Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 486 : Về nha môn
Ngày đăng: 21:00 19/04/20
Đông Nhi kinh ngạc nhìn Chiết Tử Du, Chiết Tử Du nhẹ thở dài: "Dương tướng quân… trúng tên trong mắt, trong mũi tên lại có độc, bất tỉnh hôn mê mãi không tỉnh, quân bị tản ra tán loạn, đỡ Dương tướng quân vội vàng quay về Lân Châu".
Chiết Ngự Huân phẫn nộ nói: " Hắn bị thương nặng, ta không muốn hắn về Lân Châu, nhưng có bao nhiêu tin tức báo lại cho chúng ta? Nếu để hắn ở Lạc Đà Lĩnh thì hắn đã có thể trốn đi, để lại toàn bộ cho Lý Kế Quân. Lý Kế Quân đánh lén Ngân Châu, may mà Đinh tiên sinh về kịp nên Ngân Châu mới không bị mất. Nhưng lại…
Haizz, Lý Kế Quân tập kích Ngân Châu cũng không nói nữa. Nếu như lúc đó chúng ta không thiêu đốt kho lương của Lý Quang Duệ thì lão tam cũng không bị gặp khó khăn, trong lúc hỗn độn lại hồ đồ giết chết người ngựa của Lý Kế Quân, đến nay tan tác ngàn dặm, người phải chạy tứ phương là chúng ta rồi. Dương Sùng Huấn, đúng là kẻ thất phu!"
Chiết Ngự Huân càng nói càng tức giận, không thể kiềm chế được. Một tên thân binh vội nhẹ nhàng chạy tới bên trướng, thấy đại soái đang tức giận, hắn vội nhìn về phía Chiết Tử Du, không dám mở miệng nói, Chiết Tử Du bèn hỏi: "Có chuyện gì?"
Tên thân binh đó vội chắp tay bẩm báo: "Bẩm đại soái là Ngũ công tử,bốn vị tướng quân Lý An, Dương Tiểu Ma, Dương Đại Bảo, Lô Vĩnh Nghĩa ở dưới trướng Dương tướng quân tại Lân Châu xin yết kiến".
Chiết Ngự Huân phẫn nộ nói: "Đây là lúc nào rồi còn đến làm gì? Không gặp!"
Chiết Tử Du vội nói: "Bọn họ có nói gì không?"
Tên thân binh vội nói: "Bốn vị tướng quân là bị trói chặt tay ra sau, bị người ta giải đến. Bọn người giải đến nói rằng Dương tướng quân sau khi bị thương thì hôn mê không tỉnh, vài tên chủ soái chạy khỏi Lân Châu mà không báo cáo tình hình quân sự với đại nhân và Dương soái, đó là đại họa không gì cứu vãn nổi.
Dương tướng quân xấu hổ, chỉ vì thân mang vết thương quá nặng nên không thể đích thân xử lý bọn chúng, vì vậy mới trói chặt bốn tướng này, đem đến cho đại soái xử phạt".
Chiết Ngự Huân cười lạnh nói: "Ba nhà liên minh, liên thủ xuất binh, cùng tiến cùng lui, trên chiến trường thắng bại là chuyện thường tình, thấy bại mà bỏ chạy bỏ mặc bạn bè không màng đến, hành động đó thực là vô sỉ, nay chiến cục đã định, còn đến xin xử phạt làm gì? Binh tướng của Dương gia là người nhà của họ Dương, họ Chiết ta không quản, xin mời họ về đi cho, việc định tội đó Chiết gia không đảm nhận nổi".
Nói ra, đội quân bại trận của Dương Sùng cũng vội vã tháo lui, không buồn thông báo cho Dương Hạo và Chiết Ngự Huân. Binh lính của Chiết Ngự Huân không vì thế mà bị tổn thất, hắn cảm thấy căm tức, tình bạn bao nhiêu năm lại bị hủy hoại như thế. Nhưng Dương Hạo không đồng ý, nếu như hắn sớm báo tin thì sau khi Dương Hạo nhận được tin báo quân địch đã mất kiềm chế rồi. Ngân Châu cũng sẽ không bị thất thủ, nay Ngân Châu tuy đã lấy lại được nhưng con gái của Dương Hạo là Tuyết Nhi lại thất lạc không biết ở đâu. Tận mắt nhìn thấy mẹ đẻ của Dương Tuyết, Chiết Ngự Huân bất kể thế nào cũng vẫn phải phong độ.
