Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 552 : Đấu Trí
Ngày đăng: 21:01 19/04/20
Hạ Quốc! Đang lúc bởi vì xung đột mười trạm canh gác nổi lên khiến cho chiến tranh rơi vào rành hẹp ngoại giao, cục diện song phương động đao động thương tạm thời ngưng lại, mà chiến tranh giữa Tống Hạ vẫn nổi lên, song phương không ngừng tiến hành tiến công mang tính thử dò xét. Ở tuyến đầu song phương, có một trạm gác nhỏ, song phương đều có một tiểu đội chừng trăm người đóng quân ở đó, bởi vì địa hình hiểm trở, nơi này không thích hợp cho lượng lớn quân đội ra vào, vị trí quân sự cũng không phải là rất quan trọng, cho nên song phương trừ việc bắn tên lẫn nhau, chẳng bao giờ xảy ra tiếp xúc trực tiếp.
Ở thời điểm thay quân, trạm canh gác nhỏ có tỷ lệ thương vong số lẻ này đầu tiên là lặng lẽ thay đổi thủ vệ đội trưởng, ngay sau đó binh sĩ nơi này cũng tiến hành thay đổi từng nhóm một. Trạm canh gác vốn là chỉ có trên dưới một trăm người, ở hơn mười ngày sau đã hoàn toàn thay máu, tất cả mọi người đều bị đổi lại. Ngay sau đó, trên sườn núi bị tuyết trắng che phủ ở giữa hai trạm gác kia xuất hiện một chuỗi dấu chân từ Tống doanh đi về phía Hạ doanh, dấu chân rất nhanh đã bị bông tuyết rơi chầm chậm, cùng gió núi xoắn tới bao trùm lên mảnh tuyết, nhưng là rất nhanh, nơi đó lại xuất hiện hai hàng dấu chân ngược trở lại.
Dấu chân càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc, trên triền núi tuyết đọng, dần dần lộ ra một con đường nhỏ kiên cố, gió tuyết cũng đã không thể che dấu. Bí mật tiếp xúc giữa Tống Liêu, ở dưới sự che chở của tất cả chiến sự lớn nhỏ song phương, liền từ nơi này bắt đầu.
Đi qua cái trạm gác này, đưa đến trên tay Dương Hạo ở Hạ Châu một phong thư, là thư do Trương Bạc chấp bút, Lô Đa Tốn trau chuốt tự tay viết. Phủ Châu Chiết thị, tâm hướng triều đình, triều ta vừa lập, liền gọi vào triều gặp mặt, Thái Tổ hớn hở, chọn làm tâm phúc, đã ủy thác trách nhiệm nặng nề, báo cho Chiết thị thay thế Vân Trung, phòng ngự quân đội, lấy làm hàng rào của quốc gia. Năm thứ 7 Thái Bình Hưng Quốc, túc hạ cấu kết phản tướng Xích Trung, hưng binh cướp lấy Phủ Châu, Chiết tiết độ sứ bỏ nhà chạy trốn, xin kinh sư cho chi viện.
Thiên tử hưng binh chinh phạt Hà Tây, thật sự là che chở Chiết thị, trừng phạt vô lễ, nào có ý đâm giết.
