Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 502 : Thành Thật Với Nhau
Ngày đăng: 21:00 19/04/20
Đả tự: Lăng Độ Vũ - Lương Sơn Bạc
Trúc Vận nói: "Cầu thân? Cô nương bảo ngài ấy làm sao mà cầu thân? Thái úy nhà ta trực tiếp đến Phủ Cốc, thấy gặp Chiết soái thì nói tiểu đệ rất yêu thương lệnh muội, muốn lấy lệnh muội làm thế. có điều ta đã có hai thê hai thiếp. Tuy nói tiết soái và ta địa vị tương đương, lại từng dẫn dắt tiểu đệ. có điều thế lực của ta bây giờ đã lớn hơn nhiều đại ca. lệnh muội nếu như gả cho ta thì để nàng ấy làm tam phu nhân, cũng coi như là môn đăng hộ đối. Cô nương cảm thấy nói như thế có được không?"
Chiết Tử Du hơi đơ lại, tức giận nói: "Sao có thể nói như thế được, đó chẳng phải là cố ý sinh sự hay sao? Lẽ nào không thể nói uyển chuyển một chút sao?"
Trúc Vận nói: "Lời phải nói uyển chuyển hơn thế nào đây. Lẽ nào có thể thay đổi sự thực là hắn đã có thê và thiếp sao? Chiết nhị tiểu thư có thân phận gì? Vừa gả vào nhà người ta đã phải đứng dưới người ta, mặt mũi Chiết gia sẽ để đâu? Hơn nữa khi Dương thái úy chuyển đến Lô châu, Chiết gia đã từng trợ lực rất lớn cho ngài ấy, bất kể Chiết gia xuất phát từ mục đích gì, nhưng đã từng giúp thái úy, đó là sự thật. Nếu như Chiết gia lúc đó mang ý đồ xấu, muốn ngầm chống đối dụ lệnh của triều đinh, muốn dùng chút thủ đoạn để chôn vùi Dương thái úy và năm vạn bách tính Lô châu quá cũng dễ như trở bàn tay.
Đến sau này. hai nhà lại kết giao, kết làm đồng minh. Chiết soái cũng được nhận làm đại ca. Bây giờ Dương thái úy nếu như vẫn chưa lấy vợ, đến Chiết gia cầu thân đương nhiên là không có vấn đề gì, nhưng ngài ấy đã có hai thê hai thiếp, địa vị cũng rõ ràng là cao hơn Chiết gia, lúc này đăng môn cầu thân thì phải sắp xếp như thế nào cho Chiết cô nương. Điều cần phải nói là Chiết cô nương tính tình luôn cao ngạo, nếu như coi đó là làm nhục thì cô nương bảo Dương thái úy phải xử lí thế nào?"
Trúc Vận cạo sạch cành cây, thử độ ngắn dài. lại đi lấy một cành khác, nói: "Chiết cô nương mất mặt trước Diễm phu nhân, rồi tức giận bỏ đi. tuy vẫn chưa ảnh hưởng tới quan hệ của hai nhà Chiết Dương, nhưng nếu như Dương thái úy lỗ mãng chạy đến Chiết gia cầu thân, lại bị Chiết gia cho rằng ngài ấy có ý xem thường Chiết gia, cho đó là điều sỉ nhục thì sau này hai nhà còn có thể qua lại được không?" Chiết Tử Du phản bác nói: "Chiết gia ta đã khi nào có cách nghĩ như ngươi nói chứ? Chiết soái lần này đến Hạ châu chẳng phải...chẳng phải là có ý muốn làm thông gia với Dương Hạo hay sao?"
