quyến rũ yêu kiều cùng với má lúm đồng tiền dễ thương, có đôi mắt sáng long lanh như nước suối, cùng có một làn da mịn màng chưa từng bị gió sương thảo nguyên xâm hại, phảng phất một màu trắng ánh hồng.



Điều không giống chính là Nhĩ Mã Y Na còn là một cô nương chưa xuất giá, thoạt nhìn thì tựa một làn gió tươi mát, một đóa tuyết liên trên đỉnh Thiên Sơn, thanh thuần, mới mẻ, non nớt; còn Na Bố Y Nhĩ đã là một thiếu phụ rất có phong vận, xinh đẹp yêu kiều, nhất cử nhất động đều làm cho người ta cảm giác được một ma lực đầy phong tình như đang thấm vào trong xương.



Na Bố Y Nhĩ là một cô nương yếu đuối, ôn thuận, không có nhiều chủ kiến. Tuy nàng yêu Thác Bạt Hạo Phong, nhưng phụ thân nàng lại muốn gả nàng cho cái tên đầu béo tai to Lý Quang Duệ, nàng lại không có dũng khí phản kháng, chỉ có thể khóc thầm, thuận theo sự sắp đặt của phụ thân. Nhưng khi tình nhân xưa lén đến gặp nàng, nàng lại có dũng khí phản bội người đàn ông nắm quyền sát sinh cả tây bắc này, cùng với người tình cũ hẹn hò bí mật.



Nữ nhân nhút nhát không có chủ kiến này lại thường sẽ làm ra những chuyện khiến người khác phải kinh ngạc, nhưng những người như thế này làm chuyện gì cũng không dễ làm cho người ta chú ý.



Na Bố Y Nhĩ là một người rất dễ thích ứng với cuộc sống, chấp nhận vận mệnh, nhưng vận mệnh lại không cho phép nàng cứ để mình xuôi theo dòng nước. Sau khi muội muội của nàng tìm đến nàng, đem toàn bộ cảnh khốn cùng và nguy cơ của bộ lạc nói cho nàng biết, hơn nữa còn hết sức thuyết phục nàng, thì rốt cuộc nàng cũng đã cố gắng lấy hết dũng khí, quyết tâm vì người nhà của mình mà làm một số việc.



Nàng kéo Thác Bạt Hạo Phong đến chỗ gốc cây tối, lo lắng nói: "Hạo Phong, chuyện mà thiếp muốn nói với chàng chính là chuyện chàng đang muốn làm, thiếp rất lo lắng tiểu..."



Thác Bạt Hạo Phong mặt biến sắc, cắt đứt lời nàng, trầm giọng nói: "Y Nhĩ, ta không phải đã nói rồi sao, đây là chuyện giữa nam nhân, nàng không nên quan tâm nhiều. Chuyện này nếu như thành công thì từ này về sau ta và nàng có thể công khai gặp mặt, không bao giờ bị chia cắt nữa. Nhưng nếu như thất bại, ta cũng không muốn nàng chịu một chút thương tổn nào. Cái lão thất phu kia rất thương nàng, chỉ cần chuyện này không có chút liên quan nào đến nàng thì hắn sẽ không nỡ làm gì nàng đâu. Nhưng nếu nàng can dự vào thì hắn cũng sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn, cho dù có thương tiếc cũng tuyệt đối không bỏ qua cho nàng đâu." Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com



"Hạo Phong..."



Na Bố Y Nhĩ ôm chặt lấy hắn, ấm áp nói: "Hạo Phong, tất cả những gì chàng làm đều là vì thiếp, người mà chàng giúp bây giờ lại là tộc nhân của thiếp, chàng bảo thiếp làm sao có thể đặt mình bên ngoài chuyện này được? Để thiếp giúp chàng."



"Đồ ngốc."



