Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 475 : Huyền cơ
Ngày đăng: 21:00 19/04/20
Mưa được coi là: Đợi đến khi trời sáng sẽ bắt đầu trận tuyết. Nước sông dâng cao. Mưa là sự khởi đầu hoàn hảo mới.
Chiết Tử Du khoác áo bào đứng bên bờ sông, thực sự là nàng cũng biết nếu như Dương Hạo còn sống cũng sẽ đứng ở nam bờ thảo nguyên, nhưng tung tích Dương Hạo giờ chưa phát hiện ra nên nàng nghĩ rằng mình đến đây cũng chỉ là hoài niệm nhớ mong về hắn.
Dòng nước chảy siết cuốn theo phù sa nên đục ngàu, những khúc gỗ vụn trôi nổi lềnh bềnh trên mặt nước dạt vào bờ rồi lại bị sóng đánh ra xa, đứng ở trên bờ nhìn dòng nước gào thét, chẳng bao lâu thì đầu óc cũng choáng váng, có cảm giác như chân mềm nhũn ra rồi lăn mình vào dòng nước ấy.
Mưa ngày một to, đại quân chẳng có cách nào hành động được, việc tìm tung tích đội quân Dương Hạo cũng đã bị ngăn trở, giờ chỉ có thể đợi sau khi mưa tạnh. Điều khiến người ta vui mừng chính là cơn mưa bất lợi với một bên thì cũng sẽ bất lợi với quân địch, nếu như Dương Hạo đã thoát khỏi vòng vây, thì quân địch cũng khó có thể tấn công được nữa.
Đứng lặng người một lúc lâu, một nam tử cao lớn bê thức ăn, lặng lẽ nhìn Chiết Tử Du, bộ quần áo của nàng bị mưa thấm ướt, chảy tong tong xuống mặt đất, tựa như vô số giọt lệ.
Người đó khe khẽ thở dài, nói nhỏ: "Thực là không hiểu, rõ ràng là yêu hắn nhiều vô hạn, quên ăn quên uống, ngủ không yên, haiz, muội muội của ta ơi, lẽ gì mà phải khổ như thế?
Chiết Tử Du quay đầu lại, mặt nàng cũng bị hắt mưa vào, trở nên trắng, vài sợi tóc theo mưa chảy xuống má nàng, nhìn thấy đại ca của mình, nói: "Đại ca, ca đang lẩm bẩm gì vậy?"
Trận mưa đến, Chiết Ngự Huân khẽ run lên, bước tới nói: "Ồ, có gì đâu, tiểu muội, về ăn chút gì đó đi".
Chiết Tử Du lắc đầu: "Muội không đói, có tin gì chưa ạ?"
Chiết Ngự Huân chau mày thở dài: "Vẫn chưa".
Chiết Tử Du đờ đẫn nhìn nước sông, bỗng nói: "Đại ca, tự nhiên muội nhớ tới đại tỷ". Chiết Ngự Huân sắc mặt ảm đạm nói: "Khi đại tỷ xuất giá, muội còn chưa sinh cơ, chưa bao giờ gặp tỷ ấy, sao lại nhớ tới được?"
Còn Dương Hạo lúc này đứng ở trước tường thành, nhìn về phía quân địch đối diện. Một lúc sau, Dương Hạo dặn dò: "Tìm Lý chỉ huy lại đây cho ta, ta có việc muốn bàn bạc với hắn".
Mục Vũ lập tức chạy đi, chưa đầy năm phút dẫn Lý chỉ huy đến, Lý chỉ huy nhìn thấy Dương Hạo vội lớn tiếng: "Thái úy có gì dặn dò ạ?"
Dương Hạo vẫn nhìn về phía doanh trại quân địch, chậm rãi nói: "Lý chỉ huy, quân địch truy sát, không thể chờ đợi được, nhưng đêm qua mưa vậy không chút động tĩnh, ngươi nói xem có gì lạ ở đây?"
Lý chỉ huy nói: "Thái úy quá đa nghi rồi? Đêm hôm tác chiến, không dễ điều binh khiển tướng, chúng ta lại không động tĩnh bên trong, ta không có nơi nào có thể trốn, chúng vội gì chứ? Hắc, ta thấy chúng muốn đợi đến trời sáng rồi lại xử lý chúng ta, nhưng không ngờ có ông trời giúp đỡ, trận mưa ấy, thái úy nhìn xem, phía trước trong ba trăm bước đều thành đất bùn vàng dẻo quánh rồi, đi lại còn khó, huống gì nói tới qua đó để tấn công".
Dương Hạo khẽ thở dài nói: "Đúng vậy, chúng muốn qua thì cũng khốn khó, chúng ta muốn xông ra cũng khó".
Lý chỉ huy mặt cười méo mó, khẽ than: "Về điểm này ti chức cũng đã nghĩ đến, nhưng có cái lợi là, quân địch không thể đến gần ta, tòa cổ thành này lại không chịu nổi một thủ, nếu như đánh chiếm, chúng ta không thể chống đỡ nổi đến nửa đêm. Giờ có thể thêm chút thời gian nữa cũng tốt, chúng ta trốn ra cũng không cần phải xa, Chiết Ngự Huân chỉ cần đuổi đến được trước khi ta hết sạch lương thực, nhất định có thể tìm thấy chúng ta, lúc ấy chúng ta thoát khỏi nguy hiểm".
Quần áo Dương Hạo ướt đẫm, nước mưa thấm ướt sạch vừa lạnh vừa dính. Hắn vô cùng lo lắng. Hắn bỗng nhiên cởi áo bào, để cho gió thổi, cơn mưa làm hắn tỉnh vài phần. Hắn chỉ tay về phía doanh trại quân địch nói: "Chúng ta ở đây đợi viện quân, họ có biết hay không, tại sao lại yên tĩnh không động tĩnh gì? Đợi Chiết tướng quân đuổi tới, chúng còn cơ hội giết ta nữa không? Dương Hạo ta là cái đinh, cái gai trong mắt chúng, giờ ta ở trước mặt chúng, viện binh không biết bao giờ đến, họ làm sao biết được chứ??"
Dương Hạo dậm chân lên cây gỗ đi đi lại lại, càng lúc càng lo: "Giờ mưa to, quân thủ thành ta chỉ có cung tiễn phòng thủ đã không đủ dùng nữa rồi, quân địch mà tấn công, quân ta chắc chết, chúng chẳng lẽ sợ cơn mưa này? Chúng có lều trại kiên cố, nếu như lấy da bò, da dê phủ lên đất này, quãng đường đất vàng ba trăm bước chẳng lẽ lại không qua được?"
Lý chỉ huy mở to mắt nhìn Dương Hạo, lắp bắp: "Thái úy, ý của thái úy là?"
Dương Hạo bỗng dừng bước, nhìn lên trời, trời đã sáng trở lại, trầm giọng nói: "Mưa sắp ngớt rồi, đợi đến khi mưa ngớt hẳn, xem xem quân địch tấn công ra sao, dự đoán của ta có thể bảo đảm chắc chắn được".