Đột nhiên túc hạ gian ngoan không phục, không biết nay trên có thiên địa tạo sẵn, ngang nhiên tự lập, lấy thần phạt Vua, cử chỉ này là đại nghịch bất đạo. Hà Tây làm phản, chấn động trong ngoài, người nghe thấy ai cũng oán giận, rối rít xin Thánh thượng chỉ binh, xin giết túc hạ đánh dẹp phản nghịch. Tuy nhiên thiên tử là đức văn võ nhu xa, thường mang lòng từ bi, cố nói với hai bên: triều đình không phải là không có khả năng lấy lực áp một phương bốn biển, chỉ niệm bản ý yêu mến túc hạ của tiên đế, lại niệm công lao túc hạ khai thác phát triển Hà Tây, chiêu an chư Hồ, không muốn vì một triều mà diệt tuyệt, lại càng không vì một người túc hạ, khiến cho hàng vạn hàng nghìn sanh linh Hà Tây đồ thán. Cho nên mặc dù lệnh cho Phan Mỹ hưng binh, vẫn khẩn thiết căn dặn viết: "Có chinh vô chiến, không giết người vô tội, vương giả binh lính cũng vậy. "
Thánh thượng lấy nhân trị thế, hậu đức ngàn năm, có phong thái cổ thánh tiên hiền, giả dụ có chư phiên chống lại túc hạ, túc hạ há có thể có lượng khoan dung như Thánh thượng như thế ư? Chung quy nói tới cùng, thiên tử chưa từng phụ túc hạ, túc hạ làm sao báo đền bệ hạ? Mà nay Hà Tây giằng co, người Liêu nhân cơ hội làm loạn, hưng binh tới Phong Đài, lòng dạ khó lường, người mưu tính toán, tay chân nhúng vào trong lửa.
Lô Đa Tốn, Trương Trị, cùng túc hạ là đồng nghiệp trong triều đình, coi thiên tử như cha mẹ vậy. Coi túc hạ như huynh đệ vậy. Há có hiếu với cha mẹ mà không yêu quý huynh đệ sao? Cho nên vì túc hạ nhất nhất phân trần. Từ xưa có câu nói, danh không chánh tất ngôn không thuận, ngôn bất thuận thì không làm được chuyện. Túc hạ phụng chỉ đóng tại Tây Thổ, cho dù quản hạt vạn dặm, thống ngự trăm vạn quân, cũng nên chắp tay giữ lễ thần tử. An ổn thuận theo thiên tử có phải hơn không? Như thế có phải là danh tất chính ngôn tất thuận hay không? Nếu khăng khăng một mực, không biết hối cải, chỉ có khiến cho dân chúng đau khổ, đả thương người trong thiên địa, vừa làm cho Hồ thừa dịp bắt làm nô lệ, người thân đau đớn mà kẻ thù sung sướng vậy.
Khi cái điều kiện này truyền tới Biện Lương, quả nhiên làm cho Triệu Quang Nghĩa trông thấy mà thèm không thôi, bất quá văn võ bá quan dưới trướng Triệu Quang Nghĩa cũng không đơn giản, Tào Bân cùng Tiết Cư Chính lập tức hướng hoàng đế chỉ ra. Bởi vì triều đình thiếu ngựa, cho nên quân Tống xây dựng chế độ vẫn lấy bộ binh làm chủ, ngựa cần thiết trong quân bình thường thông qua dân gian có thể mua được một chút. Triều đình cùng Liêu Quốc trở mặt, liền mua từ Hà Tây, cùng Hà Tây trở mặt, liền mua từ Liêu Quốc, Liêu Quốc cùng Hà Tây đều cùng triều đình vây trong trạng thái đối địch, còn có thể từ Đại Lý cùng với người Thổ Phiên Tây Lũng Hữu nhận được bổ sung, cứ như vậy, đầu tiên duy trì được chiến mã cần thiết cung cấp, hơn nữa nơi phát ra kia sẽ không phải chịu người bên ngoài dùng thế lực bắt ép.
Hiện tại, trừ phi quân Tống muốn xây dựng đội ngũ kỵ binh quy mô lớn, nếu không cũng không cần mua lượng lớn ngựa. Song muốn xây dựng lượng lớn kỵ binh, cái cần thiết không chỉ là chiến mã, còn có vấn đề đồng bộ cùng các trang bị khác nữa, nuôi một kỵ binh ít nhất có thể nuôi ba bộ binh, sau khi đầu tư khổng lồ như vậy, một khi thật sự xây dựng thành quân đoàn kỵ binh, chiến mã bị hao tổn, già yếu, như vậy phải bổ sung to lớn. Cũng không phải là dùng thủ đoạn truyền thống trước kia có thể giải quyết, tất phải hoàn toàn lệ thuộc vào Hạ Quốc, cứ như vậy, quân đội Tống Quốc chẳng khác nào phủ ở trong tay Hạ Quốc, một khi Hạ Quốc ngừng đưa vào, quân đoàn kỵ binh phải hao tổn của cải khổng lồ xây dựng thành sẽ là phế vật, đây là đem quân đội của mình đặt vào tay của người khác đi?
