Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 573 : Thiên Chi Kiêu Nữ

Ngày đăng: 21:01 19/04/20


Đoàn người đó đi đến gần, Đinh Ngọc Lạc liền từ chỗ ẩn nấp bước ra, vội chạy đến nghênh đón.



"Thì ra là người của nàng ấy, kỳ lạ thật, những lần trước dọc đường nghỉ ngơi, có trà quán, rượu tứ, lại có nông xá, dù đến bao nhiêu nơi phồn hoa đô thị, bất kể chỗ nào, nghỉ ngơi ra sao nàng ấy đều sớm có an bài, không gấp gáp bố trí người tiếp ứng, tại sao lần này lại vội vàng đến nơi sơn cốc hoang vu để đợi người đến, xem ra thật đã có biến cố".



Vĩnh Khánh chỉ ở đó suy đoán, giống như mình là người ngoài cuộc, như không phải mình là kẻ mà cả thiên hạ này đang truy lùng. Chỉ thấy Đinh Ngọc Lạc với đoàn người đó vội vàng nhỏ tiếng luận bàn với nhau, đang nhanh bước đi vào trong cốc.



Sánh vai với Đinh Ngọc Lạc đi vào san cốc là một người mặc hắc y, đang đi theo hướng chỉ của Đinh Ngọc Lạc về phía này, nhưng từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn "Tống hoàng hậu" và "Kỳ vương". Vĩnh Khánh nhận ra đó là một nữ nhân, một thân huyền sam, nhưng làn da lại trắng như ngọc, nói đến dung mạo, nàng và Đinh Ngọc Lạc còn kém xa, nhưng Đinh Ngọc Lạc cũng có chút khí khái hào hùng, đường nét ngũ quan có phần đầy đặn hơn. Nhìn kỹ lại, huyền nữ này có đôi mắt quyến rũ, nữ tính vô cùng.



Nàng còn ít tuổi hơn Đinh Ngọc Lạc, nhưng lần đầu tiên gặp mặt, Vĩnh Khánh cảm thấy có chút không tự nhiên. Đôi mắt của nàng ấy, ánh mắt sắc bén làm Vĩnh Khánh có cảm giác như bị nhìn thấu tâm tư mình. Cảm giác này thật ra không rõ ràng lắm, nó không bị dễ dàng phát hiện ra. Nhưng đối với công chúa Vĩnh Khánh, nàng trước giờ ở thế thượng vị, nên mẫn cảm hơn người khác rất nhiều, ở vào địa vị của nàng, một thân phận cao quý, có người thể hiện thái độ với nàng dù chỉ là một chút nàng cũng nhận ra ngay.



"Nàng ta là ai cơ chứ? Chỉ nhìn thôi cũng có thể làm cho ta cảm thấy như bị dồn ép như vậy?". Công chúa Vĩnh Khánh cảm thấy thật kỳ lạ, không tự chủ được mà cố ưỡn ngực ra, nhưng trải qua đoạn đường dài chỉ còn chút sức lực nên động tác này không làm nàng phấn chấn lên được.



"Công chúa điện hạ!". Huyền nữ áo sam chắp tay cung kính làm lễ, sau đó đưa tay chỉ về phía một tảng đá lớn nói: "Mời ngồi!".



Dứt lời nàng liền nhẹ nhàng ngồi xuống trước ở một bên của phiến đá, đối diện với công chúa của một nước, mọi cử chỉ của nàng đều ung dung tự tại, không chút băn khoăn. Nàng chăm chú nhìn Vĩnh Khánh như có ý mời nàng ngồi xuống, nhẹ lắc đầu nói: "Chỉ tiếc rằng Tây Hạ vương một lòng một dạ chân thành, công chúa điện hạ dường như không hề tin tưởng ngài. Chúng ta đây cũng khổ tâm trù bị rất lâu, tất cả chỉ để giải cứu nhất gia điện hạ, bảo đảm an toàn cho điện hạ. Không ngờ đến cuối cùng lại bị người mà mình muốn cứu lừa gạt, quay lưng lại".



"Tử Du, thế là có ý gì vậy?". Đinh Ngọc Lạc hoàn toàn không biết nội tình, vừa nghe thấy lời Chiết Tử Du không khỏi giật mình.



Vĩnh Khánh trên mặt lộ vẻ điềm nhiên trái hẳn với cảnh ngộ mà nàng gặp phải bây giờ, cười an nhàn nói: "Ý của cô nương đây, ta sao lại không hiểu chứ?".