Hai tròng mắt của Thác Bạt Hạo Phong hơi đỏ lên: "Y Nhĩ, từ khi nàng bị cái lão thất phu Lý Quang Duệ kia cướp đi, mỗi ngày ta như sống trong dày vò và nhục nhã đến cùng cực. Ta thật sự không thể chịu đựng đượng đứng trơ mắt mà nhìn nàng bị cái lão thất phu kia tiếp tục làm ô nhục. Là là một đáng nam nhân đội trời đạp đất, ta muốn cướp lại người phụ nữ thuộc về mình.



Trời còn thương, Lý Quang Sầm đại nhân đã trở về, hơn nữa lại còn đem theo một nghĩa tử Dương Hạo với một đại quân binh cường mã trướng. Nàng cũng biết những hành vi của lão thất phu kia mấy năm quan đã khiến cho rất nhiều người đứng đầu bộ lạc Thác Bạt cảm thấy bất mãn, chỉ cần ta có thể trợ giúp Lý Quang Sầm đại nhân chiếm lĩnh Hạ châu thì ta tin chắc rằng đại bộ phân người đứng đầu Thác Bạt thị sẽ thay đổi môn đình, đầu quân làm môn hạ của Lý Quang Sầm đại nhân. Còn Lý Quang Duệ, một khi đã mất đi căn cơ thì sẽ chỉ giống như một con hổ móng cùn nanh rụng, thoạt nhìn thì sẽ làm cho người ta sợ, nhưng cũng sẽ không bao giờ có thể uy phong được như trước nữa.



Y Nhĩ, đây là một cuộc chiến, nàng là nữ nhân thì có thể làm được gì chứ. Nghe lời ta, ngoan ngoãn về đi, cứ coi như không biết gì hết. Những ngày này, nàng cũng cần cố hết sức tránh gặp ta.



Sẽ nhanh thôi, ta đang đợi tin tốt từ phía đại mạc. Lý Quang Sầm đại nhân rất nhanh sẽ đến."



Na Bố Y Nhĩ nắm lấy áo của hắn, nhìn hắn thật lâu, ân cần hỏi han: "Lẽ nào...chàng chưa từng nghĩ tới hậu quả một khi thất bại sao? Điều thiếp lo lắng chính là Hạ châu vạn nhất không thể hạ được thì phải làm sao bây giờ. Chàng cũng biết, bốn phương tám hướng thành Hạ châu trùng trùng cửa ải hiểm yếu, đâu đâu cũng có binh mã đóng quân. Một khi thành Hạ châu dậy lên sóng gió, bọn họ nhất định sẽ lập tức quay về cứu trợ, vạn nhất khi đó binh mã của Dương thái úy không thuận lợi tiến vào thành thì phải làm sao?"



"Không cần lo lắng như vậy, Y Nhĩ."



Thác Bạt Hạo Phong xoa xoa đầu nàng, thấp giọng an ủi, nói: "Ta đã bố trí tới mức đầy đủ nhất rồi. Thủ quân Hoàng Dương Bình tuy không nằm trong sự khống chế của ta, nhưng may mắn là, ta có mười phần chắc chắn có thể khống chế được An Khánh Trạch. Thủ quân ở đó đa phần là người của bộ lạc chúng ta, phó tướng Bạch Cận Nam ở đó lại là người tâm phúc của ta. Chỉ cần binh mã của Lý Quang Sầm đại nhân ra khỏi đại mạc, thì dựa vào binh mã của ngài ấy rất dễ có thể diệt trừ những tên chống đối ở Hoàng Dương Bình.



