Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 51 : Cuồng tựu cuồng đáo để
Ngày đăng: 20:53 19/04/20
Nghe Đinh Hạo nói như vậy, Lục nhân gia giận tím mặt, Đường Diễm Diễm kinh ngạc nhìn Đinh Hạo, người này, mỗi lần đều làm cho nàng có cảm giác không giống nhau. Lần đầu tiên, hắn chật vật bỏ trốn mất dạng, lưu cho nàng ấn tượng đầu tiên là ăn nói vụng về. Lần thứ hai, hắn miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt, có thể biến sắt thành vàng, đổi trắng thay đen, thật là có tài ăn nói; lần thứ ba, hắn ở trước mặt Tần công tử giả ngốc, điển hình là một điêu dân. Mà hiện tại…
"Lại là ngươi? Xuất thân đê tiện ngôn ngữ thô tục, cố làm ra vẻ huyền bí, thật sự là đáng ghét. Một tiện dịch hạ nhân nói chuyện như thế không biết trời cao đất rộng, xem ra quy củ ở Quảng Nguyên phủ không được hay lắm."
Lục nhân gia bất âm bất dương mà cười trào phúng, hắn nói những lời này cơ hồ đắc tội với tất cả mọi người. Lúc bấy giờ quan niệm giai cấp so với đời sau mạnh hơn gấp trăm lần. Đinh Hạo không phải người vùng núi, nhưng dù sao cũng là người Tây Bắc, hắn so sánh với danh sĩ Trung nguyên, vốn cảm thấy khá gần, hắn nói những lời này, trừ bỏ Từ tri phủ, Khương giáo thụ. Đỗ cử nhân, mọi người đều nhất trí với Đinh Hạo.
Đinh Hạo ngẩng mặt lên, ngang nhiên nói: "Hoa sen sinh ra nghèo hèn, nhìn thấy bẩn thỉu, lại băng thanh ngọc khiết, không nhiễm một hạt bụi, ngược lại nhiều người tự cho mình là giỏi giang là danh sĩ nổi tiếng, bề ngoài ra vẻ đạo mạo, trong thâm tâm nam đạo nữ xướng, lòng dạ hẹp hòi, không coi ai ra gì. Lục đại danh sĩ tài trí hơn người, lịch duyệt thiên hạ, chẳng lẽ cũng là hạng tục nhân sao?"
Lục nhân gia thốt nhiên mắng: "Tiểu tử vô lễ, đồ hỗn trướng, ngươi chính là một tiện dịch nô bộc, cũng dám hướng lão phu khua tay múa chân!"
Thông phán Trương Thắng đứng một bên chỉ lo hai người nháo lên, đai nhân nhà mình mất mặt, vội đứng dậy nói: "Định Am tiên sinh ngài là danh sĩ Trung nguyên, chính là nhân vật cao quý, ngươi là hậu sinh tiểu tử không nên vô lễ với tiên sinh, còn không mau mau lui ra."
Định Am tiên sinh là hiệu của Lục nhân gia, nhân hắn là bạn tốt của Từ tri phủ, vì vậy Trương thông phán liền gọi tôn hiệu. Đinh Hạo tự biết hiện giờ đã đâm lao thì phải theo lao, hắn hoặc là kiên định đứng về phía Trình Thế Hùng, hoặc là cuốn gói rời đi, không có con đường thứ ba để lựa chọn, cho nên biết rõ Trương thông phán cố ý can ngăn, cũng không thể cảm kích, liền hướng hắn vái chào nói: "Xin hỏi vị đại nhân này, hắn nói chính mình là Trung nguyên danh sĩ, không biết là triều đình sắc phong, hay là sĩ lâm đề cử? Có khi hắn tự mình thổi phồng, chạy tới Trình tướng quân quý phủ hết ăn lại uống, đại nhân trung hậu, chớ để bị hắn lừa mới phải."
"Ngươi ngươi…" Lục nhân gia tức giận cùng cực, chỉ vào Đinh Hạo cả người run run, nhất thời nói không ra lời, Đinh Hạo trừng mắt nói: "Như thế nào, nói vậy sai oan uổng cho ngươi sao? Há mồm ngậm miệng tự thừa nhận là danh sĩ, cũng không biết thi từ văn chương nào của ngươi lưu truyền hậu thế! Ngoại trừ ăn nói xằng bậy khắp nơi với thiên hạ, thì ngươi đã làm được điều lợi gì cho dân chúng. Ta không hiểu thi từ, cũng nhận không được mấy chữ, chính là từng nghe một lão ăn mày họ Hồng đến làng ta xin cơm ngâm qua vài câu, nghe cũng có thể so với người có học vấn, ngươi nói ngươi là danh sĩ tài tử, ta lại nói lão họ Hồng nọ ngâm vài câu thi từ, ngươi có thể so sánh cùng hắn, tái xưng danh sĩ cũng không muộn."