Chiết Tử Du khẽ thở dài: "Điện hạ, sự việc trong Sùng Hiếu am, hoàng đế và thái tử gặp nạn, tất cả đều bị trọng thương, nghĩ đến... ắt đều do một tay của điện hạ làm ra?".




"Nhưng ta không muốn mặc cho thiên mệnh!". Chiết Tử Du khom lưng đứng dậy, nhẹ phủi bụi đất sau người, cười một cách yếu ớt: "Nếu công chúa chịu an phận giao lại nương nương và Kỳ vương cho Sùng Hiếu am, thì chúng ta có thể ung dung mà tháo chạy. Cho dù công chúa chủ trương thích sát hoàng đế, sau khi hành động thì cơ hội mà ta có thể tháo chạy được vẫn có đến tám mươi phần trăm. Nhưng đáng tiếc, công chúa không nên tự vi cầu ổn thỏa, tự chủ động bài bố tận lưỡng thủ chuẩn bị.



Bất kể là chúng ta hay là thế lực mà công chúa nàng hợp tác đều không thẳng thắn nói ra mục đích của chính mình, mọi yếu đạo đông tây nam bắc khả hành đều có trong kế hoạch. Yếu đạo lại chỉ có vài lộ, hai bên bất thân tình như vậy cũng đều quan tâm tới mấy yếu đạo này. Kết quả là, không những không thể lẳng lặng nắm chắc các yếu đạo mà còn sẽ đánh rắn động cỏ". Vĩnh Khánh công chúa đột nhiên biến sắc: "Nhưng lời này của ngươi là có ý gì?".



Chiết Tử Du nói với Ngọc Lạc: "Ngọc Lạc tỷ tỷ, tỷ hãy tiếp tục dẫn người tây hành, hai người giả nương nương và Kỳ vương này cứ bố trí đi xuống, còn công chúa giao cho muội, ba người sẽ thành không còn ai, như thế tỷ mới có thể ung dung trở về tây".



Mặt Đinh Ngọc Lạc biến sắc hỏi: "Vậy muội làm thế nào?".



Chiết Tử Du cười đáp: "Không cần phải lo lắng, muội còn có một con đường cuối cùng, vốn là lộ không muốn đi, bây giờ đành phải đi đường này vậy. Nương nương, công chúa và Kỳ vương nay chỉ còn mỗi một người... Khả năng bị phát hiện cũng là rất nhỏ, tỷ yên tâm, nếu không chắc chắn thì muội đã đi cùng với tỷ, lẽ nào lại đi mạo hiểm với tiểu công chúa không biết trời cao đất dày này".



Vĩnh Khánh tức đến đỏ cả mặt. Quát lên: "Các ngươi bài bố đi bài bố lại, tựa như không cần hỏi ý kiến của ta vậy!".



Đinh Ngọc Lạc đáp: "Từ Du, muội cũng nghe thấy rồi, cô ta dọc đường để lại dấu hiệu, rõ ràng là muốn hy sinh, bản thân lại muốn bảo vệ nương nương và Kỳ vương an toàn thoát thân, muội đem theo cô ta...".



"Yên tâm, sau khi phát hiện có điều khác thường, muội lập tức hủy bỏ mọi chuẩn bị đã dự liệu tại các yếu đạo, tránh việc bại lộ toàn bộ lực lượng của chúng ta, chỉ để Trúc Vận và tiểu Nga đi thăm dò nơi chốn của nương nương và Kỳ vương. Mục đích của chúng ta chỉ là cứu họ khỏi Biện Lương, nếu họ có thể tự tìm được sinh lộ, ta càng đỡ tốn công sức".



Chiết Tử Du liếc nhìn Vĩnh Khánh công chúa, vẻ lạnh lùng kiêu kỳ hơn cả kiêu nữ thiên hạ, nàng chỉ nói một câu: "Bây giờ, muội đang đợi tin báo của họ. Công chúa điện hạ đã đạt được mục đích dẫn dụ mầm họa phía đông tới, muội nghĩ... Cô ta cũng không muốn chết một cách ngu xuẩn trước khi được biết liệu mẫu hậu và hoàng đệ mình có được an toàn hay không".



Vĩnh Khánh nghe xong, quả nhiên ngoan ngoãn ngậm miệng lại.