Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 484 : Đêm kiều diễm

Ngày đăng: 21:00 19/04/20


[SPOILER]



Nhất Đông bó bó thuốc, gánh trên vai từ Liêu Hạ đến bên bờ sông mới hạ xuống, đang muốn xuống bờ sông rửa mặt thì đột nhiên nhận ra có bóng người, nàng lập tức cảnh giác, tay nắm chặt bó thuốc, hỏi: "Ai?"



Nữ Anh cũng không biết đã đi bao lâu mà vẫn không thấy bóng người, đang sức cùng lực kiệt, đột nhiên nhìn thấy đối diện bờ bên kia có bóng người, không nén được vui sướng mà vội nói: " Đại tẩu, mẹ con chúng tôi trên đường gặp đạo tặc, do quá hoảng sợ mà chạy bán sống bán chết rồi lạc đường, xin đại nương rộng lượng chỉ cho chúng tôi một con đường thoát".



Tiểu Đông quan sát một lượt, đối diện với hắn là một thiếu phụ hết sức xinh đẹp, trong lòng ôm một đứa trẻ, vừa nhìn thấy đã biết đó là phu nhân của một nhà giàu có. Sự cảnh giác trong lòng đã vơi bớt đi nhiều, hắn thăm dò một chút rồi kinh ngạc hỏi: " Gặp phỉ đạo? Cô từ đâu tới th ế, ở vùng này cách đây mười dặm rất khó gặp người ở, cô đã chạy tới nơi này rồi".



Chu Nữ Anh đang vô vọng chợt trông thấy có người, vui mừng khôn xiết, mãi bấy giờ mới bình tĩnh lại, đột nhiên nhớ tới rất nhiều lời đồn đại. Người ở vùng văn minh thường hay thích hay chê trách kẻ ở vùng lạc hậu là ngu muội và dã man, những người hành hương ở miền núi giết người diệt khẩu, thậm chí lấy thịt người làm bánh bao, có khi trong vòng một trăm dặm xảy ra một lần, hoặc chục năm mới xảy ra một lần, nhưng đã có lời đồn như vậy thì những cư dân vùng núi đều trở thành những động vật đáng sợ.



Người trước mắt tuy chỉ là một phụ nữ vô hại, Nữ Anh cũng không cần cẩn thận quá, bèn nói: " Ta dọc đường từ khi rời khỏi nhà toàn ngồi trên xe, cũng không biết xe đi về hướng nào, ai ngờ lại gặp phỉ đạo, do quá hoảng sợ mà thúc ngựa chạy mất, thất lạc với người nhà, kết quả là lưu lạc đến tận đây, ngựa mệt quá mà chết, chỉ còn có thể chạy bộ".



Tiểu Đông nghe thấy vậy hai mắt chợt sáng lên: "Cô cưỡi ngựa tới đây? Ngựa mệt quá mà chết, vậy cô cũng chạy được xa đó chứ, con ngựa đó đâu?"



Chu Nữ Anh thấy cô ta vẫn nghi ngờ thân phận của mình, bèn chỉ tay về hướng xa, nói: "Tiểu nữ không dám giấu đại tẩu, những lời vừa nói đều là sự thực. Gia đình tôi vốn là thương gia đi lại giữa Lân Châu và Ngân Châu, nhờ đại tẩu chỉ đường giúp, không biết nên đi về phía nào".



Tiểu Đông cười nói: " Ngân Châu, Lân Châu à? Nơi đó ta cũng đã từng nghe qua, nghe nói đó là vùng thành trì phồn hoa, có điều cả đời ta cũng chưa từng đi qua đó. Nghe mọi người nói, Ngân Châu cách nơi này khoảng hai trăm dặm. Lân Châu thì càng không phải nói, còn xa hơn nữa".



"Hai trăm dặm?"



Mắt Chu Nữ Anh như đen đi, cơ hồ như sắp ngất. Một con ngựa chạy nhanh thì một giờ chạy dược ba, bốn mươi dặm. Cứ cho là đổ hết sức lực ra chạy liên tục năm, sáu giờ đồng hồ thì cũng chỉ có thể chạy đến ba, bốn trăm dặm là cùng. Con ngựa đó của nàng quả là không phải dạng vừa, có điều may mắn nàng cũng nhẹ, lại thêm không ngừng quất roi để chạy tháo mạng nên chút sức lực cuối cùng của nó cũng đã dốc hết ra, chạy được một quãng đường xa đến vậy rồi chết.



