Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 499 : Tiếng trống Hạt thúc giục vào Tây Lương
Ngày đăng: 21:00 19/04/20
Sau khi tiễn Chiết Ngự Huân đi, Dương Hạo trờ về phủ. đi tới hoa đình rồi ngồi xuống, mặt mày trầm tư. nói: "Gọi nhị nương đến đây."
Mấy nha hoàn trong đình vừa thấy sắc mặt lão gia liền vội vàng đi gọi người. Diễm Diễm nắm trong tay Phi Vũ nên sớm đã biết được tiến triển của sự việc, mắt thấy ngay cả người của Chiết gia cũng tìm không ra tung tích của Chiết Tử Du. biết chắc lần này đã làm lớn chuyện, mấy ngày nay quả thật cũng có chút không yên.
Lúc đầu nàng ta bị Chiết Từ Du ức hiếp đến quá thể. Nếu như tính tình của nàng ta cao ngạo giống như Chiết Tử Du thì sớm đã tức phun máu rồi. Bây giờ tuy mọi việc đã qua. nhưng nghĩ tới thù cũ khó tránh có chút khúc mắc. Nàng rõ ràng biết Chiết Tử Du nhất định sẽ gả vào Dương gia làm tỷ muội với mình, hôm đó cố ý trêu chọc nàng ta. chọc tức nàng ta, vừa có ý ra uy với nàng ta vừa có chút khoe khoang sự yêu thương của Dương Hạo đối với mình, nhưng nói cho cùng chẳng qua chỉ là muốn hãnh diện một phen với tình địch cũ thôi.
Lại nghĩ rằng với tính cách tùy tiện như nàng ta thì chịu chút ấm ức cũng là đủ rồi, nàng lấy lòng mình đo lòng người, cho rằng kích động Chiết Tử Du một chút cũng không có gì là lớn. Không ngờ Chiết Tử Du lại không giống mình, hơn nữa không biết tại sao mà tuổi tác lớn thêm một chút thì tính tình lại càng gay gắt hơn. Lần này ra đi ngay cả Chiết gia cũng tìm không ra nàng ta.
Đường Diễm Diễm sợ hãi bước vào hoa đình, đám nha hoàn sớm biết tình hình mà lui ra ngoài. Dương Hạo mặt trầm yên như nước, nói: "Chiết cô nương đến giờ vẫn không rõ tung tích."
Đường Diễm Diễm ngập ngừng nói: "Thiếp...thiếp đã biết rồi."
Dương Hạo nói: "Chủng Phóng sắp mang theo một nhóm tàn quân cuối cùng tới Hạ châu, tám vạn đại quân không thể tiêu hao lương thực ở đây. Đợi khi hắn đến ta sẽ thống soái quân tây chinh. Việc tìm kiếm Chiết cô nương ta giao lại cho nàng."
Đường Diễm Diễm lén nhìn sắc mặt hắn. hiểu được lần này thật sự đã chọc giận hắn. không dám làm nũng, chỉ cúi đầu đồng ý.
Dương Hạo trầm mặt xuống, đứng đậy đi ra ngoài. Đường Diễm Diễm đột nhiên hoảng sợ. vội nói:"Quan nhân."
Dương Hạo đứng lại. nhưng không quay đầu. Đường Diềm Diễm vê vê góc áo. thấp giọng nói: "Thiếp, thiếp vốn cũng không ngờ lại làm mọi chuyện lớn đến mức này. thiếp chỉ muốn chọc một chút thôi quan nhân. Diễm Diễm biết sai rồi."
"Sao cơ?" Dương Hạo chậm rãi quay người lại: "Sai ở chỗ nào cơ?"
"Thiếp..."
Tiêu Nghiễm chắp tay nói: "Thái úy, cố thổ Tây Vực có mấv trăm vạn người Hán chúng ta, lần này thái úy xuất chinh, muốn thu hồi lại cố thổ Hoa Hạ ta. cứu lấy bách tính Hán gia đang bị giam cầm, phải làm rõ điểm này. Tây Vực tạp hồ. con người dã man, không chịu sự giáo hóa, thừa lúc Trung Quốc ta không có người mà xâm chiếm, cướp đất người Hán, áp bá dân Hán.
Nay thật may mắn thiên đạo đã trở lại, thái úy thống ngự Tây Bắc. Trăm nghiệp phục hưng, lòng người vui mừng, vang rộng thiên uy. khuếch trương Hoa Hạ. phục hồi cố thổ ta. cứu lấy dân Hán. Đây là thuận lòng trời."
Tử Tóa chấn động tinh thần, xoa tay thở dài nói: "Tiêu đại nhân quả thật là đầy khí phách, Từ mỗ vẫn còn đang cắn từng chữ vậy mà đại nhân đã xuất khẩu thành chương rồi. Khí khái nuốt trời đất như vậy quả thật là hùng hồn, cứ như vậy mấy trăm vạn người Hán ở Tây Vực tất sẽ quy phục thôi. Thái úy thấy thế nào?"
Dương Hạo thiếu chút nữa thì buột mồm nói ra hai chữ "vớ vẩn", chỉ là Từ Tóa. Tiêu Nghiễm đều là văn nhân, không thể so với đám võ tướng được, tùy ý mở mồm nói đùa cũng không sao. Hắn liền lắc đầu nói: "Không ổn. vậy thì các tướng như Mộc Ân, Mộc Khôi và rất nhiều tướng sĩ Khiết Đan, Thổ Cốc, Thồ Phồn. Hồi Hạt, thậm chí là người Khương trong quân ta thì sao?"
