Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 49 : Lục danh sĩ đầu đào tu báo lý

Ngày đăng: 20:53 19/04/20


"Ách..." Nghe Đinh Hạo hỏi, Lục đại danh sĩ nhất thời nghẹn họng, bộ đầu tiên là (1), hắn thật sự đọc làu làu, nhưng chưa từng làm công việc nhàm chán là thống kê bên trong có bao nhiêu câu viết như vậy, giờ Đinh Hạo hỏi, chẳng lẽ hắn phải đương trường lẩm nhẩm, bấm đầu ngón tay đi tính toán một phen?



Từ tri phủ tuy rằng buồn bực hắn kiêu căng vô lễ, nhưng hắn rốt cuộc gì cũng là người mình mời đến, dù sao cũng không thể để cho hắn bị lăng nhục ở nơi đông người, vì thế liền cười ha ha, đứng dậy nói: "Nhân gia huynh, việc này là do huynh không phải rồi, hôm nay là ngày đại thọ của lão thái quân, chúng ta hẳn là phải làm cho lão thọ tinh vô cùng cao hứng mới đúng. Huynh đầy bụng cẩm tú, như thế nào lại cùng với người khác tranh luận vấn đề nhàm chán như vậy? Hôm nay quan thân nhân vật nổi tiếng đều tập trung tại nơi đây, lại có đồ ăn được chế biến khéo léo, rượu ngon hiếm có, mọi người không bằng làm một cái tửu lệnh để giúp vui thế nào? Tới tới đi..."



Nói xong Từ tri phủ liền tiến lên kéo Lục nhân gia, đồng thời như tùy ý liếc mắt với Đinh Hạo một cái. Đinh Hạo thấy Từ tri phủ ngầm có ý cảnh cáo, rất nhanh suy tính, cảm thấy nếu như làm cứng tới cùng quả thật được cái nhỏ mà mất cái lớn, liền nhịn oán giận, xoay người về phía Đinh Ngọc Lạc thấp giọng nói nói: "Đại tiểu thư mời về chỗ ngồi đi thôi ", Đinh Ngọc Lạc cảm kích nhìn hắn một cái, chân thành trở về chỗ ngồi.



Đinh Hạo lại quay về phía Trình lão thái quân làm một khuôn mặt tươi cười nói: "Lão thọ tinh, tại hạ lỗ mãng, mong ngài lão nhân gia đừng giận."



Trình lão thái thái thấy hắn đem kia tên danh sĩ đáng ghét làm cho mất mặt, vui tươi hớn hở nói: "Không sao, không sao, hôm nay lão thân mừng thọ, làm phiền Hạo tiểu ca đến thăm, lát nữa còn phải uống thêm vài chén rượu mới tốt." Nói xong lấy từ trong khay ra một phong tiền lì xì, cười dài đưa tới tay Đinh Hạo.



Đinh hạo tạ ơn, nhận tiền lì xì rồi tự quay lại chỗ ngồi, Từ tri phủ thấy Lục nhân gia nét mặt không hài lòng, lại có ý làm náo loạn tiếp, vội vàng nói: "Đi đi đi, chúng ta làm một cái tửu lệnh, nhanh nhanh một chút nào."



Lục nhân gia nhíu mi nói: "Không cần đi, nơi đây người nhiều như vậy, nếu mỗi người nghĩ ra một câu, thì cần gì phải tốn thời gian chứ?"



Ở bên cạnh, Quảng Nguyên thông phán Trương Thắng Chi cười nói: "Không cần thứ gì cả, chúng ta đều là người bình thường, cần gì phải tô vẽ, chỉ cần Trình tướng quân, Từ đại nhân, Lục tiên sinh, cùng vài vị nhân vật có chút văn chương mỗi người đưa ra trước một câu, ứng hoà lẫn nhau, thế nào?"



Trình Thế Hùng nghe nói đến chuyện "chơi chữ", vội vàng xua tay nói: "Ai, Trương đại nhân giễu cợt, lão Trình ta có nhận biết chữ, chữ cũng không nhận biết ta đây, chuyện như thế này thực so với ra trận giết địch còn muốn khó xử hơn nhiều, ta làm không được. Nhóm người đọc sách các ngươi tới ngâm thi phú là tốt rồi, ta đây chỉ tùy ý nghe là được."



Từ tri phủ nghe xong liền điểm tướng nói: "Nếu như thế, chúng ta làm một bữa tiệc đi, Bản phủ tính một câu, Lục huynh tính một câu còn có... Khương giáo thụ, Đỗ cử nhân, chúng ta bốn người liền làm một bài tửu lệnh, đừng để mọi người cười chứ."



