Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 478 : Thế sự vô thường

Ngày đăng: 21:00 19/04/20


Đông Nhi vội vàng về thành Ngân Châu, nói rõ sự tình cho Kha Trấn Ác, cần mang năm nghìn binh mã qua sông Vô Định, tập hợp binh mã của Lý Nhất Đức để cứu quân Dương Hạo, Kha Trấn Ác nghe vậy vội nói: "Phu nhân, hay là nàng đi thủ ở đây, ti chức sẽ dẫn người đi cứu đại soái".



La Đông Nhi quả quyết nói: "Không, đích thân ta đi, thủ thành mới là sở trường của ngươi, nơi dã chiến yếu điểm, điều hành kỵ binh ta thành thục hơn ngươi".



Kha Trấn Ác thản nhiên nói: "Thế phu nhân mang hết bảy nghìn binh tốt còn lại đi đi, thêm được người nào thì lực lượng càng mạnh hơn chừng ấy, giờ Ngân Châu vô chiến sự, để lại hai nghìn sĩ tốt cũng chẳng làm gì".



Đông Nhi lắc đầu nói: "Không được, năm nghìn người đã là cực hạn hiện giờ trong thành có bảy nghìn sĩ tốt, nhiều người bị thương, để lại cho ngươi hai nghìn người, phần lớn là thương không nhẹ, không thể gượng nổi khi có chiến, như vậy mang họ đi chỉ tổn thương vong thôi".



Mục Thanh Ban nói: "Phu nhân, ba nghìn nữ binh của chúng ta thế nào đây? Đừng nhìn họ đều là nữ nhi, nhưng cưỡi ngựa bắn cung giỏi vô cùng, chẳng kém gì nam tử. Trước chủ yếu phụ trách phòng vệ trong thành, hao tổn ít nhất, lần này thời điểm then chốt, có thể dùng được chú. Thuộc hạ mang họ đi tham chiến nhé".



"Cái này…" Đông Nhi hơi chần chừ.



"Phu nhân, nuôi binh nghìn ngày, dùng binh một ngày, tình thế nguy ngập như đại soái, nếu như đại soái có mất, cả thành Ngân Châu ở tây bắc hổ lang tranh giành, tuyệt đối sẽ không thể thủ được. Cứu đại soái cũng là cứu lấy chúng ta mà thôi, không nên do dự nữa".



Diễm Diễm không chần chừ nói: "Tỷ tỷ, chúng ta có ba nghìn nữ binh, mang ra xông trận, chắc chắn hơn một chút".



La Đông Nhi nghiến răng quả quyết nói: "Thôi, được rồi, lập tức kiểm tra nhân mã, chúng ta xuất phát thôi".



Chuyện quá khẩn cấp, đoàn người không nhiều lời, Đông Nhi ngay cả việc về qua phủ cũng không về, vội vội vàng vàng đưa tám nghìn binh mã cả trai lẫn gái mang theo cũng tiễn đi thẳng về phía sông Vô Định.



Lý Kế Quân thu thập tàn binh đang chuyển hướng sông Vô Định, vừa mới chạy đến Trọc Lân Xuyên phía trước, thám mã cấp báo, ở phía xa phát hiện ra một đoàn nhân mã, đang xông đến, Lý Kế Quân chợt giật mình, hắn không biết người, binh lực có bao nhiêu, nhiều hay ít, sau khi đánh lâu binh thiếu không dám ứng chiến, lập tức lệnh cho người quay về trận địa Trọc Luân Xuyên Dương Hạo vứt bỏ, vào trạng thái phòng ngự.




Tiếng kèn vang lên, các doanh binh vội vàng tập hợp, bắt tay vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, Trương Sùng Nguy đứng ở trước, nhìn về phía thành Đào Cốc xa xa, lòng chợt nảy sinh cảm giác kỳ lạ.



"Không hợp, bên ta có gì đó hơi biến động, trận địa của Dương Hạo bên đó có chút phản ứng, nhưng sáng sớm ngày hôm nay đến giờ, trận địa bên đó chỉ thấy cờ tung bay, chẳng nhìn thấy bóng dáng quân sĩ tốt nào cả, chúng đều đói không bò dậy được nữa hay sao? Cứ coi như một miếng lương khô không mang đi, mới có hai ngày đêm, cũng không tới mức đói mà chết chứ?"



Trương Sùng Nguy càng nghĩ càng cảm thấy bất an, thấp thỏm lo lắng hồi lâu, trầm giọng dặn dò: "Điều hai bộ nhân mã thăm dò xem thế nào".



Cung tiễn được bắn lên, tiếng bay của mũi tên vù vù bên tai, trận địa của đối phương vọng tới tiếng ngựa hí, Trương Sùng Nguy nghe vậy lòng rộng.



Nhưng trận địa của đối phương không có mũi tên nào bắn trả lại, hai bộ nhân mã dương cung lên trước, vốn chỉ là thăm dò tính tấn công, sau đó hoàn toàn không có thấp kháng, điều này khiến họ không biết làm thế nào, họ chỉ có thể kiên trì không ngừng tới gần, nhưng phản kích trong dự đoán vẫn chưa xảy ra, đại kỳ trận địa của Dương Hạo vẫn bay phấp phới, và không có một tên nào xuất hiện, Trương Sùng Nguy quan sát trận địa phía trước căng thẳng, thầm giục: "Tiến lên".



Hai bộ nhân mã lấy lá chắn hộ thân tiến về thành đổ nát kia, tên thứ nhất lên được tường thành thấp, rồi tiếp theo có tên thứ hai, rất nhanh, hai đội nhân mã đều lên hết tường thành, hoảng hốt hét lớn: "Chỉ huy đại nhân, chỉ huy đại nhân, không rồi, hoang tàn Đào Cốc đều trống không rồi, tất cả bọn chúng đều mất tiêu rồi".



Sắc mặt Trương Sùng Nguy tái mét, môi răng hắn lập cập va vào nhau nói không nên lời, thực là không rồi, tất cả bọn chúng đều không thấy đâu, bin khí đều không thấy, đến dấu chân ngựa cũng không thấy, chỉ còn thừa lại vài con ngựa như con ngựa hoang khổng lồ, đang nhàn nhã ăn cỏ ở sơn lĩnh.



Trương Sùng Nguy mặt mũi tối sầm lại, thất thanh kêu lên: "Người đâu? Người đâu?"



Một con ngựa ngẩng đầu lên, mồm đang nhai cỏ xanh, phì phì cái mũi về phía hắn như đang cười nhạo hắn.



Thế sự thực khó lường…