Còn ta sẽ bảo Bạch Cận Nam giết chết thủ tướng của An Khánh Trạch, nhanh chóng khống chế An Khánh Trạch, đồng thời giết chết tàn binh tháo chạy từ Hoàng Dương Bình tới. Một khi An Khánh Trạch rơi vào tay ta thì Hoàng Dương Bình cho dù có đốt khói báo hiệu thì cũng không có cách nào truyền tin đến các địa phương khác. Những thủ quân canh giữ tại các nơi khác không nhận được cảnh báo thì sao có thể tập hợp lại được? Bạch Cận Nam có thể dẫn Lý Quang Sầm đại nhân tiến thẳng về công chiếm Hạ châu. Từ An Khánh Trạch đến Hạ châu, hai bên là hai quân dịch Vương Đình Trấn và Thất Lý Bình, nhưng địa điểm đặt hai trạm quân dịch này không phải là bắc tuyến, ở giữa còn có một thông đạo, đại quân của Lý Quang Sầm đại nhân không cần phải kinh động đến bọn họ cũng có thể trực tiếp đi tới Hạ châu. Còn ta sẽ tập hợp tất cả nhưng binh sĩ tâm phúc, sẽ xông ra đoạt lấy thành môn khi ngài ấy đến được thành Hạ châu, để cho đoàn binh của ngài có thể vào được thành. Những thủ quân hiểm yếu ở các nơi khác, nơi gần nhất cũng cách Hạ châu ba mươi dặm. Đợi khi bọn họ nhìn thấy khói báo động, cho dù lập tức về kinh đô thì cũng đã muộn rồi. Lúc đó Hạ châu đã hoàn toàn nằm trong tay chúng ta." Na Bố Y Nhĩ lắc đầu nói: "Hạo Phong, chàng đã từng nghĩ rằng nhỡ may bên Bạch Cận Nam thất thủ thì sẽ thế nào không? Trong thành có bao nhiêu thủ quân? Chàng thì có bao nhiêu người. Nếu như chàng động thủ cướp thành trước nhất định sẽ không trụ được, nhưng một khi đợi Lý Quang Sầm đại nhân đến thì bốn phía đã sớm phòng bị dày đặc, chàng có thể đảm bảo dựa vào một, hai trăm người trong tay sẽ nhất định được được thành môn không? Nếu như không thể nhanh chóng khống chế thành trì, thì lúc đó cứu viện của Lý Kế Bổng lại đuổi giết tới, thế thì phải làm sao?"



Thác Bạt Hạo Phong hơi do dự, cắn răng nói: "Không có nếu như, hoàn toàn không có kế lưỡng toàn. Muốn đánh Hạ châu đã không còn cách nào thỏa đáng hơn cả. Nếu như ta có mười phần nắm chắc có thể đối phó được với Lý Quang Duệ thì hà tất ta phải đợi đến tận bây giờ, hà tất để cho nàng bị lão già khốn kiếp đó làm nhục. Cục diện bây giờ không phải hắn chết thì là ta chết!"



"Không, Hạo Phong. Chàng có thể có cách thỏa đáng hơn. Nếu như chàng nghe thiếp nói thì càng nắm chắc phần thắng hơn."



Thác Bạt Hạo Phong ngạc nhiên hỏi: "Nàng có cách? Nàng có cách gì?" Hắn như thể vừa mới quen Na Bố Y Nhĩ vậy, kinh ngạc nhìn nàng. Hắn biết người phụ nữ trong trái tim hắn luôn rất thiện lương, yếu ớt, không có chủ kiến gì. Thật không ngờ đối với đại sự như thế này, nàng lại có kiến giải riêng của mình.



Na Bố Y Nhĩ cố lấy dũng khí nói: "Hạo Phong, phụ thân chàng là phòng ngự sử Hạ châu. Tuy Lý Kế Bổng tọa chấn Hạ châu, binh quyền không ở trong tay ông ấy, nhưng nhân mã mà ông ấy có thể điều động được ít nhất cũng phải một phần ba. Nếu như ông ấy chịu giúp chàng, phần thắng sẽ càng nắm chắc hơn, đúng không?"




Một lúc sao, máu tươi đã nhuộm đỏ hôn đường, thi thể la liệt, những người đứng đầu các bộ lạc bị vũ khí khống chế sợ đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu. Thác Bạt Thương Mộc miệng chỉ còn có thể lẩm bẩm, người như muốn té xỉu: "Hết rồi, hết rồi, ngươi...cái tên bất hiếu nhà ngươi đã hủy cả nhà, cả tộc ta rồi. Tộc ta từ này sẽ bị xóa tên khỏi thế gian này..."