Chu Nữ Anh đột nhiên nhớ tới những điều người kia vừa nói, nhất thời nảy lên một tia hy vọng: " Đại tẩu, nơi thành phố mà đại tẩu nói tới người nhà của ta nhất định đang lo lắng, nếu như đại tẩu có thể đưa mẹ con tôi tới đó thì nói không chừng sẽ có cách rời đi, nếu như có thể tìm ra người nhà thì tiểu nữ nhất định sẽ báo đáp hậu hĩnh đại tẩu". Tiểu Đông nói: " Vẫn còn phải bảy tám hôm nữa ta mới rời khỏi đây đi, hiện chỉ có vài người dân ở đây thôi. Nếu như cô thật sự muốn đi thì phải băng qua vài ngọn núi, đi mười mấy dặm đường núi. Hiện thì không đi được. Trông dáng bộ mẹ con cô đáng thương thế này, ta không thể thấy chết mà không cứu, coi như thiên lôi đánh phải vậy. Thôi được rồi, cô theo ta về nhà nghỉ vài hôm, khi nào đi ta sẽ đưa cô đi theo".



Nữ Anh vừa mừng vừa sợ, vội vàng cảm ơn Tiểu Đông. Tiểu Đông đỡ nàng qua sông, vội vàng rửa sạch chỗ thuốc rồi dẫn nàng về sơn cốc. Chồng Tiểu Đông tự dưng dẫn theo hai người lạ về ăn không mấy bữa cơm, trong lòng cũng không có gì là vui thú, có điều thấy người thiếu phụ đó dung mạo xinh đẹp, cả đời này hắn chỉ tiếp xúc với những hùm sói trong rừng, nay nhìn thấy người đẹp như nhìn thấy tiên nữ, sao dám nói ra nửa câu bực mình.



Hắn là người thợ săn thực thà, thích cái xinh đẹp của người khác phái là bản năng, nhưng nhìn thấy người ta dung mạo xinh đẹp như thế lại tự nhiên đứng co quắp một chỗ, liền vội vàng đứng lên bắt chuyện và chỉ biết cười cười.



Tiểu Đông dẫn hai mẹ con họ về nhà mình, nói: "Chỗ của ta rất nhỏ, phòng này chỉ có ta và chồng ở, phòng bên cạnh là nơi ta ở của một người đàn ông ta cứu được, đang mắc trọng bệnh, cô không phải sợ, huống chi cô cũng chỉ ở đây một vài ngày, đợi khi nào đi thì tôi sẽ đưa cô đi".



Chu Nữ Anh cảm ơn Tiểu Đông. Nàng đem thuốc đi nấu rồi thì thầm với người chồng vài câu, người đàn ông nghe thấy liền vui sướng, vội vàng đi lấy dao săn và cái sọt rồi ra ngoài với Tiểu Đông. Chu Nữ Anh thấy hắn cầm dao lập tức cảnh giác nắm chặt lấy cổ tay, nhưng thấy vợ chồng họ gánh sọt vội vàng xuống núi thì cũng không nói gì nữa.



Chu Nữ Anh thấy tứ bề vắng vẻ, thực sự cũng không phải là nơi phòng bị tốt, lại thấy hai người bọn họ quả thực đã đi xa nên đặt con xuống đất cho nó thoải mái ngủ một giấc, còn mình thì tập làm quen với hoàn cảnh một chút.



Sân không lớn lắm, bốn bề đều là rừng cây. Căn nhà là căn nhà lá ba gian, đầu phía tây đặt đầy những đồ linh tinh và lông, da động vật, mùi rất khó ngửi. Phòng phía đông đích thực là có một người đàn ông đang nằm, Chu Nữ Anh nhìn một cái, không dám tiến tới gần. Nàng đang định quay về phòng chính lại nghe thấy người đàn ông đó đang mê sảng đòi uống nước, Chu Nữ Anh vốn định không để ý nhưng lại nghĩ lại, thấy mình cũng là người được cứu về, nên có thể nói là người đồng bệnh tương lân, mọi người đều là người gặp nạn, nay thấy hắn gặp nạn như thế làm sao có thể bàng quang không giúp?



