Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 490 : Bái Tương

Ngày đăng: 21:00 19/04/20


*Bái tương: chào hỏi, đáp lễ qua lại lẫn nhau



Xuyên qua Khai Bảo Thiền Viện, ở tiền viện tiếng người nói ồn ào, hối hả. Nhưng ở trong hậu điện trái lại cực kỳ yên tĩnh.



Bích Túc xích lõa thân trên, đang dùng chưởng đao chẻ củi gỗ.



Thân thể của Bích Túc hôm nay cường tráng ngăm đen, mồ hôi theo lưng cùng trong ngực rơi xuống, trên cơ thể có vẻ đen bóng lưỡng.



Trúc Vận ung dung ngồi ở trên một đống củi gỗ đã chẻ xong, tiếp tục nói: "Hôm nay, Thái Úy lấy Ngân Châu, Lô Châu làm nền móng, đem chư khương Hoành Sơn nạp vào dưới trướng. Lại lấy Ngân Châu, Hạ Châu làm nền, đem Bát Thị Đảng Hạng đều lôi kéo vào, đã thay thế được Lý Quang Duệ, trở thành chủ nhân trên thực tế của Tây Bắc.



Bích Túc dựng thẳng chưởng làm đao, một đao đánh xuống, cây gỗ chắc trong cánh tay thô bị chia làm hai nửa, cắt đến trơn nhẵn, đúng như dùng đao rìu cắt. Hắn ra tay vứt củi vào một đống, trầm giọng nói: "Thái Úy cùng Lý Quang Duệ bất đồng, Lý Quang Duệ gây thù hằn bốn phía, tất nhiên cũng đã bị cường bá tứ phương kiềm chế, mà Thái Úy...Chắc chắn Triệu Quang Nghĩa là không dung được Thái Úy, nếu Thái Úy đi lên con đường này, sớm muộn gì cũng tất đánh một trận cùng Triệu Quang Nghĩa."



Trúc Vận thản nhiên nói: "Có lẽ là thế đi, ai biết được? Đã lâu không gặp, ta chỉ là tới gặp lão bằng hữu, cùng ngươi nói một chút chuyện phiếm, còn những đại sự quân chính này, ta không rõ, cũng không cần rõ."



Bích Túc thấy vẻ mặt nàng hào hiệp tự nhiên. Một mặt tình cảm ngày trước quả nhiên đã buông, không khỏi mỉm cười, thuận tay lại cầm lấy một khối gỗ "Sát" một chưởng bổ ra, ngẩng đầu nói: "Ngũ Hành Độn Pháp sư phụ truyền thụ cho ta, ta vẫn cần luyện không bỏ dở. Hơn nữa tập được võ công tuyệt học của Mật Tông ngươi nói, ta có thể ẩn vào hoàng cung, giết được Triệu Quang Nghĩa hay không?"



Trúc Vận chớp mi một cái, nói: "Võ công của Triệu Quang Nghĩa làm sao, ta không biết. Có điều là võ công của hắn, hẳn là đại khai đjai hạp, bản lĩnh chiến trận là lực chiến thiên quân, có điều muốn nói đến chuyển đến gần, đả đấu gần người, ta tin tưởng, hắn đánh không lại người điên một thân võ công tuyệt kỹ sát nhân như ngươi."



Bích Túc hai mắt liếc qua, vội vàng nói: "Ngươi cảm thấy ta có thể thành công?"



Trúc Vận mỉm cười nói: "Hôm nay, Dương Thái Úy còn chưa chính thức ra lệnh Tây Bắc, có điều là, tại bên người hắn, đã có rất nhiều người tài ba dị sĩ. Ta vì Thái Úy mà tự tay đào tạo ra thám báo Phi Vũ, chọn ra mười người nhạy bén có khả năng hơn người, bây giờ đã trở thành thị vệ bên người Thái Úy, mỗi một người có võ công cũng không được như ngươi, nhưng là bọn hắn liên thủ thì ngươi nhất định không phải đối thủ.



