Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 540 : Hành Thích

Ngày đăng: 21:01 19/04/20


Đây là một nơi lạnh lẽo, có hành lang bao bọc quanh thất phòng, nơi này thực hoang vu, chính là lăng tẩm của Tống hoàng hậu thời trước.



Triệu Đức Phương ngồi trước bàn với công chúa Vĩnh Khánh - vị tỷ tỷ đã xuất gia với tước hiệu Định Như đại sư. Họ đang nói chuyện cùng hoàng hậu Tống Quốc, sắc mặt bà ốm yếu xanh sao. Triệu Quang Nghĩa trong hai năm nay đã dần dần bớt cảnh giác với họ, không còn giám sát nghiêm ngặt, nên việc họ muốn diện kiến Tống hoàng hậu là điều khá dễ dàng. Hai năm nay, sức khỏe Tống hoàng hậu không được tốt, rơi vào tình cảnh hiểm ác như thế này càng làm bà đổ bệnh nặng hơn, thân thể thêm phần gầy gò yếu ớt. Trước đây Tống hoàng hậu là một một đóa mẫu đơn yêu kiều xuân sắc bao nhiêu thì giờ đã trở nên tàn héo, tiều tụy bấy nhiêu.



Thân người Triệu Đức Phương cao hơn hẳn so với tỷ tỷ mình, trên mặt hắn đã điểm thêm hàng ria lờ mờ, vẻ ngây thơ giờ lại pha một khí chất chững chạc trưởng thành trước tuổi, đợi đến năm sau, hắn đã đầy mười sáu tuổi, đã đủ tư cách để phong vương.



Dáng vẻ của Vĩnh Khánh công chúa vẫn nhỏ xinh như xưa, trải qua những năm thanh đăng cổ quyển tại chốn Phật môn, chuyên tâm tu tịnh đã làm cho nàng thay đổi rất nhiều, trở nên trầm lắng điềm đạm không còn là vị tiểu cô nương ham chơi ngang ngạnh, luôn vui vẻ giống một con chim hỉ thước như trước nữa.



Mấy năm trôi qua, Triệu Quang Nghĩa dần ổn định vương vị, hy vọng trả thù của họ cũng dần trở nên viễn hoặc xa vời, mỗi lần tương phùng, nhớ tới mối thù phu phụ lớn lao, cả ba người đối diện nhau mà u sầu tự than, nỗi đau thấm nhuần trong tâm khảm.



Vừa rồi, biết ở cung thái tử có chút động tĩnh, mẫu từ ba người gặp nhau dưới mái hiên lòng đầy xúc động, rộn lên như là cung thái tử bị phát hỏa, hỏi rõ nguyên cớ thì cung tỳ nội thị cũng không biết. Thực vậy, họ ở một nơi hẻo lánh cô quạnh muốn biết tường tận sự tình cũng là rất khó, hơn nữa họ cũng không muốn nghe ngóng những việc không liên quan đến mình, chỉ trở về cung cùng ngồi hàn huyên với nhau.



Vĩnh Khánh nói: "Mẫu hậu, Hoàng thúc giờ đã bị đày ải đến Trường An, nếu hắn thực sự đã dừng tay thì không nói làm gì, nhưng nếu không phải như vậy, chỉ e sau này sẽ gây bất lợi cho hoàng thúc. Hoàng thúc vốn an phận thủ thường, thúc cũng không dám tranh giành gì với hắn, quy phục hắn, năm sau Đức Phương sẽ được phong vương, người như hắn sao có thể bỏ qua cho hoàng đệ chứ? Nữ nhi con mỗi lần nghĩ đến chuyện này mà trong lòng lo lắng không yên".



Tống hoàng hậu đưa tay che miệng ho thành tiếng, chau mặt mày nói: "Trong số văn võ triều thần, thế cô nhi quả phụ chúng ta có thể nhờ cậy được ai đây, các lão thần hoặc đều đã rời khỏi kinh thành, hoặc làm trung thần cho hắn, vận mệnh của chúng ta đều bị hắn thao túng, còn có thể nghĩ ra cách nào được chứ?".