Nghĩ như vậy, Nữ Anh liền chần chừ tiến vào phòng, lấy nước đặt trên bàn rót cho hắn một cốc. Nàng nhìn hắn, người này dù tóc tai rối bù, mặt đỏ sậm, nhưng ắt hẳn là nàng đã quen thuộc khuôn mặt này, khuôn mặt của Dương Hạo. Nữ Anh run rẩy, tay khẽ run run, cốc nước rơi xuống vỡ tan trên sàn.



"Thái úy, thái úy… làm sao ngài lại ở đây?"




Lúc này, Dương Hạo lại đến rồi. Sự xuất hiện của Dương Hạo khiến tình hình của hắn càng thêm khó khăn, Dương Hạo không những vẫn còn sống, hơn nữa đã về lại quân đội, chỉ huy tướng lĩnh của hắn cùng Chiết Ngự Huân. Khi Dương Hạo xuất hiện, ý chí chiến đấu của quân hắn gần như bị một đòn đả kích nặng nề, rồi sau đó, Chương Sùng Nguy cũng xuất hiện, hơn nữa lại trở thành cái đuôi của Dương Hạo, ý chí chiến đấu của quân Hạ Châu đã hoàn toàn sụp đổ.



Đêm tối, bắt đầu có binh lính lén lút rời khỏi đội ngũ, mới đầu chỉ là vài người, sau là cả một đội, có người chạy đi nơi khác, có kẻ lại ra hàng quân địch. Sáu vạn binh của Lý Quang Duệ giờ chỉ còn lại bốn vạn năm nghìn quân, so với tình hình bên địch, thì số lượng quân của Chiết Ngự Huân và Dương Hạo không ngừng tăng lên, hoàn toàn có khả năng đánh cho quân hắn một trận tan tành.



Thế nhưng bọn hèn hạ Dương Hạo và Chiết Ngự Huân lại không đối diện đánh với hắn một trận, vẫn cứ dùng chiến thuật truy đuổi quân hắn, gây áp lực cho hắn, khi Lý Quang Duệ gần đạt tới đích hắn lại bị dồn cho phải dừng lại chỉnh đốn, không để cho quân hắn có một phút nào ngơi nghỉ, cũng không có lương thực, e rằng quân của hắn sẽ không có cách nào tới được Thạch Châu.



Cách Ngạch Tế khoảng mười dặm về hướng Tây là nơi trú chân của bộ lạc Phong Thị, Lý Quang Duệ vừa mới đóng binh xong liền cho Lý Kế Đàm dẫn một vạn binh đến trú quân ở bộ lạc Phong Thị. Hắn cho rằng bộ lạc Phong Thị lớn như vậy, dẫu có di chuyển thì cũng không thể để cho người già và trẻ em nhanh chóng đi cùng được. N ếu như có thể đến đó lấy lương thực thì thật là tốt, dẫu cho số người có thể đem được thức ăn trở về ít thì cũng coi như có thứ để nhét đầy vào bụng.



Các tướng lĩnh khác hắn không dám phái đi tùy tiện, những tướng lĩnh này đều nằm trong tầm mắt của hắn, đều là những người không dám làm phản, lại thêm giữa các tướng lĩnh với nhau cũng có lòng kiêng nể, nếu như hắn cố tình làm khó khiến bọn họ đều rời đi hết thì không biết bọn họ sẽ đầu hàng Dương Hạo hay không, hoặc giả kiên quyết chạy trốn không biết chừng.



Phái Lý Kế Đàm đi, Lý Quang Duệ cảm thấy rất yên tâm. Trên đường tháo chạy, hắn đến thuốc cũng không kịp uống, mải miết chạy tới tận hô nay, đã dốc toàn lực ra rồi, cái tên béo mập lắm bệnh là hắn sắp không trụ vững được nữa rồi. Nhưng cứ cho là hắn nằm xuống thì bộ não của hắn cũng không ngừng hoạt động, suy nghĩ xem làm thế nào để tìm ra được một con đường sống trong hoàn cảnh này.



