Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 563 : Kinh triết
Ngày đăng: 21:01 19/04/20
Hai vị đại nhân thường xuyên xuống nông thôn, địa phương này mới khai khẩn đất đai, nơi đây một thời kỳ dài là người Khương Đảng Hạng làm mưa làm gió, cách ăn mặc, trang điểm khác một trời một vực với người nông dân Hán.
Hắn cũng cười toe toét nói: "Hai vị đại nhân nhìn bên kia kìa, nước từ Hoàng Hà tới đây cần bố trí miệng cống, vào mùa mưa lũ thì cần phải đóng miệng cống vào, vào thời điểm khí trời khô hạn thì mở ra cho nước tràn vào, bảo đảm được năng suất cây trồng. Nơi này đã là đường xưa, trăm năm chưa từng úng lụt, song vì để phòng ngừa, còn men theo sông làm đê".
Xung Phóng gật đầu nói: "Ừ, lại là tu đê, lại là sửa đường. Tốn không ít tiền đây. Giờ cần sức người, chẳng ai lên lời oán thán đâu".
Khởi khởi cười to nói: "Đại nhân ơi, mảnh đất này là Long gia từ Túc Châu mua đấy, việc tu sửa thủy đạo, tu sửa đê điều là Long gia bỏ tiền ra chứ. Nhà người ta thừa tiền ấy chứ, ngài xem kìa, mảnh đất bên kia là của Trương gia Sa Châu, Trương gia cũng đang mua đất bên này còn dẫn nước qua làm cái hồ nuôi cá đấy. Ý ta nói là Hoàng Hà mang nhiều phù sa, ở sông còn có cá nữa, lùa cá vào trong ao".
Xung Phóng nghe vậy, nhìn Phạm Tư Kỳ rồi cùng cười phá lên, hào môn thế gia là nguy cơ lớn nhất, muốn nói chú trọng lâu dài, thì không có ai là chú trọng lâu dài hơn họ rồi, không có buôn bán cửa hàng, đặc biệt là không có đất vườn bãi chăn nuôi, trong tay hào thân thế gia nắm biết bao nhiêu vàng bạc châu báu, như vậy cũng thấp thỏm lo âu ngày ngày lắm chứ, chỉ có để cho họ trở thành thổ địa thực sự, họ mới an lòng được.
Mảnh đất hoang bán cho họ. Quan phủ phải có được thu nhập trong khoản bán đất đai, có mảnh rộng tốt vô tận thế này, căn bản không cần quan phủ thúc giục, họ sẽ ngay lập tức bắt tay vào thuê tá điền đến tiến hành khai hong, bao gồm có chút phương tiện thủy lợi, họ sẽ chủ động tu sửa, yêu cầu lâu dài. Lợi dụng sự đầy đủ của đất đai mà phát huy sự nhiệt tình sản xuất, tận dụng mức định thuê mà khai thác nhiệt tình, bãi hoang xưa nay không một ai đụng đến giờ trở thành đất vườn, trồng được ra hoa màu, tạo thành cái thôn to thôn nhỏ.
" Nông canh đều rất phát triển ở các nơi, song chủ yếu là tập trung ở Hà Lan sơn, từ Ngột Lạt Hải, Thuận Hóa Độ, cho đến Định Châu, Hoài Châu, Tịnh Châu, Thuận Châu và Linh Châu, đây là khu nông sản. Diên Châu và Lâu Bác Bối là hai vùng có sản lượng muối nhiều nhất, vào trước kia nông canh phát triển mạnh hai nơi này chính là nguồn tài nguyên chủ yếu cho thuế má triều đình, ngoài tiêu nội bộ Hạ quốc ta, bắc còn lên Liêu quốc, tây thì ở Niêm Bát Ca, Cao Xương, Quy Tư…còn về bên Tống quốc cũng đã lập ra con đường buôn lậu ổn định, có thể nói là tài nguyên dồi dào".