Trúc Vận nói: "Cô nói không sai. cho nên Chiết soái có thể mở lời trước, nhưng Dương thái úy lại tuyệt đối không thể mạo muội nhắc đến cầu thân. Trước khi Chiết soái chưa có tỏ rõ thái độ thì Dương thái úy sao có thể hiểu rõ được tâm ý ngài ấy? Dương thái úy đối với Chiết cô nương luôn luôn yêu thương kính trọng, nếu như yêu một người khác thì không có gì lo lắng cả, nhưng nếu như vừa yêu lại vừa kính, từ kinh chuyển thành sợ. thì sao có thể có một chút mạo muội được? Cô nương đừng chỉ nhìn Dương thái úy bây giờ đang nắm quyền trọng trong tay, hãy nhìn con người ngài ấy, ngài ấy trước nay chưa bao giờ tự cao tự đại. cứ nhìn thấy Chiết cô nương là lòng lại chột dạ lo lắng. Với hoàn cành của ngài ấy bây giờ. đối với chuyện cầu thân mà nói đương nhiên rất khó mở mồm. Ai biết được ngài ấy vừa hoang mang vừa hoảng sợ. vốn là xuất phát từ tấm lòng kinh yêu đối với Chiết cô nương, vậy mà lại bị người ta nói rẳng bạc tình bạc nghĩa, cô nương thấy có oan uổng không?"
Chiết Tử Du cười nói: "Theo như ngươi nói thì tất cả đều là do Chiết gia không phải?"
Trúc Vận cười nói: "Cũng không phải, việc này đâu thể nói ai đúng ai sai? Chỉ có thể nói rằng tạo hóa trêu người thôi."
Nói rồi. Trúc Vận đặt cây gậy đã tước xong vào tay Chiết Tử Du: "Đám Thổ Phồn đó vẫn sẽ đuổi tới đây. chúng ta phải chạy nhanh một chút, sau khi thoát khỏi chúng thì sẽ nghỉ ngơi thoải mái một chút." Nói rồi dắt hai con ngựa tới, đi về phía trước.
Chiết Tử Du chần chừ rồi đi theo sát phía sau. một lát. không nhịn nổi mà hỏi: "Ngươi nói rành mạch rõ ràng từng câu một. nhưng sao ngươi có thể chắc chắn được rằng Dương Hạo chính là vì nguyên nhân này?"
Trúc Vận bước chậm lên phía trước, vừa dùng kiếm trúc đập cỏ mở đường, vừa nói: "Vì ta là một sát thủ. từ nhỏ đã là một sát thủ. các người nhìn người, nhìn sự việc đều thích nhìn từ góc độ của chính mình, còn ta thì không như thế. ta luôn đứng ở vị trí của đối phương mà nhìn, để hiêu được tâm lí và cách nghĩ của họ."
Chiết Tử Du nói: "Nhưng làm sao ngươi có thể chứng minh được điều ngươi đoán là chính xác?"
Trúc Vận dừng một lát, quay đầu nhìn nàng ta. Trong mặt hiện lên một tia kì quái, cười có chút kinh ngạc, nói: "Vì... bây giờ ta cũng đã thích một người, nhưng địa vị và thân phận của người đó khác một trời một vực với ta, cho nên ta không dám đứng trước mặt người đó để thổ lộ tất cả, chỉ sợ một khi nói ra sẽ không được người đó chấp nhận, đến lúc đó ngay cả quan hệ như bâv giờ cũng không thể duy trì được nữa, cho nên tâm trạng sợ hãi suy tính hơn thiệt của Dương thái úy gần đây, ta rất hiểu."
Xiêm y màu xanh mùa xuân, khoác lên một chiếc áo mỏng màu vàng hạnh nhân, chiếc đai thắt chặt vào vòng eo nhỏ nhắn của nàng, đôi chân thuôn dài lộ ra trắng ngần. Tuy đã gả làm thiếp cho người ta hai năm rồi, nhưng thần tình khí chất, thậm chí là dung nhan vóc dáng của Đường Diễm Diễm vẫn xinh đẹp giống như một thiếu nữ.
Nhưng khi Dương Hạo nhìn thấy nàng chầm chậm đi tới. không biết tại sao lại đột nhiên nhớ tới lần đẩu tiên khi gặp nàng. Một Đường Diễm Diễm đang ngồi trong bồn tắm đầy hơi, lộ ra bờ vai gợi cảm mượt mà. kinh ngạc chu cái môi nhỏ lên. lông mày lá liễu từ từ nhíu lên. hét lên một câu đầy hiệu quả: "Ngươi thật to gan."
Trong mắt Dương Hạo không khỏi lộ ra một ý cười, nhưng Đường Diễm Diễm không cười, nàng lật mặt. rất nghiêm túc đi đến chỗ Dương Hạo. nói: "Phi Vũ đã phụng mệnh di chuyển về phía trước."