Hơn nữa, ta phát hiện, Thái Úy có một đường thị vệ khác, ta luyện ra người ngoài sáng, một đường thị vệ kia của hắn ở trong tối, trong đó có một cao thủ, ta có thể cảm giác được sự tồn tại của hắn, nhưng vẫn không cách nào xác định được vị trí của hắn, càng không biết được hắn là ai. Ta từ nhỏ đã bị luyện thành thích khách, là thích khách cao minh nhất trong Thừa Tự Đường. Nhưng mà hôm nay nếu là muốn ta đi ám sát Thái Úy. Ta tin tưởng kẻ chết nhất định là ta



Bích Túc nghi ngờ nói: "Ngươi nói như vậy, là có ý gì?"




Thủ hạ của Dương Hạo hôm nay không thiếu tướng lĩnh có thể chinh phạt thiện chiến, tuy nói so với danh tướng Tống Quốc Như Vân còn kém hơn một chút, nhưng là có Dương Kế Nghiệp cùng Trương Phổ, thủ hạ có ít nhất hai vị soái tài. Nhưng là về phương diện thành tựu về văn hoá giáo dục, chỉ dựa vào ba người đại ca Đinh Thừa Tông cùng Từ Tiêu, Tiêu Nghiễm chống đỡ, trong ba người này, Đinh Thừa Tông mặc dù tâm tư kín đáo, trí kế bách xuất, nhưng là lề lối vẫn còn quá độ lượng.



Mà Từ Tiêu cùng Tiêu Nghiễm, trải qua một đoạn thời gian đề bạt như vậy, Dương Hạo đã bắt đầu phát hiện ra, hai người bọn họ là thần trong thủ thành, nếu là giang sơn đã định, làm từng bước, trị thế an dân, bọn họ có thể như cá gặp nước, song về tranh giành thiên hạ, tung hoành thiên hạ, bọn họ đúng là vẫn còn kém một bậc, nhưng Chủng Phóng này, quả thực chính là Gia Cát Khổng Minh từ lều cỏ, nếu như nói Dương Kế Nghiệp, Trương Phổ là nhân tài cấp thống soái, Tiêu Nghiễm, Từ Tiêu, Đinh Thừa Tông có thể là văn thần cốt cán, như vậy Chủng Phóng này chính là chánh trị gia, nhà quân sự, chiến lược gia.



Dương Hạo như nhặt được chí bảo, lập tức đề xuất muốn Chủng Phóng làm Tiết Độ Phó Sứ, về phần lý do, tự nhiên là một loạt lời nói có thể đả động nhân tâm như kiến công lập nghiệp, vinh quang cửa nhà, tạo phúc một phương, lưu danh sử sách.



Lần đầu gặp mặt, Dương Hạo đã xuất lễ trọng như thế, thật sự vượt ngoài dự liệu của Chủng Phóng. Bất quá hắn nhớ tới lời dặn dò của phụ thân muốn hắn vứt bỏ quan lộ, trở về ruộng nương, nghiên cứu sâu học vấn thì không khỏi lại có chút ít do dự, Chủng phu nhân thì ngược lại, nghe nói trượng phu chính là một Tiến sĩ, chỉ cần gật đầu, lập tức là có thể trở thành quan lớn tam phẩm, không khỏi mừng rỡ, lập tức tới bên cạnh khuyên nhủ.



Cẩu Nhi thấy Dương Hạo coi trọng đối với thư sinh nàng cứu về này như thế, tự nhiên cũng phải nói giúp, phu nhân nói như vậy, ân nhân nói như vậy, Dương Hạo lại coi trọng đối với hắn đến mức như vậy, Chủng Phóng liền có chút ít động tâm. Dương Hạo thấy vậy liền rèn sắt khi còn nóng, đáp ứng để cho hắn trước cứ tiếp nhận cái chức vụ này, đợi sau khi hoàn thành tâm nguyện lập sách vì phụ thân, rồi mới chính thức đi nhậm chức, cho nên Chủng Phóng liền đáp ứng.



