Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 506 : Long Vương Bất Tại

Ngày đăng: 21:00 19/04/20


Long Hàn Giang khom người cung kính nói: "Dương soái, Long gia ta quả thực không có ý làm thù địch của Dương soái, có thành ý quy phụ Dương soái. Hôm trước sau khi về thành, Hàn Giang đã nói ý của đại soái với Long Vương, Long Vương lo lắng hai ngày, hôm nay lại phái Hàn Giang đến, muốn một lần nữa bày tỏ thành ý của Long gia. Long gia…nguyện bỏ đi vương hiệu Túc Châu, quy phụ cờ hiệu Hạ Châu…"



Dương Hạo nhướn hai hàng mày, vui vẻ, Long Hàn Giang lại nói: "Long Vương Túc Châu nguyện phụng Dương soái làm chủ, nhận chức chuyển vận sứ, hành chính quân sự của Túc Châu sẽ theo Hạ Châu, con dân thuế má sẽ chịu Hạ Châu quản lý, song…còn có hai điều kiện".



"Ngươi nói đi".



"Thứ nhất, Hàn Hải huynh ta vẫn đóng ở Túc Châu, không đi Hạ Châu nhậm chức; Thứ hai, quân đội Túc Châu nghe theo sự điều khiển của Dương soái, nhưng sẽ do huynh ta kiêm nhiệm phòng ngự Túc Châu, trức tiếp thống ngự".



Dương Hạo ngẩn người, bật cười nói: "Có đáng là gì chứ, có kỳ danh mà vô kỳ thật, có gì khác với chiến bại xưng thần?"



Long Hàn Giang nói: "Dương soái, Cam Châu ta tình nguyện xưng hàng, tiết soái có đi có lại cũng nên để cho Long gia ta tiện chút chứ? Huống hồ trong này rất khác nhau, Long gia ta đã giao Túc Châu, giao dân chúng Túc Châu, nhận tiết chế của Dương soái, chỉ là muốn ổn định binh quyền tạm thời, đây…cũng là vì một vài trưởng bối Long gia còn nghi ngờ, chỉ là vì trấn anh mọi người, thời gian qua đi, Túc Châu còn không bị khống chế ởi tiết soái sao?"



Dương Hạo thầm nghĩ: "Túc Châu giao quyền dân chính, quyền kinh tế, đợi một thời gian, có thể dần dần tăng sức mạnh quân đội, nắm toàn bộ nó trong lòng bàn tay, nhưng…yêu cầu hòa binh bên ngoài, cần một hai chục năm, hơn nữa, nếu như Túc Châu làm theo ý này, Cam Châu và Sa Châu tất cũng sẽ học theo, nếu các châu hành lang Hà Tây đều làm vậy, thì ta thực sự không khống chế nổi hành lang Hà Tây, có biến động nhỏ gì đó, bọn họ sẽ dựng cờ khởi nghĩa?"



Long Hàn Giang thấy Dương Hạo cúi đầu trầm ngâm, liền cất bước lên trước cung kính: "Tấm lòng chân thành của gia huynh có hơi băn khoăn, mong Dương soái lượng thứ. Hơn nữa thành ý bên ngoài, gia huynh còn có mấy người đẹp đây hiến tặng Dương soái, xin Dương soái vui lòng nhận cho".



Dương Hạo chậm rãi ngẩn đầu, nở nụ cười: "Long đại nhân, mấy mỹ nữ này thu thập trong thành Túc Châu muốn bổn soái loại bỏ ý đồ của mình?"



Long Hàn Giang nghiêm mặt nói: "Dương soái nói sai rồi, họ …không phải là dân chúng trong thành túc châu mà ta gom lại".



Hắn chỉ tay vào một mỹ nhân tóc bạch kim mắt xanh, và một người cơ thể nở nang, nói: "Hai vị này là thân sinh của gia huynh Long Linh Nhi và Long Điệp Nhi".



Hắn hất ống tay áo, một thiếu nữ xinh đẹp đi đến, một thiếu nữ khác mỉm cười đưa tình với hắn, hắn nói: "Họ…là nữ nhân của tại hạ".



Hắn lại chỉ tay khắp một lượt giới thiệu: "Đây là cháu gái ruột của ta…"
Long Vương Long Hàn Hải lo lắng chờ đợi tin tức, nghe thấy ngoài thành cuống quýt chạy lên đầu tường, trợn mắt há mồm nhìn Dương Hạo đem toàn bộ thân đội ngũ của hắn về, mãi đến khi Mục Vũ dẫn người trở về, lúc này mới vội vã thả cầu xuống, đón nhị đệ và mấy mỹ nữ vào.



Là buổi đêm, trong thành tính kế tạm thời không đề cập tới, rồi đến bình minh, phía đông rạng sáng, ánh mặt trời phá tan khoảng đen ló ra, Dương Hạo thấy đầu thành Túc Châu vẫn không hề có động tĩnh gì, liền lập tức hạ lệnh công thành.