Mưa một trận tầm tã, nước mưa bắt đầu ngớt dần, Xung Phóng và Phạm Tư Kỳ đi trên bờ ruộng thẳng tắp, trao đổi: "Theo quy hoạch của đại vương, mảnh đất thảo nguyên Hoành sơn dựa tây cổ trường thành dựa đông, phân chia ra làm chín mảnh, trong đó tám mảnh được giao cho Đảng Hạng bát thị chăn thả súc vật, một mảnh còn lại thì giao cho Hoành sơn đóng quân khai hoang. Còn về người Khương Hoành sơn, tựa núi ăn núi, ngoài hái thuốc, săn bắt, nuôi trâu bò lợn gà giao dịch với Tống quốc, lại còn có thể thu hoạch quặng, lượng lớn thu hút thanh niên khai thác quặng, cũng là cách hay ràng buộc bọn họ".
Phạm Tư Kỳ nói: "Đúng vậy, Hạ Châu và Cam Châu giờ chủ yếu là phát triển công thương nghiệp, lân cận Hạ Châu luyện kim, phát triển rèn, tinh luyện kim loại là chủ yếu, Cam Châu là yếu đạo giao thương đồ đạc, ngoài kinh doanh còn phát triển cả ngành thủ công nghiệp, Qua Sa là hai châu với con đường quan trọng qua lại giữa các nước tây vực đồng thời đất màu phong phú, ta dự tính nơi đó sẽ đồng bộ phát triển chăn nuôi, nông nghiệp, công thương nghiệp".
Xung Phóng nói: "Đúng vậy, phải chú ý nặng nhẹ, dầy mỏng của triều đình rồi rút ra điểm hạn hẹp, tận dụng triệt để lực lượng của hào thân thế gia với các điều kiện của họ, nếu như sức không kham thì phải thả ra, cứ từ từ mà làm, chớ nóng vội sẽ sinh ra nhiều vấn đề. Tuy nói tình hình hiện nay là theo ý của đại vương, song ý nghĩ của đại vương chỉ là hấp dẫn người không yên tâm ra làm, tận dụng họ mê hoặc vị Triệu quan gia Biện Lươnkia, đợi đến khi giá trị lợi dụng đã hết thì cũng sẽ không để họ tự do đâu…"
Hai người vừa nói đến cái khác, Kỳ Trường Khởi Khởi đại hòa một vài lý chính, chủ hộ liền tự giác tạo khoảng cách với họ cho nên hai người có thể yên tâm mà nói chuyện không sợ người khác thấy và nghe thấy gì.
Phạm Tư Kỳ nói: "Nói đến vài người này, ta thực sự còn chưa hiểu đây, cần phải nói, Lương Châu Cam Châu Túc Châu và khu vực Qua Sa là nơi mà đại vương vừa dùng vũ lực chiếm được không lâu, hào thân nơi đó nếu như nghi ngờ, ý đồ bất chính thì cũng có cái nguyên nhân của nó. Nhưng điều cảm thấy kỳ lạ là, giờ thân phận của họ là các lão gia quý tộc của Thác Bạt Thị, chưa làm qua cái gì cả, đại vương sau khi vào làm chủ Hạ Châu đã mang đến cho họ rất nhiều quyền lợi và lợi lộc nhưng họ không biết đủ, giờ đau đầu nhất vẫn là bọn họ, thực không thể hiểu nổi".
Xung Phóng mỉm cười: "Cái này cũng chẳng có gì là kỳ lạ cả. Cam Lương Qua Sa châu là những vùng đại vương chiếm được, theo thói quen của kẻ chiến bại đối đãi sát phạt các bộ lạc trên thảo nguyên, phản ứng này kháng lại đại vương, đại vương nên cướp người, lấy hết gia sản, giết sạch tráng đinh, coi đàn bà trẻ nhỏ thành người hầu hết, cắt cử thân tín của bộ tộc mình đi thống trị họ mới đúng.