Tên thân binh đó vẫn không lui ra, thấy đại soái tức giận, hắn lại nhìn về phía Chiết Tử Du, hai mắt Chiết Tử Du nheo lại nhìn về phía Đông Nhi.
Đông Nhi yên lặng ngồi rất lâu, đột nhiên nở ra một nụ cười, nhẹ nhàng đứng lên, nói: "Đại ca, chủ soái sống chết thế nào còn không rõ, binh lính khó tránh khỏi kinh hoàng loạn lạc, dù ta đã xuất binh mã nhưng Ngân Châu trống rỗng thì cũng không phải vì nguyên nhân này hay sao? Dương tướng quân chiến đấu hăng hái, ngăn chặn quân của Lý Kế Quân, nếu như không phải vì thế thì chúng ta làm sao có thể toàn tâm toàn ý ứng phó với quân địch được, cũng chẳng có thành quả của ngày hôm nay. Thuộc hạ của Dương tướng quân có phần không đúng, chúng ta cũng không phải vì thế mà gây khó dễ, chi bằng chúng ta cùng xuất trại, gọi bốn vị tướng quân vào tiếp đãi đi thôi".
Đôi mắt Chiết Tử Du đột nhiên trong lúc ấy chợt sáng lên…
*********************
Trận chiến trên thảo nguyên hết sức phức tạp, thế công thủ thay đổi nhiều lần, các bộ tộc trên thảo nguyên cũng hết sức rối ren, trong bộ lạc còn lưu truyền tin tức mười vạn đại quân của Lý Quang Duệ vây thành Ngân Châu, bộ lạc đó đã thất thủ Hạ Châu, đại quân Lý Quang Duệ đã phải rút lui. Bộ lạc này còn nói Dương Hạo trúng kế bị thất thủ sống chết thế nào không rõ, bộ lạc đó nói Dương Hạo đã thiêu đốt hết kho lương thảo của Lý Quang Duệ, hiện đang thừa thắng truy kích.
Tin tức bế tắc khiến cho các những tin tức đó bị truyền đi truyền lại trong khắp các bộ lạc, khiến cho mọi người không biết nghe theo ai, không cách nào thâm nhận vào triều đình để thăm dò xem ai thắng ai bại, tin tức từ Biện Lương truyền đến cũng mâu thuẫn, có người nói Dương Hạo đại thắng, có người lại nói Lý Quang Duệ giành được thắng lớn, rất khó đoán biết được cục diện của cuộc chiến.
Triệu Quang Nghĩa từ khi quay về kinh thành việc quốc gia đại sự đã khiến hắn mệt mỏi phiền muộn, Dương Hạo ở Tây Bắc đã khiến hắn lúc vui lúc lo lắng, hoàng đế khiến hắn cũng không vui vẻ mà sống được. Mãi cho đến gần đây có một bức mật thư từ Ngân Châu gửi đến, xác nhận Dương Hạo đã bị mất tích vài ngày rồi, hiện vẫn chưa có tung tích, e rằng lành ít dữ nhiều, Triệu Nhị thúc mới vui mừng trở lại…
Dương Hạo và tên kia vẫn đang quay cuồng đánh nhau, cách xa đến cả ba trượng, sau đó Dương Hạo đứng thẳng người, cười ha hả nói: "Không đánh nữa, không đánh nữa, đại thúc nhận thua là được rồi".
Tên kia tức giận nói: "Ngươi là đại thúc của ai? Không được, tiếp tục đánh!" Nói rồi hắn vụt lên, tung ra nắm đấm, tuy vậy tên này cũng là người nói có chừng mực, tuy rất giận dữ nhưng từ đầu chí cuối đều không dùng đến binh khí.
Dương Hạo cười ha hả, vứt bộ râu giả ra rồi chớp chớp mắt với hắn, ranh mãnh nói: "Cẩu nhi, Dương Hạo không phải là đại thúc của ngươi sao?"
"Ai da ai da…"
Tên đó biết được võ công của người đối diện mình cũng không kém mình là mấy, nhưng đối phương lại được cái lợi thế cao to nên khi hắn tung tay ra tưởng hắn tung ra cú đấm, ai dè là hắn tháo bộ râu giả. Mà người đó lại chính là Dương Hạo đại thúc của hắn, Cẩu Nhi vội chạy tới trước mặt hắn, khẽ sờ lên mặt hắn nhẹ như sợ làm hắn bị thương, rồi vội vàng đứng im, kêu lên vài tiếng rồi chạy vào trong lòng hắn.