Trong lúc này, trống trận rồn rã, khí thế hừng hực, Long Vương mặc giáp trụ chỉnh tề đi lên đầu thành, nhìn ra ngoài, hắn không khỏi giật mình lo lắng.



Tiếng trống trận tràn ngập toàn bộ chiến trường, áp lực đè nặng khiến hắn không thể thở nổi. Một đội sĩ binh đánh về phía đầu thành giống như thủy triều, trước mấy ngày nay đội quân Dương Hạo công thành chỉ sử dụng thang và phi trảo, hôm nay…thực không thể ngờ, muôn hình muôn vẻ, khối khổng lồ tiến về đầu thành, nào là chiến xa, vọng lâu, xe đụng thành, xe móc…chúng ngông nghênh tiến lại, đông đến mức không còn nhìn thấy màu cát vàng ngoài thành, họ lấy ở đâu ra nhiều gỗ to vậy không biết, họ có những vũ khí khổng lồ với số cây mọc ở sa mạc bé tí? Lúc đó, Long Vương dường như đang nghĩ rằng Cam Châu đã bị chiếm đóng, Dương Hạo dùng các loại chiến xa đánh Cam Châu điều động tới đánh Túc Châu.



Mây đen bao trùm lấy thành, tiếng hô hò rèo đi cùng đoàn người đông đúc. Nhìn từ xa không biết khi nào mới hết. Khắp núi đồi đều là quân của Hạ Châu, thời tiết nóng bức, rất nhiều binh lính Hạ Châu cởi bỏ áo bào, áo giáp, xích bạc khóa cung, khua lên đại trường mâu, tựa hồ đám người hoang dã nhảy nhót hò hét lao tới.



Thành Túc Châu tuy rằng có cao, tối thiểu là ba trượng, họ có thể dựa vào địa lợi, từ trên cao nhìn xuống có thể nhìn thấy thế tác chiến của quân Hạ Châu, còn giờ, nhiều vũ khí công thành vậy, hoàn toàn khác xa với sự chênh lệch của song phương, trước sự công thành chiến sa khổng lồ, thủ quân Túc Châu hoàn toàn ngưỡng mộ, dưới chân họ, binh Hạ Châu dùng phi trảo, thang bò lên ùn ùn, khiến họ khó mà xoay trở được sự tấn công trên dưới.



Long Vương thấy tình hình như vậy không khỏi lạnh sống lưng, khi hắn thấy Long Hàn Giang bị đuổi về thì đã biết được quyết định của Dương Hạo không thể lay động, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy may mắn khiến hắn quyết tâm không chịu hiến thành đầu hàng, song giờ phút này chính mắt hắn thấy toàn bộ khí giới khổng lồ, một quân đội hùng tráng chưa từng có như vậy, hắn mới cảm nhận được tại sao Dương Hạo kiên quyết lấy bằng được Túc Châu.



Phao thạch cơ, sàng nõ, pháo gió lốc tiến đến tấn công ào ào như mưa trút nước, mặc dù đứng đó quan sát, Long Vương cũng sợ hãi mà thối hai bước…



Có vài người chưa đến Hoàng Hà chưa bỏ ý định, dù bạn có nói hươu nói vượn thế nào cũng không cần dùng vũ lực tự mình đi chứng minh, hắn từ đầu đến cuối không vứt bỏ mộng tưởng. Long Vương Túc Châu là người như vậy, giờ hắn cuối cùng cũng biết cách cư xử kiên định của Dương Hạo hoàn toàn khác với Sa Châu Quy Nghĩa quân, Cam Châu Hồi Hất, Đảng Hạng Lý Quang Duệ.



Sự kiêu hùng, chỉ nghĩ chiếm đường tiện lợi, thành trì giàu có dân cư đông đúc, thảo nguyên màu mỡ, sau đó dùng vũ lực áp bức các chư tộc để họ phải thần phục, a tư lan hãn vô cùng mãn nguyện.



Còn Dương Hạo…Dương Hạo là người Hán, tôn sùng cách thống trị của người Hán, hắn là thổ vương, hắn phải biến thảo nguyên thành lãnh địa của mình, toàn bộ con dân thảo nguyên nằm dưới sự thống trị của hắn, hắn phải là độc nhất vô nhị, một mảnh đất không thể có hai chủ.



Trống trận vang lên, kèn rống u u inh tai nhức óc, giờ thì đã không cần hắn phải quyết định gì cả, Dương Hạo đã đưa ra quyết định rồi, Long Vương hoảng sợ quan sát tình hình, ánh vàng vẫn chiếu rọi vào trong đỉnh tòa phật tháp và hắn cũng hiểu được rằng: Rất nhanh thôi nơi này sẽ không thuộc về hắn nữa.