Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 559 : Khó Lâm Triều

Ngày đăng: 21:01 19/04/20


Sáng sớm, trời vừa sáng rõ, Dương Hạo đã tỉnh.



Mấy năm nay, dù có bận rộn tới mức nào, mệt mỏi tới mức nào, mỗi ngày hắn đều phải tập luyện, vì hắn biết rằng, chỉ cần có một lần tìm lý do cho bản thân mình mà lơi lỏng việc thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, sự việc đến không chỉ là việc trì hoãn luyện võ công, càng ngày hắn sẽ càng có nhiều chuyện này nọ khác, sa vào cuộc sống sung sướng nhàn nhã.



Mỗi người đều muốn hưởng thụ cuộc sống thoải mái, nhưng hắn không thể lãng phí thời gian của cuộc đời này một cách vô độ được, nhiều người nghĩ đến tất cả những điều này để bỏ tâm huyết của mình ra, hắn cũng không phải ngoại lệ. Có thể thấy, Đông Nhi đang nằm ở bên cạnh hắn, chìm vào giấc ngủ ngon, khóe miệng khẽ cười. Đêm qua, hắn không sử dụng song tu công phu, chỉ là thả lỏng cơ thể, ân ái triền miên với Đông Nhi.



Giờ phút này, Đông Nhi vẫn đang ngủ, mái tóc rối tung, khuôn mặt càng thêm đáng yêu, khi Dương Hạo đứng dậy, nhấc chiếc áo lên, Đông Nhi lộ nửa cơ thể ra, đôi gò bồng đảo trắng như tuyết được che đậy dưới mái tóc mượt mà ấy, hút hồn vô cùng.



Dương Hạo kéo chăn đắp lại cẩn thận cho nàng, rón rén bước xuống đất, mặc áo đứng dậy, khẽ chân bước vào trong viện. Hít một hơi thật sâu, võ công quyền kiếm, luyện hoàn, trán lấm tấm mồ hôi. Đông Nhi chưa dậy, lúc này nếu như về phòng, nàng sẽ tỉnh giấc. Dương Hạo đành ở bên ngoài phòng, Hạnh Nhi và Tiểu Nguyên xách nước đến, đợi hắn tắm rửa thay quần áo, rồi Dương Hạo đi vào viện phía trước.



Hắn vốn đã nghĩ về cuộc sống hủ bại của quân vương mấy ngày không còn sớm triều, song mỗi ngày A Cổ Lệ vương phi đến, Dương Hạo đã hẹn hôm nay sẽ ăn bữa sáng với nàng, có chuyện cần bàn bạc, cho nên sẽ không ở lại phủ ăn cơm, chuyện này tối qua đã nói với Đông Nhi rồi, không cần phải thông báo lại nữa.



"Tỷ tỷ…"



Dương Hạo vừa đi, Diễm Diễm liền hấp tấp chạy vào trong phòng Đông Nhi. Đông Nhi vội vàng khoác áo che thân cười nói: "Nhìn ngươi kìa, sáng sớm vậy, có chuyện gì gấp thế?"



Diễm Diễm không còn là cô nương chưa có kinh nghiệm, trên má Đông Nhi hơi ửng đỏ vì xấu hổ, đôi lông mày hơi rướn lên, ánh mắt dịu hiền. Dù về bề ngoài không nhìn ra, song đôi má trắng trẻo bỗng ửng hồng thì vẫn nhìn ra.



Diễm Diễm bĩu môi, chanh chua nói: "Còn che cái gì nữa chứ, người ta cũng không phải là không nhìn ra đâu".



Đông Nhi xấu hổ, vội nhanh chóng đánh cho nàng một cái rồi rút tay lại che thân mình càng chặt thêm, chỉ lộ mỗi khuôn mặt ra khỏi chăn hỏi: "Sáng sớm này ra, muội sang tìm trò cười đấy ah?"



"Ta nào có rảnh hơi?" Diễm Diễm trừng mắt nhìn nàng, quay ngoắt đầu nhìn ra ngoài, lúc này nồi ở bên giường, thần bí nói: "Tỷ tỷ à, tỷ biết quan nhân sáng sớm hôm nay làm cái gì không vậy?"



"Làm gì cơ?"



"Muội nghe nha hoàn nói đi cùng với A Cổ Lệ vương phi đi ăn sáng đấy".



Đông Nhi phì cười nói: "Muội phí lời quá đi, quan nhân chưa sáng sớm đi ăn sáng, lẽ nào phải đợi đến tối mới đi ăn điểm tâm sao? Ha ha…"



Diễm Diễm càng trợn mắt lên nói: "Tỷ tỷ chưa nghe rõ ah? Chàng…đi cùng với A Cổ Lệ vương phi đi ăn điểm tâm đấy".
Chỗ đang đứng hiện giờ là than lương thành, đây là trạm gần chỗ hắn ở nhất, và cũng là trạm cuối cùng, xây dựng nơi này thành một địa bàn tuần tra, là vì nơi đây là nơi cao nhất về sản lượng lương thực của Hà Tây, nơi này là khu giàu có nhất về nông nghiệp ở Hà Tây, hiện nay sản lượng lương thực chiếm bảy mươi phần trăm toàn Hà Tây, Dương Hạo đương nhiên không thể không coi trọng.