Dương Hạo là Hà Tây Lũng Hữu Đại Nguyên Soái, đây là chức suông, thực quyền là Hoành Sơn Tiết Độ Sứ, Tiết Độ Phó Sứ là Đinh Thừa Tông. Sau khi Chủng Phóng đáp ứng phò tá hắn, Dương Hạo lập tứcu liền phát ra dụ lệnh ở Lô Châu, bổ nhiệm Đinh Thừa Tông làm Tiết Độ Lưu Hậu, Chủng Phóng làm Tiết Độ Phó Sứ, thư sinh Chủng Phóng này thoáng cái liền nhảy lên làm nhân vật thứ ba của chính quyền Dương thị, làm cho từ địch ta khắp nơi đang cực kỳ chú ý động thái của Dương Hạo cho đến nội bộ chính quyền của Dương Hạo cũng rối rít suy đoán, không rõ thư sinh có tốc độ đề thăng so với truyền kỳ quan trường Dương Hạo còn nhanh hơn rốt cuộc là có lai lịch gì. Dương Hạo có được Chủng Phóng, lòng rất vui sướng, đúng lúc này, hai tin tức lại nối gót nhau tới, tin thứ nhất là Thứ Sử Tuy Châu Lý Phiết Lộc cùng Lý Kế Quân đến Tuy Châu nhờ vả thì bị ám sát bỏ mình, binh lính Tuy Châu sĩ tìm được mấy cỗ thi thể trong rừng, trên người đều mang theo cung đặc biệt nhất phẩm trong quân của Dương Hạo. Con trai Lý Phiết Lộc là Lý Thập Nhị được ba quân ủng hộ, thừa kế chức vị Thứ Sử, đồng thời cùng Thứ Sử Tĩnh Châu, Thứ Sử Dục Châu, thượng thư triều đình nói rõ trong sạch, vứt bỏ quan hệ cùng Lý Quang Duệ. Tin tức thứ hai chính là bệnh tình nghĩa phụ Lý Quang Sầm của hắn càng thêm nghiêm trọng, muốn hắn lập tức chạy tới Hạ Châu.



Dương Hạo nhận được tin tức không dám chậm trễ, lập tức cùng Chiết Ngự Huân lên đường, một nắng hai sương chạy tới Hạ Châu.



Tiếng vó ngựa nhanh mạnh mẽ, đi qua quan ải Thạch Châu đã rơi vào Dương Hạo, Chiết Ngự Huân thở hổn hển nói: "Lý Kế Quân, Lý Phiết Lộc đồng thời bỏ mạng ở dưới cung nhất phẩm, ta nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chuyện này quá mức kỳ lạ đáng nghi, đáng tiếc bên phía Lý lão gia tử không được, bằng không thật sự nên đi điều tra."



Dương Hạo vừa ra roi thúc ngựa, vừa nói: "Chuyện này, ta cũng nghĩ tới. Chúng ta đã quyết định chủ ý trước tiên chỉnh đốn vững lại căn bản, Tuy Châu tùy cho bọn hắn náo loạn đi, chúng ta lấy bất biến ứng vạn biến. "



Hắn lạnh lùng cười một tiếng, lại nói: "Lý Thập Nhị kia năm nay mười một tuổi sao? Hắc! Tiểu tử này có cái tên thật là tốt, theo ta thấy, chỉ sợ cuộc đời này của hắn, chỉ có thể sống đến mười hai tuổi."



Thần sắc Chiết Ngự Huân khẽ động, hỏi tới: "Ngài là nói?"



Dương Hạo không đáp, nhưng lại lo âu nhìn thoáng qua bóng đêm mịt mờ phía trước, cực kỳ lo lắng nói: "Ta hiện tại lo lắng nhất chính là sợ rằng nghĩa phụ lần này thật sự là không qua được. "