Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 578 : Loạn tượng dục sinh (Trung)

Ngày đăng: 21:01 19/04/20


Vương Thế Vinh là phụ tá của Thác Bạt Hàn Thiền, hắn vốn là một người Hán thế cư (nhiều đời) ở Đôn Hoàng, ban đầu gia tộc buôn bán cùng con cháu Tào thị tranh lợi, bị Tào gia chèn ép tới phá sản, lưu lạc tha hương, đầu phục Thác Bạt Hàn Thiền, khi đầu Dương Hạo dẫn binh vào Hạ Châu, mới vừa ngồi lên vị trí Tiết Độ Sứ năm châu Định Nan tuần tra tìm hiểu quân doanh, huynh đệ Thác Bạt Hàn Thiền từng muốn làm việc bất lợi đối với hắn, nhưng là được Vương Thế Vinh khuyên giải, mới vừa bỏ đi ý niệm bất chính trong đầu.



Từ đó trở đi, Vương Thế Vinh đã âm thầm đầu phục Dương Hạo, vẫn ở lại bộ lạc Khắc Vũ, chỉ là bởi vì cái bộ lạc này nhân khẩu đông đảo, thực lực cường đại, mà lòng trung của tộc trưởng có vấn đề lớn, lưu lại cái cọc ngầm Vương Thế Vinh này, chính là vì coi chừng bọn họ. Hiện tại cái cọc ngầm này quả nhiên nổi lên tác dụng, kịp thời đưa tới tin tức kia.



Dương Hạo nghe Sở Phong Chi nói lại chuyện đã xảy ra, chân mày nhăn lại nói: "Bọn họ tập trung tinh nhuệ rời đi trước, không có nói rõ chỗ đi đến?"



"Dạ." Sở Phong Chi do dự một chút, lại nói: "Bất quá, lúc ấy hai người huynh đệ bọn họ đang tập trung trưởng lão trong tộc nghị sự, có lẽ về sau có thể nói rõ mục đích của bọn họ, chỉ là bọn hắn hành động lén lút, cử chỉ cẩn thận, Vương đại nhân lo lắng bọn họ sẽ gia tăng đề phòng trên toàn bộ trại, khi đó tin tức sẽ không đưa ra được, vì vậy nửa đường lấy cớ tùy tiện lui ra khỏi đại trướng, vội vã dặn dò tiểu nhân mấy câu, để cho tiểu nhân lập tức chạy tới thông báo cho Đại Vương, vì vậy tình hình về sau như thế nào, tiểu nhân cũng không biết...." Dương Hạo gật đầu, trầm ngâm không nói.



Mục Xá Nhân nói: "Đại Vương, đầu lĩnh chư bộ lạc Tây Hạ ta, đối với nhân mã mỗi bộ lạc đều có quyền chỉ huy điều động tuyệt đối, quyền bính thực sự so sánh với một quân chủ soái còn muốn nặng hơn, không dâng chiếu lệnh đã tụ họp đại quân, chỉ một điều này chính là không đem vua để vào mắt rồi, huống chi bọn họ tất nhiên có ý đồ gây rối. Bởi vì cái gọi là binh quý thần tốc, theo ý kiến của vi thần, nên lập tức triệu tập binh mã Chân Châu tiến hành đàn áp, binh mã Linh Châu sẽ cùng lúc gấp rút tiếp viện, nhanh chóng bình ổn ảnh hưởng do chuyện này tạo thành."



Dương Hạo ngồi ở trước án kỷ(bàn dài), bấm tay gảy nhẹ, trầm ngâm một hồi lâu, ngẩng đầu hỏi: "Tiểu Thán, đã nhận được tin tức gì chưa?"



Mã Thán lập tức đáp dứt khoát: "Không có, ngày mai quân ta tới, cả đêm giao nhận công vụ Phi Vũ, buổi sáng hôm nay vừa xử lý tình báo cho tới trưa, bất kể là chuyện về bộ lạc Nguy Vũ, hay là tin tức về những bộ lạc khác điều động nhân mã cũng không có."