Cẩu Nhi đứng trên cây. chống cằm xem hai phu thê ầm ỹ. trong lòng đột nhiên trào lên cảm giác trống trải...
"Bao lâu rồi đại thúc chưa ôm mình nhỉ? Trước kia ở Ngọ Cốc. đại thúc đã từng ôm mình. Lúc đó tất cả mọi người đều chạy hết. hai bên là một đội quân thoắt cái đã bị người ta dẫm nát như bùn. trên đầu là ánh mặt trời chói lòa. Khi trên trời không có đường, dưới đất không có cửa. đại thúc đã cưỡi ngựa phi tới. dùng áo cà sa trùm vào ta. ôm ta trong lòng. Đại thúc chính là Phật trong lòng ta. là Bồ Tát của ta, chỗ dựa của ta."
"Còn có một lần nữa là vào buổi tối sao sáng đầy trời, bước chậm trên thảo nguyên rộng lớn, đại thúc đã ôm lấy ta, đứng trước đống lửa lốm đốm. đã nói với ta. ở tây phương có một tòa thành không đêm. Đêm hôm đó ta đã có tên của mình. Mẹ cho ta cơ thể. đại thúc cho ta thân phận. Đại thúc và mẹ là người thân nhất, thân nhất trên đời này của ta, ở cùng đại thúc vui nhất, hạnh phúc nhất..."
"Còn nữa không nhỉ?"
Cẩu Nhi nghĩ kĩ lại, nghĩ một hồi lâu đột nhiên phát hiện mỗi lần Dương Hạo ôm mình đều làm cho mình khắc cổt ghi tâm, nhưng những cái ôm đó lại đểu là ẩn chứa cảm giác đáng thương đối với nó. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Nó đứng trên cây ngưỡng mộ nhìn đôi dưới cây, cắn nhẹ miếng lê, đột nhiên cảm thấy miếng lê không còn ngọt một chút nào.
Ngưng Huy điện.
Từ Ngưng Huy điện đi ra có thể đi qua cửa rồi thông thẳng đến cung cấm đại nội, vì thế Ngưng Huy điện chỉ thiết kế ngự thư phòng. Bình thường không làm điển lễ triều đình, tiếp kiến triều đình nội ngoại ở đó. Nhưng lúc này. Triệu Quang Nghĩa ngồi trên bảo tọa của ngự thư phòng trong Ngưng Huy điện, trong tay cầm một cuốn thư. hai mắt lại nhìn về phía trước, như đang chờ đợi gì đó.
Vương Kế Ân đi từ cánh cửa bên trái bước vào trong hoàng cung, dưới sự dẫn đường của hai tiểu hoàng môn của ngự thư phòng đã đợi sẵn trước cửa cung, men theo tường cung màu vàng làm bằng đá lưu ly, bước nhanh tới Ngưng Huy điện.
Trước Ngưng Huy điện có hai cấm vệ mặc trọng giáp đề phòng nghiêm ngặt.
Vương Kế Ân bước nhanh vào điện, rồi tới ngự thư phòng: "Thứ sử Hà Bắc đạo kiêm thải phòng sứ Hà Bắc tây lộ Vương Kế Àn thỉnh kiên quan gia."
Triệu Quang Nghĩa nói: "Kế Quán, vào đi."
Vương Kế Ân nhanh chóng vào điện, hai tiểu hoàng môn lập tức đứng hai bên ngoài cửa đợi.
Vương Kế Ân nói: "Thần sau khi phụng chỉ quan gia đã lập tức ngày đêm tới Biện Lương. Trên đường gặp phải hồng thủy tràn về từ sông Hồ Lô, làm trì hoãn mấy ngày hành trình.~"
Vương Kế Ân chưa kịp nói hết thì Triệu Quang Nghĩa đã cắt lời: "Không sao. khanh tới được là tốt rồi. Cả đường tiến kinh không để lộ hành tung gì chứ?"
Vương Kế Án liền nói: "Thần nhận được mật chỉ của quan gia. sao dám lung tung tiết lộ với người khác? Cả đoạn đường vào kinh, đến thẳng hoàng cung này, luôn che giấu hành tung, tuyệt đối sẽ không có người biết."