"Phụ thân hà tất phải hoảng loạn thế, Lý Quang Sầm đại nhân đã trở về rồi, Lý Quang Sầm đại nhân đã đi tới bắc thảo nguyên, sắp sửa thống binh đánh vào Hạ châu, kẻ gặp họa không phải là chúng ta mà là Lý Quang Duệ."



"Ngươi nói cái gì?" Thác Bạt Thương Mộc hình như đã nắm được một cọng cỏ cứu mạng, vội vã truy hỏi: "Lý Quang Sầm đại nhân? Ông ấy đến rồi? Ông ấy ở đâu?"



Thác Bạt Hạo Phong không trở lời, mà quay người lại chắp tay thi một lễ với những người đứng đầu các bộ lạc: "Các vị thủ lĩnh, các vị thúc bá, đã làm cho mọi người sợ hãi rồi, quả thật rất xin lỗi. Các vị đều biết, Định Nan Tiết Độ Sứ của chúng ta vốn là Lý Di đại nhân, sau khi Lý Di đại nhân bị bệnh qua đời, người lên kế vị nên là Lý Quang Duệ đại nhân. Nhưung cha của Lý Quang Duệ là Lý Di Ân lại cướp ngôi của cháu, thứ sử Tuy châu Lý Di Mẫn đại nhân thấy vậy nên đã khởi binh tạo phản, nhưng lực bất tòng tâm, ông ấy đã bị sát hại. Lý Di Ân cướp chức cháu, giết chết đệ đệ, còn gì hèn hạ hơn!



Còn con trai hắn là Lý Quang Duệ sau khi trở thành Nam Định Tiết Độ Sứ thì đã làm những gì chứ? Chiến loạn tây bắc ta chưa bao giờ ngừng, bộ tộc của các vị càng ngày càng khó khăn, người như vậy có xứng làm chủ của tây bắc ta không? Có xứng làm chủ của Thác Bạt thị ta không? Bây giờ Lý Quang Sầm đại nhân đã trở về rồi, ta tin rằng chư vị thủ lĩnh anh minh đại nghĩa, đều sẽ ủng hộ Lý Quang Sầm đại nhân phục vị, để cho các bộ lạc tây bắc ta có thể sống những ngày tốt đẹp.



Thác Bạt Hạo Phong sẽ không làm hại các vị, thỉnh các vị đại nhân lui về hậu viện nghỉ ngơi, đợi ta tiếp đón binh mã của Lý Quang Sầm đại nhân vào thành, sau khi đón được Lý Quang Sầm đại nhân, sẽ lại mời chư vị ra gặp mặt. Đắc tội rồi. Mời."



Những vị thủ lĩnh biết mình đã trở thành con tin của người ta, đây được gọi là giam lòng, nhưng trước những lưỡi đao nhuốm máu, họ sao có thể chống lại, đành phải làm theo vô điều kiện. Hơn nữa, bây giờ đã là cuộc chiến của huynh đệ Lý Quang Sầm và Lý Quang Duệ, trước khi tình hình chưa được rõ ràng, bản thân không bị ép phải tỏ rõ thái độ cũng là chuyện may mắn, dù sao thì mình còn có cả bộ lạc hậu thuẫn, nếu như lâm vào thế bất đắc dĩ thì Thác Bạt Hạo Phong cũng sẽ không dám hạ độc thủ. Vì thế họ liền ngoan ngoãn đi theo thân tín của Thác Bạt Hạo Phong lui ra ngoài.



Khi tất cả đám thủ lĩnh rời khỏi, Thác Bạt Hạo Phong lập tức quay người, quỳ xuống trước mặt Thác Bạt Thương Mộc: "Cha, hài nhi bất hiếu, không bẩm báo trước với cha, tự ý hành động làm ra chuyện lớn như thế này, mong cha thứ tội."