Dương Hạo lui lại ba bước rồi mới nén cười nói: "Cẩu Nhi, vừa gặp mặt đã muốn đánh đại thúc của ngươi một trận rồi sao?"
"Dương Hạo đại thúc!"
Tiểu Đạo Đồng ngước mắt nhìn hắn, đột nhiên vui mừng đến chảy nước mắt, nó khóc hu hu rồi dúi đầu vào ngực Dương Hạo… Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
**************
Hóa ra, Cẩu Nhi nóng lòng đưa vợ đến Lô Châu, lập tức đi tìm Dương Hạo, trước khi rời khỏi Lô Châu, đã nghe thấy tin Dương Hạo quay trở về Ngân Châu. Nhưng trên đường hiếm thấy người, nàng lại lạc đường, phải khó khăn lắm mới tìm lại được Ngân Châu, lại được tin Dương Hạo gặp khó khăn, nay lưu lạc nơi đâu không rõ, Cẩu Nhi chỉ biết mạo hiểm, ngay lập tức rời khỏi Ngân Châu đi tìm hắn khắp nơi.
Nhưng địa lý không thuộc, lại rơi vào nơi tạp cư hỗn loạn, có vài nơi ngôn ngữ còn bất đồng, làm sao tìm ra người? May hôm nay may mắn gặp được bọn tạp binh Hạ Châu chạy khỏi Ngân Châu, Cẩu Nhi nhanh nhẹn triển khai võ công, đánh bại lại bọn sơn tặc Hạ Châu, thu phục bọn chúng rồi lôi đi cùng tìm Dương Hạo. Nếu như tìm ra người thì sẽ trả lại của cải cho bọn chúng. Lũ sơn tặc có khoảng bốn năm mươi tên, đột nhiên bị đánh rồi cướp sạch chỗ tài sản tích lũy lại được trong bao năm nên chỉ biết đồng ý đi tìm người. Có bọn chúng giúp đỡ, tốc độ và phạm vi tìm kiếm của Cẩu Nhi tăng lên rất nhanh, không ngờ hôm nay lại tìm được Dương Hạo.
Đoàn người vừa nói vừa chạy về hướng Ngân Châu, Dương Hạo nghe nói Ngân Châu đã được thu lại cũng an tâm, đi mấy chục dặm đường lại gặp phân đội nữ binh đi tuần tra để tìm kiếm tung tích của hắn, hắn liền được hộ tống về tới tận Ngân Châu, vài nữ binh phi về trước để báo tin mừng.
Nghe nói đã tìm được Dương Hạo, cả Tuyết Nhi cũng được đem về, mọi người trong thành đều hết sức vui mừng, Dương Hạo cách thành ba mươi dặm đã thấy Oa Oa, Diệu Diệu, Từ Huyễn, Tiêu Nghiễm, Lâm Bằng Vũ, Tần Giang, Kha Trấn Ác đến đón tiếp.
Nữ Anh trông thấy mọi người có cảm giác không được tự nhiên lắm, đặc biệt là với Oa Oa và Diệu Diệu, nhìn thần thái bọn họ kỳ lạ, nàng như rối loạn trong lòng. Cũng may có Dương Hạo ở bên, mọi người đều vây vào hỏi thăm hắn, đứng bên cạnh bóng cây to lớn này Nữ Anh mới cảm thấy mình đứng vững được.
Nhưng… đến Ngân Châu rồi, Oa Oa và Diệu Diệu cùng nhau hầu hạ Dương Hạo thay quần áo rồi đi tắm, sau đó lại nghe thấy tiếng hắn nhanh chóng đi đến Bạch Hổ tiết đường, Nữ Anh bắt đầu thấy tim đập, nàng lập tức thấy bất an, chỉ muốn tìm lý do để nhanh chóng rời đi, nhưng Tuyết Nhi chỉ bám lấy nàng, những nha hoàn trong phủ dỗ dành Tuyết Nhi thế nào cũng không nổi khiến nàng muốn đi cũng không đi nổi.
Lúc này, từ phía cửa vang lên một tiếng ho nhẹ, sau đó… sau đó mấy tên nha hoàn đó vội lẩn ra ngoài.
Nữ Anh cũng chỉ muốn biến thành một con cá biến ra ngoài, nhưng nàng vừa mới đứng lên thì liền thấy Oa Oa và Diệu Diệu kéo ống tay áo, quay lưng lại phía cửa, nửa như cười nửa không hướng về phía nàng, Nữ Anh đột nhiên thấy tim như nhảy lên: " Đại thúc của ta… ở đâu?"