Hắn là tiến sĩ hai bảng, tri phủ Quảng Nguyên, học vấn tất nhiên là có, Lục nhân gia là danh sĩ Trung Nguyên nổi danh, học vấn tất nhiên không cần phải nói, còn Khương Việt Khương giáo thụ là thầy giáo ở Quảng Nguyên học phủ, rất nhiều người muốn mời gọi, hiện giờ đã được Triều Đình đề bạt làm tiến sĩ trường thái học, ít ngày nữa sẽ đi nhậm chức, cũng là bậc túc nho, chỉ có Đỗ Chi Văn là thanh niên mới hơn ba mươi tuổi, nhưng ở địa phương này cũng là người rất có danh vọng.



Đỗ Chi Văn thấy nhắc tới hắn, được sủng ái mà lo sợ cười nói: "Đệ tử cảm thấy không đủ tư cách, nhưng được lão đại nhân nhắc tới, đành phải tự thẹn ứng đối. Nhưng không biết lệnh quan (người cầm đầu-chủ trì trong bàn tiệc) lần này do ai làm đây?"



Khương giáo thụ vuốt râu cười nói: " lệnh quan lần này... Tự nhiên là do Lục tiên sinh làm."




Chú Thích:



(1) Luận Ngữ: là một trong Tứ Thư



(2) Kinh Thi: Kinh Thi (詩經 Shī Jīng) là một trong năm quyển Ngũ Kinh tương truyền do Khổng Tử san định từ những câu ca dao của nhân dân Trung Hoa thời Xuân Thu.



(3) Đường Thi: Thơ Đường hay Đường thi (chữ Hán:唐诗) là toàn bộ thơ ca đời Đường được các nhà thơ người Trung Quốc sáng tác trong khoảng từ thế kỉ 7 - 10 (618 - 907). Các sáng tác của hàng nghìn nhà thơ đời Đường được bảo tồn trong cuốn Toàn Đường thi gồm 48.900 bài. Đời Thanh chọn 300 bài do Hành Đường và Trần Uyển Tuấn bổ chú thành "Đường thi tam bách thủ" được phổ biến rộng rãi ở Trung Quốc, Việt Nam...



Tống Từ: Các bài từ thời Tống, tiêu biểu là tác phẩm (Bồ Tát Man)



(4): Túy Hoa Âm – Tên một bài thơ của Lý Thanh Chiếu (Lý Thanh Chiếu (chữ Hán: 李清照, 1084 - mất khoảng năm 1151), hiệu Dị An cư sĩ (易安居士), là nữ tác gia chuyên sáng tác "từ" nổi tiếng thời nhà Tống, (Trung Quốc). Theo đánh giá của nhà văn Lâm Ngữ Đường (林語堂), thì bà là nữ thi nhân bậc nhất Trung Hoa.)



(5) Túy Thái Bình là tên một làn điệu, cũng là tên ca khúc lưu truyền thời Tống



(6) Đắc Thắng Lệnh - lên của một làn điệu truyền miệng, cũng là tên của bài hát.



(7) Nhất điểm hồng. – Tên một ca khúc do Tạ Đình Phong biểu diễn trong ( Thế Kỉ Dự Ngôn -世纪预言)



(8) Hai câu trong bài《 đề đô thành nam trang 》của Thôi Hộ(618-907)



* Câu thơ cuối cùng của Khương giáo thụ: Túy văn hoa khí thụy văn oanh – là một câu thơ trong bài Xuân Hiểu – của Nguyên Chẩn (Nguyên Chuẩn 元稹 (779-831) tên chữ là Vi Chi 微之, người Lạc Dương, Hà Nam, gia đình quan lại, làm Thượng thư Tả thừa, có quan điểm chính trị và văn học gần gũi với Bạch Cư Dị, chủ trương tác phẩm phải giàu tính hiện thực, nên người đương thời gọi là Nguyên-Bạch.)



* Câu thơ cuối cùng của Lục danh sĩ là: Xuất môn câu thị khán hoa nhân – là câu thơ trong bài Thành Đông Tảo Xuân - 城東早春 của Dương Cự Nguyên (Dương Cự Nguyên 楊巨源 tự Cảnh Sơn 景山, người Hà Trung 河中, đỗ tiến sĩ năm Trinh Nguyên thứ 5 (790) đời Đường.)