Cho dù lúc đó mở thành tiếp nhận đầu hàng cũng sẽ không cho họ nhiều quyền lợi như vậy, nhưng giờ đại vương lại cho họ thêm ân huệ, chẳng qua là tước đoạt quân quyền của họ đã là hy vọng vượt xa họ rồi, lại lấy thêm ví dụ về Tào gia Sa Châu bị gạt bỏ triệt để uy hiếp họ, họ cảm động đến rơi nước mắt với đại vương còn không kịp đâu, lại còn định sinh sự gì nữa? Đợi vài năm nữa, triều đình có thể khống chế chặt chẽ được lãnh thổ, họ có nảy sinh dã tâm gì, dưới chiều hướng phát triển cũng sẽ bị bọn họ tự bấu rễ mầm xao động".
Hắn ngẩng đầu nhìn mưa bụi, hít hà nói: "Nhưng những thủ lĩnh Thác Bạt Thị lại bất đồng, đại vương giờ là vương của tây hạ, dưới trướng có người Đảng Hạng, người Hán, người Thổ Phiên, người Hồi Hất, người Thổ Dục Hồn, thậm chí còn có người Đại Thái tóc vàng mắt xanh. Là chủ của mười tám châu, thiên hạ này là hắn một đao một thương đánh chiếm được.
Nhưng mà một vài thủ lĩnh của Thác Bạt Thị lại không làm như thế, dưới con mắt của họ, đại vương có thể có tất cả ngày hôm nay là bởi vì họ ban đầu đại vương vào làm chủ Hạ Châu, giúp đỡ hắn diệt trừ thế lực của Lý Quang Duệ. Trong mắt họ, đại vương tuy không họ Thác Bạt nhưng thiếu chủ của Thác Bạt Thị người kế thừa là người kế thừa của Lý Quang Duệ đại nhân, cho nên giang sơn của hắn chính là giang sơn của Thác Bạt Thị, quyền lực của hắn là quyền lực của Thác Bạt Thị.
Trương Phố ho khan một tiếng nói: "Việc này, ta là võ tướng, dường như không thể lo liệu được hết. Hai vị cảm thấy có gì không hợp lý thì cứ nói thẳng với Xung Phóng đại nhân, hoặc là bẩm báo trước mặt đại vương mới đúng".
Thác Bạt Hàn Thiền nói: "Hạ Châu tri phủ là thân tín của Xung Phóng, rõ ràng là Xung Phóng bày mưu đặt kế cố ý làm khó bọn ta, chúng ta làm sao mà nói với Xung Phóng được chứ, nếu như nói thẳng với đại vương, khó tránh có phần không dám suy nghĩ toàn diện, kỳ thực chúng ta cũng không phải là muốn đoạt về cái gì đó, đại đô đốc nếu có tiện thì hãy hé mở cho đại vương biết nỗi khổ của chúng tôi, chúng tôi sẽ đền đáp xứng đáng".
Trương Phố thở hắt ra, vẻ mặt tươi cười nói: "Điều này đơn giản quá, các người cứ yên tâm, đại vương bên đó ta còn có thể thường xuyên tới gặp mặt, nói hộ các người không có gì là khó cả".
Lần này hai huynh đệ Thác Bạt Hàn Thiền đến kỳ thực là không phải vì chút chuyện cáo trạng này, cũng không phải mong vào những điều đó mà làm gì Xung Phóng, họ chỉ muốn tận dụng cơ hội nà, tìm được cái cớ để kết giao với Trương Phố. Lần này đến, họ vốn dĩ chính là được sự ủy thác của thủ lĩnh quý tộc Thác Bạt Thị, đi trước thăm dò, nối sợi dây quan hệ với Trương Phố.