Bất kỳ một cái quốc gia nào cũng sẽ không tiến hành chiến lược mạo hiểm như vậy, thay vì như thế, còn không bằng nhập gia tuỳ tục, tập trung trọng điểm phát triển bộ binh. Huống chi, Tống Quốc không có đất nuôi ngựa, nhập vào lượng lớn chiến mã, xây dựng quân đoàn kỵ binh, chăn nuôi cũng thành vấn đề lớn. Không có đất nuôi ngựa mà bồi dưỡng quân đoàn kỵ binh, cùng một quốc gia hoàn toàn nằm bên trong đất liền lại dốc hết sức lực bồi dưỡng hải quân có cái gì khác nhau chứ?
Triệu Quang Nghĩa bừng tỉnh đại ngộ, lập tức phát chỉ cho Trương Bạc, hiểu lấy lợi hại, Trương Bạc mới giật mình suýt nữa trúng bẫy rập Dương Hạo, cho nên khách khí đưa thư trả lời một ngụm cự tuyệt, trong thư nói: "Trung Nguyên cẩm tú, giàu có khắp bốn biển.
Đối với chư phiên bốn phía, triều đình mỗi năm tất có ban thưởng gấm vóc lụa là. Hà Tây nghèo khó cằn cỗi, chớ nên xuất chiến mã ra bên ngoài, nếu túc hạ thần phục với triều đình, mỗi năm tiến cống thớt ngựa, sẽ chỉ đủ dùng hoặc là thiếu, thiên tử rộng rãi, há lại nhận lễ? Cử chỉ trả lễ qua lại lần này, có phải uy hiếp triều đình?"
Dương Hạo vốn tưởng rằng một khi nói ra điều kiện cung cấp chiến mã này, Triệu Quang Nghĩa tất nhiên mắc câu, không nghĩ tới đồ có sức hấp dẫn như chiến mã, cũng bị triều đình cự tuyệt, không khỏi rất là ngoài ý muốn, tới khi nghe được chư tướng Trương Sùng nói rõ nguyên nhân trong đó, Dương Hạo mới hiểu được tới, cảm thấy suy nghĩ trước kia của mình rất đơn giản, cho tới nay chỉ cho là Tống Quốc thiếu hụt chiến mã, nhưng quên mất tại sao Tống Quốc thiếu hụt chiến mã, trừ phi Tống Quốc tự mình có đất nuôi ngựa, nếu không ngươi thật sự là cung ứng chiến mã không hạn chế thì hắn cũng không nuôi nổi.
Kể từ đó, cũng chỉ có thể vận dụng vũ khí bí mật ngọc tỷ truyền quốc này, Triệu Quang Nghĩa có thể cự tuyệt hấp dẫn của chiến mã, nhưng là Dương Hạo không tin hắn có thể cự tuyệt được mị lực cường đại của ngọc tỷ truyền quốc. Địa vị Triệu Quang Nghĩa là thiên tử, cao cao tại thượng, tất cả những thứ thường nhân cả cầu còn không được thì hắn muốn có lại dễ như trở bàn tay. Làm một người đế vương, thứ duy nhất theo đuổi hắn cũng chỉ có công danh, mà người có được ngọc tỷ truyền quốc. Đây chính là một công danh vô cùng huy hoàng.
Cho nên, Dương Hạo gọi Đinh Thừa Tông trở về, sau một phen tính mưu nghĩ kế tường tận, Đinh Thừa Tông mang theo tin tức đại sát khí ngọc tỷ truyền quốc ngọc này, tự mình đi tới Biện Lương.