Dương Hạo, Chiết Ngự Huân tung ra hết quân chủ lực, nếu như hôm nay vẫn cứ bám riết lấy đằng sau ta thì hậu phương trống trải, điều đáng tiếc là trong tay ta không có binh để dùng, hơn nữa, rất rõ ràng rằng mục đích của Dương Hạo là muốn ta chết, muốn tiêu diệt chủ lực của ta, hơn nưa không muốn mất một tấc thành nào, cứ cho là ta lấy lại được Ngân Châu thì cũng không làm nên chuyện gì.



Cánh quân của Dương Sùng Huấn là cánh quân yếu nhất, binh lực là Kế Quân ít nhất còn có thế có thể giết hắn, nhất định bám sát hắn. Vốn hắn cho rằng Chương Sùng Nguy giết xong sẽ quay về, có thể thu hút được một bộ phận quân địch về phòng vệ. Ai ngờ suy nghĩ của hắn lại sai, đầu hàng Dương Hạo. Kế Quân cũng đã biết kế hoạch của hắn bị thất bại, như vậy thì hắn không thể nào tiến được mà sẽ quay về Tiếp Châu.



Phía bên kia chỉ có duy nhất Dương Sùng Huấn đuổi theo, không thể gây quá nhiều nguy hiểm, còn có thể an toàn đến Tuy Châu. Thứ sử Tuy Châu không có dã tâm to như thế, ắt sẽ phải phục tùng ta. Trong khi đang thực sự gặp nguy hiểm thì nơi này cũng cách Thạch Châu không xa, chỉ cần ta dự trữ dần ít lương khô thì đợi đến được Thạch Châu, đầu tiên sẽ phân binh phòng ngự mạnh ở Thạch Châu, khiến cho hai phía quân của Dương Hạo không thể tương thông, sau đó nhanh chóng điều động binh mã đánh Hạ Châu. Lão phu đã dựng doanh trại ở Hạ Châu ba mươi năm, Lý Quang Bổn vốn là một người danh nghĩa, sức ảnh hưởng của bên đó không liên quan gì tới bên ta, chỉ cần lão phu đến Thạch Châu trước rồi cướp lại Hạ Châu…



Lý Quang Duệ đang tính toán kế hoạch sau khi về Dục Châu thế nào thì Lạc Phi Vũ mặt mày trắng bệch chạy lại nói: "Đại nhân, Lý Kế Đàm hắn… hắn…"



Lý Quang Duệ hoắc mắt ngồi dậy, khuôn mặt béo phì căng ra, nói: "Kế Đàm làm sao? Lẽ nào gặp mai phục cuả Dương Hạo và Chiết Ngự Huân?"



Lạc Phi Vũ run giọng nói: "Đại nhân, Lý Kế Đàm hắn… hắn… hắn theo phe Dương Hạo rồi".



"Súc sinh, hắn dám!"



Lý Quang Duệ dậm chân xuống đất chửi, chỉ cảm thấy mặt đất rung chuyển, máu tươi phun ra đằng miệng, phun ướt đẫm cả mặt Lạc Phi Vũ.



Thấy Lý Quang Duệ lắc lư như sắp ngất, Lạc Phi Vũ vội chạy lại đỡ, Lý Quang Duệ thân hình to mập, hắn nào dễ đỡ được. Lý Quang Duệ vẫn cứ ngã nhoài ra phía sau, đè cả lên cái thân gày gò toàn xương của hắn, khiến



Lạc Phi Vũ phải kêu lên thất thanh: "Mau tới đỡ lấy đại nhân, mau đỡ đại nhân".



Vệ sĩ hai bên ba chân bốn cẳng chạy lại đỡ Lý Quang Duệ, lôi Lạc Phi Vũ đứng dậy. Lạc Phi Vũ còn không buồn để ý đến áo quần mình xộc xệch, vội xông về phía trước nói: "Mau lên, mau gọi thái y, đại nhân…"



Tiếng của Phi Vũ ngày càng nhỏ dần, mặt càng lúc càng trắng bệch, chỉ thấy khuôn mặt béo phị của Lý Quang Dục trắng bệch dần, hai con mắt mở to, cứ trợn lên mà nhìn từng đám mây trắng bay lượn trên bầu trời, như vậy… như vậy còn có giận nữa không?



Lạc Phi Vũ run rẩy lấy tay ấn vào dưới mũi của Lý Quang Duệ, sau một lúc mới thốt ra một tiếng kêu nức nở: "Đại nhân…"