Vĩnh Khánh mi mắt ngậm đầy lệ đáp: "Kẻ thù giờ đã chiếm đoạt được vương vị, tiêu diêu tự tại, còn chúng ta... Đến tánh mạng của Đức Phương cũng không thể bảo vệ được, con thật không cam tâm, trong triều không có người nào có thể dựa nhờ được, còn Dương Hạo ở Tây Bắc...". Sắc mặt Đức Phương trầm xuống tức giận: "Tỷ đừng nhắc tới hắn!".



Vĩnh Khánh thở dài nói: "Đức Phương, tỷ biết đệ bất mãn với hắn, nhưng bây giờ là Triệu Quang Nghĩa phát binh tấn công Hà Tây, chứ không phải Dương Hạo hắn mưu đồ bá chiếm Đại Tống ta.



Nói cho dễ hiểu, nếu đệ là hắn, đệ có đồng ý ứng chiến không? Nghĩ ra Hà Tây vốn là nơi chư hồ tạp cư, với Trung Nguyên vương triều Lương, Tấn, Hán, Chu thậm chí ngay cả Đại Tống ta thì Hà Tây trước giờ không hề thuộc lãnh thổ của Trung Nguyên, Dương Hạo tuy chiếm giữ nơi đó nhưng vẫn là quân thần của Đại Tống, suy cho cùng vẫn thân cận triều đình hơn những thủ lĩnh người Hồ trước đây, nếu triều đình giảng hòa, ra ân khoan dung, thu phục lòng người thì sớm muộn Hà Tây cũng thuộc về Trung Nguyên, chưa kể đến binh đao...".



Triệu Đức Phương ngắt lời nói: "Bất kể thế nào, hắn cư địa xưng đế thì chính là phản tặc, chúng ta còn có thể tin rằng hắn vẫn là trung thần sao? Lẽ nào chúng ta lại dẫn kẻ khác đến hủy hoại giang sơn xã tắc nhà Triệu? Hắn lập quốc xưng đế, là việc phản nghịch bất đạo, người như hắn không thể trông cậy gì được".



Hai tròng mắt Vĩnh Khánh đỏ hoe, cắn răng nói: "Giang sơn này của nhà Triệu hay không, có liên can gì tới chúng ta đây? Nếu như theo cách của tỷ, vừa bảo toàn tính mạng của đệ lại vừa có thể báo thù cho phụ hoàng, nếu đã có ích như vậy thì chính là nơi đáng tin cậy!".
Bích Túc giờ như một con giao long đang kinh hãi hung hăng, có lúc như vùng lên theo sóng lớn hùng dũng có lúc như nghênh cuồng chặn đầu sóng. Hai bên giao đấu, không ngừng sát thương nhân thể mà không phân thắng bại, những kẻ quan quân này không chỉ công phu cao cường mà còn lấy nhiều địch ít, mỗi lần công kích, chúng không dốc toàn lực, như vậy kể cả có kẻ nào trong số đó bị thương thì vẫn giữ được chiến lực, kẻ địch khó mà thoát chạy.



Lúc này, xung quanh càng nhiều thị vệ vây đến, Bích Túc giết chết kẻ này lại có kẻ khác thay thế tiếp chiến mà võ công của chúng cũng ngang ngửa hắn. Thế chiến bất lợi, những quan quân cao thủ giao chiến với hắn còn số còn lại bao vây tứ phía, phong tỏa đến mức mưa gió khó lọt, không lấy một lối tẩu thoát.



Bích Túc thầm giật mình, hắn còn chưa tiếp cận tới kẻ thù thì đã gặp phải những tên cao thủ này, cho dù võ công chúng thua xa hắn nhưng nếu chúng liên kết đánh lại thì hắn sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa, hoàng cung sao lại có thể có nhiều cao thủ như vậy?



Dương Hạo thường bôn ba đông tây chinh thân xuất trận nên bên cạnh hắn cũng có một đám thiết vệ, nhưng họ chẳng là gì so với những cao thủ này. Chúng tinh thông võ nghệ, công lực thâm hậu, dày dạn kinh nghiệm chiến đấu. Bị bủa vây trong vòng kìm này thì thực khó để thoát ra, hắn càng không có cơ hội để đến gần điện Văn Đức nữa, mà bây giờ hắn vẫn chưa gặp được tên Triệu Quang Nghĩa, có thể hình dung ra đến lúc hắn xông đến gần Triệu Quang Nghĩa thì những cao thủ thị vệ quanh đó sẽ tiếp hắn còn cường mạnh hơn nhiều những tên thị vệ này.