Sau khi tiếp cận quan lại địa phương được một ngày, trong hôm nay mấy quan của Các hòa hộ bộ cũng đi tuần tra cùng với quan địa phương, tiếp cận quan sát dân tình, mấy vị vương phi thì ở thành Tham Lương hội kiến với quan địa phương và những vị phu nhân của các sĩ thân địa phương, A Cổ Lệ vương phi tới đây là người nữ duy nhất, chẳng nói mấy lời với họ, ở đây người ta phát triển nông nghiệp, còn điều kiện của Cam Châu lân cận chỉ thích hợp chăn nuôi và làm công thương nghiệp, không thích hợp để phát triển cây nông nghiệp nên nàng chẳng có mấy hứng thú với chuyện này. Đúng lúc Dương Hạo mang công chúa nhỏ đến bên Hoàng Hà du ngoạn, Xung Phóng đại nhân cười nói theo vài câu, nàng bèn đi theo tới thành.



Dựa vào sự thông minh của Mục Dư Kiều, hắn có cảm giác đây là cơ hội mà Dương Hạo và những trọng thần thân tín cố ý tạo ra, lẽ nào Dương Hạo muốn tôn A Cổ Lệ làm phi sao?



Cũng khó trách Mục Dư Kiều nghĩ như vậy, qua cách thể hiện của Dương Hạo cho thấy, hắn dường như có ý này thật, A Cổ Lệ xinh đẹp mỹ miều, văn võ đều giỏi, hơn nữa còn là thủ lĩnh của hai mươi vạn người Hồi Hất Cam Châu, lập nàng làm phi thì không phải lo nghĩ gì tới việc khống chế hai mươi vạn người Hồi Hất này, đổi lấy bất cứ người nào thống lĩnh, như vậy có thể thấy rõ. Đây cũng khó trách mấy vị đại nhân Xung Phóng, Lâm Bằng Vũ gặp nhau vui mừng, có ý tạo cơ hội cho họ.



Song với tình hình như hiện nay, sợ rằng hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình. Từ Dạ Lạc Hất lợi dụng nàng và toàn bộ bộ tộc làm kẻ chết thay, về sau tạo cơ hội cứu sống chính bản thân mình, vị vương phi này vô cùng căm hận đàn ông, chẳng hề có chút vừa lòng vì với bất kỳ ai, ngoài Dương Hạo là một đại vương thì còn kề cận, người bên cạnh cách ba trượng có thể cảm nhận được hàn khí phát ra từ nàng còn mạnh hơn cả thời tiết mùa đông.



Mục Dư Kiều chưa từng đến Cam Châu, đây là lần đầu gặp A Cổ Lệ vương phi nhưng hắn biết rất nhiều chuyện, là người bên cạnh Dương Hạo, còn có một mối quan hệ nhất định với nhóm Phi vũ tùy phong, dù hắn không tận mắt nhìn, đích tai nghe nhưng hắn vẫn có thể nghe ngóng được rất nhiều chuyện, dù cho người khác muốn moi tin cũng chẳng thể moi được tin.



"Nhóc này, đừng có chạy lung tung như vậy, cẩn thận kẻo ngã đấy". Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn



Sự lãnh đạm của A Cổ Lệ vương phi dường như Dương Hạo cũng cảm nhận được, hắn tiện tay ôm lấy nữ nhân, che giấu sự xấu hổ của mình: "San San đâu, ngươi dạy cho Tuyết Nhi chơi con quay sao?"



Dương Tuyết đắc ý nói: "Muội muội ngốc quá, ngốc quá, sao dạy cũng không dạy nên hồn, ta chơi chứ quay trơn đi, cho nàng ấy mượn tiểu bạch lang rồi".



Dương tuyết nói xong quay đầu lại thấy, lập tức reo lên: "Oa, San San ngốc nghếch, đang làm gì vậy hả?"



Hóa ra vì để đại vương ăn cá Hoàng Hà còn tươi ngon nhất, quai lại địa phương đã mang hai nông dân tới bờ sông Hoàng hà phá băng câu cá, Dương San tận mắt nhìn thấy họ phá băng, và câu được những con cá khá to từ dưới lên, không khỏi ngạc nhiên thế là cũng thấy làm thích thú, không để ý tới sự ngăn cản của nha hoàn mình, hai tỷ muội nảy sinh ý nghĩ muốn đích thân câu cá.



Song cái nàng dùng không phải là mồi câu và lưỡi câu, công chúa nhỏ phát huy sức tưởng tượng của chính mình, gọi tiểu bạch lang được sùng ái mà tỷ tỷ thích nhất lại, ra lệnh cho nó nhúng đuôi vào chỗ khe nứt của băng. Dương Tuyết vừa quay đầu lại thì nhìn thấy đó chính là tiểu bạch lang đang ngồi chồm hỗm trên khe nứt của băng, chiếc đuôi dài nhúng xuống nước, không dám tốt cáo lời nào về vị chủ nhân nhỏ.



Dương Tuyết nhìn thấy rất tức giận, vội vàng nhảy ra khỏi lòng của Dương Hạo chạy về phía Dương San, Dương San vừa thấy tỷ tỷ mặt đỏ gay vội thấy được mình dường như sẽ gặp rắc rối thế là lập tức bổ nhào vào trong ngực tiểu nguyên bảo nàng ôm chặt lấy mình, dương tuyết chạy lại ôm lấy cổ tiểu bạch lang rồi rút nó ra khỏi kẽ băng, chiếc đuôi của nó dính băng, gấp đến mức Dương Tuyết hét toáng lên.



A Cổ Lệ vương phi thấy phát phì cười, cười ha ha, vừa cười vừa chạy lại giúp. Dương Hạo vừa chạy lại theo thì một tín sứ cũng vội vàng chạy lại giao thư tín vào tay Mục Dư Kiều.



"Chuyện gì vậy?" Dương Hạo dừng chân, quay đầu lại hỏi.