Thác Bạt Thương Mộc thần thái mệt mỏi, lạnh nhạt nói: "Thôi, con đã trưởng thành rồi, cánh cũng đã cứng cáp rồi, lão già như ta không thể quản nổi con. Sự việc đã đến bước này rồi, con còn xin ta tha tội gì nữa, người làm cha như ta có thể tha cho con, nhưng Lý Quang Duệ đại nhân, ngài ấy...ngài ấy sao có thể để cho con yên?"



Thác Bạt Hạo Phong nói: "Cha, Lý Quang Sầm đại nhân đã phái binh đến rồi, chúng ta hà tất phải sợ Lý Quang Duệ nữa."



Thác Bạt Thương Mộc thần sắc nhất động, vội hỏi: "Lý Quang Sầm...Lý Quang Sầm đại nhân..., binh mã của Lý Quang Sầm đại nhân bây giờ đang ở đâu?"



Thác Bạt Hạo Phong nói: "Bọn họ đã đi qua sa mạc Mao Ô Tố, giờ đang đi từ Hoàng Dương Bình, An Khánh Trạch đuổi giết tới Hạ châu."



"Đi qua sa mạc Mao Ô Tố?" Thác Bạt Thương Mộc thở dài một cái, ông ta vốn còn chưa tin binh mã của Lý Quang Sầm có thể giấu được tai mắt trùng trùng của Hạ châu, đột nhiên xuất hiện dưới thành Hạ châu, nhưng nếu như đi qua sa mạc Mao Ô Tố..., vậy thì chưa chắc đã không thể. Nhưng...vượt qua sa mạc Mao Ô Tố sao? Có thể không? Ở thời đại này phương tiện giao thông chỉ có động vật, còn nước uống, đồ ăn lại không tiện mang theo, thỉnh thoảng có đoàn thương đội vượt qua sa mạc thì cũng có thể, đó cũng là do từ cổ đã không ngừng thăm dò đường đi, họ ở trong sa mạc đã tìm được những ốc đảo nhỏ, đám thương nhân lấy những ốc đảo này làm trạm trung chuyển, nghỉ ngơi, cố gắng mà ra khỏi được đó. Còn chuyện đại quân hành quân qua đó quả thật là rất hiếm gặp. Còn vị trí của sa mạc Mao Ô Tố thực ra không cầm thiết phải đi qua đó, cho nên từ trước đến nay chưa từng có người đi vào trong đó để dò đường, sa mạc đó quả thật là nơi từ cổ đến này chưa từng có dấu chân con người đặt qua. Để một đại quân mang theo những đồ nặng nề vượt qua một xa mạc hoàn toàn xa lạ như vậy, liệu có thể không?



Thác Bạt Thương Mộc nhếch miệng như răng đang bị đau, Thác Bạt Hạo Phong thấy sắc mặt ông ta như vậy, liền bổ sung thêm: "Cha, ba ngày trước họ đã vượt qua được sa mạc rồi. Họ đã nghỉ ngơi ở Qua Bích ba ngày nay, bây giờ đã san bằng Hoàng Dương Binh, đi thẳng tới Hạ châu rồi."



Thác Bạt Thương Mộc hơi động sắc, nhưng miệng lại lạnh lùng nói: "San bằng Hoàng Dương Bình, còn có An Khánh Trạch, san bằng An Khánh Trạch, khói báo hiệu sẽ truyền đến Vạn Cảnh Khẩu, Tam Xá Khẩu, Thất Lí Bình, Vương Đình Trấn, Đại Sa Đôi..., binh mã bốn phương tám hướng nhận được tin sẽ ùn ùn kéo về cứu viện, chỉ sợ là họ chưa tiến được vào thành Hạ châu thì đã gặp phải quân cứu viện."



Thác Bạt Hạo Phong hỏi lại: "Cha quên là người thủ ở An Khánh Trạch là người của tộc nào rồi sao? Khói báo hiệu sẽ không thể truyền đi được."