Dương Hạo mỉm cười nói: "Nước Khiết Đan có hơn năm mươi dân tộc. để tôn trọng tập tục của các tộc, làm cho trên dưới quy phục, với tính kiêu ngạo dã man của tộc người Khiết Đan mà còn biết dựa vào các tộc khác để xây nên nam viện, bắc viện, bổ trí thỏa đáng dân Hán, nên sáu mươi năm nay người Hán vẫn sống ở mười sáu châu, thân thiết với người Khiết Đan hơn hay là vẫn hướng về Trung Nguyên, các vị chắc cũng biết chứ?"
Hắn thay đổi tư thế ngồi, lại nói: "Hơn nữa, Tống quốc cũng là một nước đa dân tộc, bao gồm cả Hán, Miêu. Dao. ức. Láo. Chuang, Lê. Hấp. trong cấm quân còn có quân chủng đặc biệt hệ trực thuộc Thô Cốc, hệ Khiết Đan, Nhật Bản, cũng là đối xử bình đẳng với nhau. Muốn làm cho bọn họ đều quy tâm thì chẳng khác mò kim dưới đáy bể. Tây Vực không chỉ có mấy trăm vạn người Hán mà còn có mấy trăm vạn người của các tộc khác, bài hịch này đưa ra thì cho dù có lòng kéo họ quy thuận chúng ta cũng thành ra đẩy họ lên chiến trận của kẻ thù. các vị thấy sao?"
Trương Phổ nói: "Đại soái nói đúng, năm đó Trương Nghĩa giơ nghĩa kỳ, khí nuốt ngàn dặm, trong thoắt cái đã chiếm cứ được mười một châu Tây Vực. trở thành đệ nhất bá chủ Tây Vực, trên cả Thổ Phôn và Hồi Hạt. nhưng sau đó thế lực lại dần thu nhỏ. bây giờ hậu nhân của hắn chỉ còn lại lưỡng địa Qua Sa, khổ sở tranh đấu. Nguyên nhân chính là vì coi khinh, đè nén các tộc khác, chiến sự tranh giành giữa bọn họ liên miên không dứt. Người Hán Tây Vực chịu khổ, từ ủng hộ đã dần dần tiến tới vứt bỏ.
Tiêu Nghiễm và Từ Tòa vốn là cựu thần tâm phúc của Đường quốc, sống ở Trung Nguyên, nhận biết về phương diện này không sâu. vừa nãy nói ra những lời đó. rồi lúc này lại nghe những lời của Dương Hạo và Trương Phô. không khỏi tự cảm thấy lỗ mãng, liên gật đầu nói phải.
Dương Hạo nói: "Bài hịch nàv. thứ nhất văn phong cần ít dùng những từ ngữ hoa lệ và phiến diện, nếu không e rằng ngoài một số ít khổng nho có học vấn phong phú có lòng quy thuận bổn soái ra thì những người xem hiểu sẽ chẳng có mấy người, cũng sẽ mất đi ý nghĩa của nó. tất cần phải đơn giản, ngắn dọn, để cho đại đa số người có thể nghe hiểu. Thứ hai, về kĩ văn lập ý thì cần phải cường điệu tác dụng của hành lang nối Hà Tây với Tây Vực. cần phải biết năm đó lấy hành lang Hà Tây làm thương đạo. giao lưu hàng hóa. Phủ của Hà Tây giải khắp thiên hạ, có ai mà không chịu ân trạch của nó. còn bây giờ thì sao?
Cần phải để cho tất cả mọi người biết rằng, thế lực răng nanh các phương bây giờ đang lần lượt thay đổi. chinh chiến lẫn nhau không nghỉ, dẫn đến trăm mấy mươi năm nay Tây Vực họa chiến liên miên, dân chúng các tộc chịu nhiêu khổ sở. Người dân bất luận là giàu hay nghèo đều gặp phải chiến loạn, bị người ta cướp bóc tàn nhẫn, một cọng cỏ cũng không để lại. Thương đạo Tây Vực bị cắt đứt. dẫn đến nhân chúng không còn kế mưu sinh, thành trì tây hành càng trở nên tiêu điều. Còn bổn soái chính là muốn mở lại con đường buôn bán Tâv Vực. làm cho dưới sự bảo hộ của quân ta. chấn hưng lại Hà Tây. để cho chư tộc Tây Vực và bách tính tứ phương sẽ nhận được ân huệ từ đó. Nông mục công thương, tất cả sẽ được cơm no áo ấm. Cứ nói như vậy tất sẽ thấy được lợi từ nó."
Hắn ngừng lại một chút, lại nói: "Ý mà Tiêu đại nhân nói, ta hiểu. Việc này cũng cần phải nhắn tới, nhưng lại không thể kích động thêm mâu thuẫn. Trung Quốc mấy nghin năm lễ nghĩa luân lí làm người, thi thư điển chương, không thể không truyền lại, không được để mai một. Bổn soái xuất binh đây là bảo vệ đạo, bảo vệ nho. Sĩ lâm Tây Vực cũng sẽ ủng hộ. Còn nữa, Tây Vực chiến loạn không thôi. Không những dân chúng chịu khổ mà chính Phật môn tự viện cũng có rất nhiều nơi bị bá đạo hào cường cướp bóc, thiêu hủy. làm cho tăng lữ lưu lạc tứ phương, bổn soái lần này đi đương nhiên cũng cần phải làm cho bọn họ không lo lắng nữa."