Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 561 : Bố Cục
Ngày đăng: 21:01 19/04/20
Tiễn Chiết Ngự Huân đi, quay lại đóng cửa, dịch chuyển ngọn nến tới bàn trang điểm và ngồi xuống, nàng nhìn dung nhan xinh đẹp của mình trong gương, nàng nhẹ nhàng buông tóc xuống, mái tóc nàng rủ xuống, nàng khẽ vuốt nó, nghĩ ngợi.
"Pi! Không tiền đồ, ngươi rất nhớ người đàn ông đó sao?"
Ngón tay ngọc luồn qua kẽ tóc, nàng làm cái mặt quỷ trong gương, từ từ đứng dậy, khẽ cởi áo ngoài, đồ lót, da dẻ mịn màng trắng trẻo, đến nàng nhìn cũng thấy si mê, nhưng…
Ngón tay mân mê da thịt mình, từ lông mày xuống mũi, trượt trên đôi môi mọng, sau đó chuyển qua gáy, và trên bộ ngực căng.
Bộ ngực sữa, eo thon nhỏ, đôi chân dài thẳng tắp không có lấy một khe hở, giờ nàng đã là một người phụ nữ trưởng thành, tựa như quả chín, tươi ngon, đang chờ chủ nhân của nó hái xuống và nhấm nháp.
Mặt Chiết Tử Du ngày một nóng lên: Đúng vậy, ta muốn đàn ông, muốn tên xấu xí gài bẫy người kia…ức hiếp ta…
Ý niệm như vậy bỗng xuất hiện trong đầu khiến nàng hoảng sợ, cảm thấy quá xấu hổ liền trốn vào chăn, rồi từ từ kéo chăn xuống rồi giật chăn lên, Chiết Tử Du mở từ từ đôi mắt nhìn lên bức tranh cẩm tú có đàn cá vờn lá sen, thầm nghĩ: "Thế A Cổ Lệ thì sao? Có diễn giả làm thật không?"
Nguy hiểm của Tiêu Quan, chẳng cường địch có thể đoạt. Đó là một kẻ làm quan vạn kẻ ở nhờ, đóng quân ở Thượng Ba Thiên đó, không phải vì chỗ đó không chú trọng binh thì khó thủ, nguyên nhân thực sự là, bãi cỏ dưới núi, cây rừng trên núi vốn có thể nuôi được bộ tộc khổng lồ, có thể định cư lại, họ đương nhiên sẽ không cần chăn thả xung quanh để kiếm đồ ăn cho bộ lạc.
Lý Kế Đàm là tướng lĩnh Hạ Châu, Thượng Ba Thiên binh xuất Tiêu Quan, khi phối hợp với dân tộc Thổ Phiên Lương Châu và định nan quân tác chiến, hắn từng đánh với quân đội của Thượng Ba Thiên, hơn nữa đuổi một chặng đến Tiêu Quan, vô cùng hiểu địa bàn ở đây cho nên có quyền lên tiếng nhất. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
"Ngoài ra chỗ Thượng Ba Thiên là nơi đóng trọng binh, điều mà lo lắng nhất là sẽ bị người ta tấn công từ nội bộ, dựa vào sơn thế nhất phương lũng hữu có thể không nguy hiểm, mà các phương lũng hữu gần kề nhất mới xác lập địa vị bá chủ của Thượng Ba Thiên, trước đây bộ Thượng Ba Thiên, bộ Đại thạch, bộ Tiểu thạch, bộ An gia, bộ Diên gia cùng nhau tranh đấu cũng rất ghê gớm, thế lực thủ lĩnh Thổ Phiên Thốc Bô, Vương Nê Trư không yếu hơn Thượng Ba Thiên, lúc đó căn cơ của Thượng Ba Thiên chủ yếu nằm gần Tiêu Quan, cũng chính là hai năm nay, được sự giúp đỡ của Tống quốc, hắn mới nhất cử trở thành thủ lĩnh chư bộ".