Lục nhân gia giận quá mà cười: " Hậu sinh tiểu tử, ở trước mặt lão phu mà bừa bãi như vậy, dám lấy một lão khất cái đánh giá cùng lão phu, tốt tốt lắm, thật sự là hậu sinh khả úy, ngươi hãy nói đi, lão phu xin được chỉ giáo!"
Đinh Ngọc Lạc dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Đinh Hạo, nàng không biết có chuyện gì phát sinh trên người Đinh Hạo, trừ bỏ bên ngoài vẫn là người kia, hắn nội tại dường như thay đổi hoàn toàn, hắn… hắn thật là A Ngốc kia sao? Nhưng là…nếu nói không phải hắn, còn có loại giải thích thứ hai sao? Đinh Ngọc Lạc nhớ tới biểu hiện của Đinh Hạo cho tới nay, trong đầu một mảnh hỗn loạn.
Đinh Hạo quyết định phải đạo văn của cổ nhân để uy nhiếp lão gia hoả này, chẳng qua hắn cũng không dám thừa nhận là chính mình viết, tuy nói như vậy có thể bỗng nhiên nổi tiếng, trở thành đỉnh đại danh sĩ nở mày nở mặt, chính là đỉnh đại danh sĩ này nhiều lắm là làm được ba ngày, là trở thành cái đích cho mọi người trong giới văn học đến thử tài. Cho nên hắn đem thơ chuyển lên người Hồng lão tiên sinh không có thật kia.
Đinh Hạo nói: "Lão ăn mày này làm từ, mỗi lần mua rượu uống say xong liền ngâm liên tục, cho nên ta vẫn nhớ rõ, ngươi nghe đây. Từ rằng:
Đại giang đông khứ, lãng đào tẫn. Thiên cổ phong lưu nhân vật. Cố lũy tây biên, nhân đạo thị, tam quốc chu lang xích bích. Loạn thạch băng vân, kinh đào phách ngạn, quyển khởi thiên đôi tuyết. Giang sơn như họa, nhất thì đa thiểu hào kiệt
Đi tới phía đông Trường Gian, sóng vỗ vô cùng. Người phong lưu thiên cổ. Thành lũy cổ tây biên, người nói rằng, tam quốc Chu Lang Xích Bích. Loạn thạch băng vân, sóng dữ ngạo mạn, cuồn cuộn nổi lên ngàn đống tuyết. Giang sơn như họa đồ, nhất thời bao nhiêu hào kiệt!"
Tất cả mọi người nghĩ Đinh Hạo không có học vấn gì, không biết đem thơ văn xoàng xĩnh ở đâu ra đặt cược, đang chờ để cười to một trận, không nghĩ đây là bài từ ngâm ra, từng chữ châu ngọc, mang trong lòng khí phách, chính là của Tô đại học sĩ (1)nổi danh nhất, cho dù không nhận ra cũng nghe ra nó thật hay.
Đinh Hạo tiếp tục nói:
Nhẫn cố thước kiều quy lộ!
Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, xem tại TruyenFull.vn
Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ?
Dịch thơ:
Mây nhẹ tươi đẹp,
Sao bay hối hận,
Thầm qua sông Ngân vời vợi.
Gió vàng sương ngọc khẽ gặp nhau,
Nhân gian ai biết mấy lần gặp nhau.
Tình mềm như nước,
Ngày cưới như mơ,
Cầu Thước một đường về.
Hai tình nếu như mãi lâu dài
Há phải hoàng hôn sớm tối buồn.
(4) Lỗ Tấn (chữ Hán phồn thể: 魯迅; chữ Hán giản thể: 鲁迅; bính âm: Lǔ Xùn; 25 tháng 9, 1881– 19 tháng 10, 1936) là nhà văn nổi tiếng của Trung Quốc. Ông được giới nghiên cứu văn chương coi là người đặt nền móng cho văn chương hiện đại Trung Quốc và là bậc thầy của thể loại truyện ngắn. Tác phẩm nổi tiếng nhất của ông là AQ chính truyện.