Thiên tử chiếm cả bốn biển, đương nhiên trong tay có được càng nhiều kỳ tài giang hồ. Hoàng cung được xây dựng từ thời thiết lập Đại Tống, những kẻ yếu kém sao có thể được chọn làm cấm quân bảo vệ hoàng thành và hậu cung chứ? Thực ra dưới tay Dương Hạo không thiếu gì các cao thủ, chỉ là hắn đã để họ giữ trọng trách khác, giao phái những nhiệm vụ đặc biệt, đến Cẩu Nhi, kẻ luôn bám lấy Dương đại thúc cũng bị phái đi, hiển nhiên quanh hắn không có kẻ nhân tài kiệt xuất nào.



Dương Hạo rất thích phái những người thực lực mạnh, đáng tin cậy ra bên ngoài chủ chốt đại cục, gánh vác trọng trách, còn Triệu Quang Nghĩa lại thích để những lực lượng mạnh nhất, đáng tin cậy bên cạnh hắn, đây là điều khác biệt rất lớn trong cách vi nhân xử thế của hai người này.



Trận đánh ồn ào này đã là kinh động đến Triệu Quang Nghĩa, hắn đứng tại môn khẩu điện Văn Đức lạnh lùng nhìn bóng dáng tên thích khách to gan lớn mật kia, sau thân hắn có đến tám thường phục lão giả tuổi đều khoảng ngũ tuần, khí thế bất phàm. Triệu Quang Nghĩa thấp giọng dặn dò hai ba câu, hai trong các lão tướng phía sau vội y lệnh tiến lên trước.



"Cửu ngũ chí tôn, quả nhiên không hề dễ dàng tiếp cận, đêm nay thực không có cơ hội nữa, nếu ta không thoái lui ngay. E là phải uổng công bỏ mạng nơi này!".



Bích Túc nghiến răng một hồi, đột nhiên khắp người nổi lên khí thế cuồng xé. Hắn hét một tiếng lớn, lưỡng thủ chợt chuyển sắc thành xích hồng, hoắc địa vụt biến đại liễu nhất niếp, lưỡng chích cựu linh chưởng hung bạo vung lên, kình khí gầm vang bao trùm khắp nơi, gân người hắn kêu răng rắc chấn động, tình cảnh này khiến cho mấy tên thị vệ vây quanh càng thêm lo sợ, bất giác nhụt chí thoái lui vài bước, Bích Túc thừa cơ vung đao phá tan vòng vây, vụt gào thét thoái thoát ra ngoài.



Hai tên thị vệ truy gần hắn chỉ kịp chém sượt lưng hắn thành một cái, liền bị hắn tung hai chưởng lực hung sát, áp khí vùng ra, hai tên thị vệ bị bắn tung về phía sau, đổ nhào về đám thị vệ phía sau. Đám thị vệ phía sau lại tiếp tục truy đuổi theo hắn, không ngờ Bích Túc lúc này mặt hắn toét ra búng máu, vừa đưa tay lên chặn hắn vừa vung đấu thủ nhất dương, từ trong tay áo phi ra một câu trảo, đầu trảo móc lên đến đỉnh mái của cung điện, hắn vội phi thân lao theo, tam hạ lưỡng hạ lên đến đỉnh điện.



Triệu Quang Nghĩa cười nói: "Bắt lấy hắn, bắt sống cho ta, trẫm muốn xem xem, kẻ nào dám to gan như vậy, dám có ý đồ hành sát thiên tử!".



Không đợi hắn dặn dò, đám thị vệ đã nhanh chóng truy đuổi, trong khoảnh khắc hoàng cung cảnh tấn đại tác, quan quân cấm vệ bốn phía ráo riết hành động, lúc này Bích Túc đã phi diên tẩu bích, bay qua mái điện đi trên lớp ngói lưu ly nhẹ nhàng như bước trên mặt đất, với thân thủ nhanh nhẹn và thứ công phu phi trảo, hình dáng hắn trong chốc lát đã biến khỏi mắt những kẻ truy đuổi theo sau, lẩn vào bóng tối nơi cấm cung hệt như ma quỷ...