Đinh Thừa Tông nói: "chúng ta không thể chỉ trông cậy vào đánh Tiêu Quan. Đánh được Tiêu Quan có tác dụng gì chứ? Thượng Ba Thiên là người mà Tống quốc giúp đỡ, nếu như chúng ta có thực sự đánh được Tiêu Quan, Tống quốc tất nhiên sẽ tới can thiệp, đến lúc đó chúng ta đông có quân Tống, nam có Thổ Phiên, nếu như hai mặt chịu địch như vậy, thực khó chống đỡ. Mục đích của chúng ta là củng cố lại địa bàn mười tám châu Hà Tây, mở rộng tầm ảnh hưởng của Hạ Châu ở các nước tây vực trở thành bá chủ tây vực, nhưng giờ Thượng Ba Thiên chủ động khiêu khích, cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ, điều chúng ta cần làm là chỉ dạy cho hắn một bài học".
Xung Phóng đứng kế bên cũng nói: "Thời điểm lập quốc sắp tới, sứ giả các nước tây vực sẽ mau chóng đuổi tới, nếu như đối mặt với con chó Thượng Ba Thiên, chúng ta không có cách, đương nhiên sẽ bị chúng coi khinh, mấy tiểu quốc tây vực này, xưa nay bắt nạt kẻ yếu, thấy tình hình này tất sẽ nổi dậy sự bất kính với vương ta, cho nên dạy cho chúng một bài học là điều cần thiết".
Lý Kế Đàm nói: "Nhưng, cho dù có binh mã gấp mười lần, muốn đoạt được Tiêu Quan cũng không phải là dễ, nếu như có mười lần binh mã địch, ở trong núi sâu không bày bố được thế trận thì phải giáo huấn hắn thế nào đây?"
Dương Hạo mỉm cười, thản nhiên nói: "Lý đại nhân, không cần địch nhân chí khí, diệt uy phong của ta, cô vương đánh trận, nếu như bị bắt bí, lực ta không bằng địch, chúng ta chẳng lẽ lại không dùng trí được hay sao?"
Dương Hạo đã hiểu được tất cả nói: "Không sai, dùng trí. Người Khương Hoành sơn đi qua núi như dẫm trên đất bằng vậy, nếu như leo lên ngọn núi nguy hiểm nhiều đá, nếu như điều một binh Khương ra trèo, tập kích quân địch bất ngờ, nội ứng ngoại hợp, chẳng lẽ không đánh hạ được mấy sơn trại ư? Cô không cần nhiều, hắn đoạt hơn một binh trại, ta đoạt của hắn ba sơn trại, còn chưa đủ ư?"
Mục xá nhân vội vàng ghi chép lại, nghe đến đây bỗng ngẩng đầu lên nhìn Dương Hạo, rồi lại vùi đầu ghi chép…
****
Đại lễ tây hạ lập vương long trọng hơn so với lần trước xưng đế. Ngoài các văn võ bá quan quan trọng ra đều đến Hưng Châu, các sứ giả các nước cũng đến, làm tăng thêm vài phần sắc thái quan trọng, song hai nước lớn Tống Liêu lần này cũng không có sứ giả đến.
Diễm Diễm vừa tỉnh ngủ sau một đêm say giấc nồng, bộ dạng mệt mỏi, hai mắt nửa mở nửa nhắm.
Mắt lim dim dần mở ra thấy Dương Hạo cười bỡn cợt trước mặt mình: "Vi phu nói cần tận dụng tam thiên đại giả, cúc cung tận tụy, vất vả cần cù, muốn tặng nàng một đứa nhỏ đáng yêu mà".
Nói rồi, đôi tay hắn lật tung tấm chăn trên người, trong chốc lát hai người hợp làm một…
***
"Nhìn chàng kìa, lớn vậy rồi còn không biết tiết chế, bảo Diễm Diễm hầu hạ chàng là được rồi, tại sao lại bừa bãi vậy, hỏng thân mình thì làm thế nào đây".