Lúc này, Thác Bạt Thương Mộc thật sự đã thay đổi sắc mặt, ông ta trầm tư một hồi, đột nhiên nói: "Một vạn năm nghìn binh tinh nhuệ trong thành cứ chiếm thành mà thủ, có thể chống lại được mười vạn đại quân."



Thác Bạt Hạo Phong nói: "Trong số đó cha có thể khống chế được ít nhất năm nghìn binh mã, phối hợp với đại quân của đại nhân Lý Quang Sầm, trong ngoài phối hợp, còn sợ không thể chiếm được thành trì sao?"



Thác Bạt Thương Mộc cười lạnh nói: "Con cho rằng Lý Kế Bổng ăn chay à? Một vạn binh mã của hắn là tinh nhuệ của tinh nhuệ, cung mã giáp sắt đều là loại tốt nhất. Chỉ cần hắn thống binh xông lên thì năm nghìn binh của ta có chống đỡ nổi một đòn hay không?"



"Lý Kế Bổng sao?" Trên khuôn mặt Thác Bạt Hạo Phong từ từ hiện ra một điệu cười quỷ dị: "Lý Kế Bổng bây giờ...e là đã không còn điều động nổi một binh một tốt nữa rồi."



"Sao có thể như thế được, hắn..." Thác Bạt Thương Mộc nói đến đây, đột nhiên thoáng mắt nhìn qua vị Như phu nhân thiếp thứ mười tám của Lý Quang Duệ, Na Bố Y Nhĩ. Phản ứng mạnh, nói: "Cô...cô đã giở thủ đoạn gì rồi?"



Na Bố Y Nhĩ nhấc váy lên, từ từ quỳ xuống trước mặt ông ta, thấp giọng nói: "Thưa cha, con dâu đã hạ độc vào tất cả các giếng nước ở phủ tiết độ sứ rồi, ngay trước bữa sáng, bây giờ có lẽ..."



Thác Bạt Thương Mộc vô cùng kinh ngạc, vội vàng nói: "Cô đã đầu độc chết hết bọn họ rồi sao?"



Na Bố Y Nhĩ giật nảy mình, vội vàng nói: "Không ạ, Hạo Phong nói loại độc này khoảng hai giờ sau mới phát tác, có thể làm cho bọn họ ngủ mê man không tỉnh dậy được, chứ không chí mạng..."



Thác Bạt Hạo Phong không chắc chắn, nói: "Thứ mà con dùng là loại bột làm từ hoa Mạn Sá La, bỏ vào trong nước chắc sẽ không dẫn đến chết người chứ?"



Thác Bạt Thương Mộc mặt tái cả đi, không nói gì.



Thác Bạt Hạo Phong vội nói: "Cha cha, bây giờ mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi, chỉ cần cha điều động binh mã của phòng ngự sử ra tương trợ, mà đội binh tinh nhuệ của Lý Kế Bổng lại như rắn mất đầu. Lo gì không chiếm được Hạ châu? Cha, lẽ nào cha có thể trơ mắt đứng nhìn con trai cha bị người ta giết chết sao, nhìn con dâu cha, còn cả đứa cháu của cha bị người ta giết sao? Nếu như cha sợ Lý Quang Duệ như sợ hổ thì cha hãy trói đứa con này lại rồi đem đi thỉnh tội với hắn đi."



Thác Bạt Thương Mộc ngẩng đầu lên trời than: "Con thật giỏi, con đã sắp xếp hết mọi chuyện, nào còn chừa lại con đường thứ hai cho ta đi."



Ông ta nhíu lông mày lên, cất bước đi. Nhĩ Mã Y Na đóng giả làm nam nhân cùng với mấy thuộc hạ lập tức rút đao ngăn cản ông ta, Thác Bạt Hạo Phong vội đứng lên, nói: "Cha, cha đi đâu vậy?"



Thác Bạt Thương Mộc hừ một tiếng, tức khí nói: "Ta đến quân nha, tụ tướng điều binh!"