Lần đầu gặp mặt, đương nhiên là không thể nói nhiều gì được, phải đặt vấn đề sau đó mới làm quen, xóa bỏ sự cảnh giác của hắn mới có thể được coi là cấu kết được, lợi dụng hắn đến đạt được mục đích của mình, giờ không thể nói quá nhiều để tránh hắn nghi ngờ, cho nên Thác Bạt Hàn Thiền lập tức ra bộ cảm động đến rơi nước mắt nói: "Đại đô đốc chắc chắn sẽ giúp huynh đệ chúng ta nói rõ mọi chuyện, huynh đệ ta thực sự cảm kích vô cùng. Không giấu gì đại nhân, Xung Phóng đó có mọc thêm cánh, một tay che trời làm nhiều người tức giận, giờ không chỉ có huynh đệ ta bất mãn, Hạ Châu cũng vậy, Hưng Châu cũng vậy, rất nhiều quý tộc Thác Bạt Thị và các thủ lĩnh Thác Bạt Thị rải rác khắp nơi đều ai oán hắn. Về sau đại đô đốc nếu như có chỗ nào cần chúng tôi giúp, ta sẽ sẵn sàng không từ chối".
Thác Bạt Hàn Thiền ngừng lại, làm bộ cáo từ, hai người mang đến rất nhiều lễ vật hậu hĩnh, Trương Phố đương nhiên phải đích thân tiễn ra cửa, bước ra ngoài thấy Kỳ Bài vội vàng chạy đến, vừa thấy Trương Phố đứng bên đường, chắp tay nói: "Đại đô đốc, bộ binh Dương thượng thư có mời đại đô đốc vào giờ Thân đến bộ binh cộng thương Tiêu Quan bàn chiến sự".
Trương Phố thản nhiên nói: "Biết rồi".
Ba người vẫn đi ra ngoài hành lang, Thác Bạt Hàn Thiền nói: "Địa đô đốc, nghe nói chiến sự Tiêu Quan kéo dài quá?"
Trương Phố ung dung nói: "Chuyện này do Xung đại học sĩ lo liệu, hắc, đầu tiên là đánh lén, sau đó là ám sát, làm kế ly gián, thượng ba thiên lại không phải là kẻ ngu ngốc, sinh tử của mình và huynh đệ không tin lại tin lời ngươi nói nhăng nói quậy ư? Giằng co một hồi lâu, không những không thể lấy lại nhan sắc, ngược lại còn tổn binh hao tướng, dù sao cũng là văn nhân mà, nói chuyện binh trên giấy đạo lý rõ ràng, thực khiến hắn đi điều binh khiển tướng há chẳng phải trò cười? Chi bằng cho ta đi thu dọn cục diện rối rắm này".
Trương Phố kinh thường ra mặt, huynh đệ Thác Bạt nhìn nhau mừng thầm trong lòng.
Tiễn hai huynh đệ Thác Bạt, Trương Phố lắc đầu, xoay người đi vào: Hay là đại vương bên đó thoải mái, chỉ cần hạ chỉ điều đi vài tên chướng tai gai mắt, đẫn cung tần mỹ nữ ở lại hậu cung mấy ngày đương nhiên có người mắng hắn hôn quân, nào có giống ta, hóa trang một gian thần thực là khó khăn, vừa phải nói vừa phải diễn, vẫn cùng với bang tử tiểu nhân lục đục với nhau hồi lâu mới có thể dẫn chúng vào tròng. Hừ, làm hôn quân và gian thần sao mà khác nhau đến vậy chứ?"
Một chân vừa tới cửa, thấy châu báu xếp đầy, sáu cô nương xinh đẹp đứng ở đó gần chỗ châu báu, thi nhau nói: "Nô tì xin được hầu hạ lão gia…"
Trương Phố nhoẻn miệng cười: Ha ha, hóa ra điểm khác biệt cũng chẳng có gì to tát cả, khó rách tre già măng mọc khi nhau làm hôn quân gian thần, làm gian thần thực là hay ho…
Sau cơn mưa trời lại sáng, mặt trời nhô lên cao, phá tan bầu không khí u tối.
Lúc Trương Phố nhoẻn miệng cười thì Dương Hạo đang cầm một nhánh cỏ mềm rảo bước vào trong cánh cửa của hậu cung.
Ngày kinh triết, nạp phi Tiểu Chu, Nữ Anh cuối cùng thỏa tâm nguyện…