Đông Nhi bưng bát cháo ấm mùi thơm lan tỏa đến bên cạnh Dương Hạo, vừa bưng vừa nói, Dương Hạo cười hắc hắc nói: "Cung là hai ngày này ta cũng nghỉ ngơi, thoải mái một chút, đúng rồi, việc muốn nàng làm, đã bắt đầu chưa vậy?"
"Vâng". Đông Nhi ngồi bên cạnh hắn, dịu dàng nhìn trượng phu ăn từng miếng cháo mà nàng bón cho, rồi nói: "Khởi tạo hoàng cung và nha môn, thuê lực lượng lớn dân chúng vì chiến tranh mà mất đi nhà cửa, những người này chẳng kế mưu sinh, làm thuê kiến trúc để lấy tiền công, trời đông gió rét này sẽ lạnh đói mà chết mất. Xung Phóng đã thông báo cho Lý Hưng, kế tiếp, sẽ để họ nhậm việc xây dựng phủ đệ cho quan viên, đợi đến khi hoàn thành mọi việc thì cũng đã mùa đông năm sau rồi".
Dương Hạo hít hà mùi thơm của cháo nói: "Ừm, những việc này, chủ yếu là giao cho đám người Lý Ngọc Xương, không thể hoàn toàn ỷ lại Thừa Tự đường được, còn có rát nhiều thợ thủ công tay nghề tốt. những người này đã trải qua việc xây dựng một hai năm rồi, phần lớn đều có thể từ thiết kế đơn giảm mà bắt đầu nắm được tài nghệ, theo đó thì có thể để họ đi xây khách điếm, tửu lầu, hiệu cầm đồ…hà tây càng ngày một phát triển, thành thị cũng sẽ ngày một nhiều, kiến trúc xây lên không ngừng, có thẻ có vài người chuyên môn đi làm việc này".
"Những ngành nghề khác cũng vậy, Diêm Châu có sản lượng muối lớn mạnh, Hạ Châu thì mạnh về tinh luyện kim loại, khu Than Lương thành thì có thế mạnh về nông nghiệp, còn Cam Châu là các loại thủ công nghiệp, da lông gia công nghiệp…à, thôi, việc của Cam Châu bên đó, ta có thể trực tiếp bàn với A Cổ Lệ".
Đông Nhi gật đầu nói: "Thực ra, chàng vốn không cần thiết phải lo nhiều việc vặt như vậy, vị khởi xá nhân không thể dựa, cho hắn một chức quan khác không thể khởi đến tác dụng tương kế tựu kế sao? Thế là tốt nhất, bên cạnh chàng còn có một cơ sở ngầm giúp đỡ, những việc này còn để cho ta đi truyền lại lời của chàng. Đúng rồi…Chiết gia khi nào đi ạ?"
Dương Hạo ngừng một chút nói: "Ngày mai".
"Thế…Tử Du thì sao ạ?"
Dương Hạo cười méo mó nói: "Cũng ngày mai".
Đông Nhi khẽ nhếch khóe miệng nói: "Nếu như làm một hôn quân, sao không làm triệt để một chút đi, chàng đưa nàng ấy vào cung thì có ai dám cản chàng chứ?"
Dương Hạo cười nói: "Như vậy nào có được, ta hiện giờ chỉ cần làm được hai điểm là đủ rồi, một là bắt đầu bài xích dị kỷ, áp được những người uy hiếp ta, tận lực tập trung quyền lực. Hai là chí đắc mãn, công tư tiến thủ, ngồi chắc chắn ghế hà tây. Điều thứ nhất là việc cần làm mỗi một quốc gia hoàng đế mới lập quốc, ta đã làm rồi, hợp tình hợp lý với Triệu quan gia chưa làm tốt là cái vui bên ngoài. Điều thứ hai, ta vốn đã hiểu được, Triệu quan gia xem ra cũng coi là tầm thường thôi, nếu ta có nhiều thê thiếp quá thì cũng không hay".
"Chàng ấy à, thực xấu tính, thế…đã ăn cơm rồi còn xem xem nàng ấy".
Dương Hạo gật đầu: "Ừ, lát nữa ta qua đó".