Dương Hạo khẽ gật đầu một cái: "Ừ, Phi Vũ theo gió mặc dù không có khả năng thông thiên triệt địa, không thể nắm giữ tất cả mọi điều gió thổi cỏ lay, chẳng qua nếu như có người có mưu đồ, sẽ phải điều động lượng lớn binh mã, cũng không thể cả một chút tin tức cũng không nghe được. Bộ lạc Khắc Vũ không phụng chiếu dụ, tự ý rời chỗ ở, tự nhiên phải nghiêm trị theo như quân lệnh quốc pháp, bất quá ở trước khi mọi chuyện chưa được làm rõ ngọn nguồn, đã vọng động binh mã, lấy tội giết nghịch mà chinh phạt, vậy cũng không ổn."



Hắn đứng lên, hai tay để sau lưng từ từ bước đi thong thả một hồi trong phòng, phân phó nói: "Hạ chỉ lệnh cho Hạ Châu Lý Kế Đàm, lập tức di chuyển địa điểm đóng quân tới Đâu Lĩnh, thay bộ lạc Khắc Vũ phòng ngự. Bảo Ngân Châu Kha Trấn Ác, Linh Châu Dương Duyên Lãng tăng cường đề phòng, cẩn thận chú ý tin tức một đường từ Đâu Lĩnh tới Hạ Khiếu."



Mục Xá Nhân luôn miệng đáp ứng, vội vã thảo chỉ, Dương Hạo hướng Mã Thán nói: "Tiểu Thán, kêu quân đội sở thuộc, lập tức tra rõ hướng đi của bộ lạc Nguy Vũ, tìm ra nguyên nhân bọn họ tự ý rời khỏi vị trí." Mã Thán đáp ứng một tiếng, vội vã lui ra ngoài.



Truên thảo nguyên xanh biếc như biển, phía ngoài doanh trại đơn sơ, đại đội nhân mã hiện lên thành hình bán nguyệt bảo vệ từng đỉnh đại trướng phía sau, đao được rút ra khỏi vỏ, tên lên dây cung, sẵn sàng trận địa đón quân địch.
"Ha hả, bên phía Đâu Lĩnh không có để lại cho Hô Duyên Ngạo Bác thừa dịp cơ hội đi?"



"Sao có thể chứ, có sự phân phó của lão gia tử, ta tự nhiên sẽ chú ý. Bất kể nói thế nào, dù sao cũng là vêệc nhà Lý gia chúng ta, không thể để cho ngoại nhân nhặt được tiện nghi. Bộ lạc Khắc Vũ chính là Vương Thế Vinh ăn cây táo, rào cây sung, đã sớm là tai mắt của Đại Vương. Lần này, ta cố ý lợi dụng hắn hướng Đại Vương mật báo rồi, bên phía Đại Vương nghe hỏi tất sẽ lập tức phái người tới Đâu Lĩnh phòng ngự, không thể để cho người Thổ Phiên Lũng Hữu Thổ Phiên giết tới được. "



Lão gia tử hài lòng gật gật đầu: "Thành, liền là đến vận đi. Phi Vũ Tùy Phong của triều đình không phải là ngồi không, nhiều động tác hơn chút ít nữa, nói không chừng đã khiến Đại Vương nhìn thấu đầu mối. Từ giờ trở đi, ngươi cũng không cần làm gì nữa, chỉ để ý mở to mắt nhìn, xem huynh đệ Thác Bạt có thể gây ra bao nhiêu động tĩnh, nhìn xem Đại Vương xử lý chuyện này như thế nào. Đại Vương xử phạt bộ lạc Khắc Vũ, đối với chúng ta là tốt; nếu Đại Vương không xử phạt bộ lạc Khắc Vũ, đối với chúng ta cũng đồng dạng là tốt."



Lão già quấn bím tóc nói: "Vậy chúng ta... "." Chúng ta phải đợi, chờ khi bổn tông Lý thị chúng ta càng ngày càng nhiều người đi qua, đợi đến lúc lực lượng lớn đến pháp bất thanh chúng (đông đến luật ko xử được), khi đó mới có thể gây khó dễ."



Nói đến đây, ánh mắt lão gia tử bỗng nhiên có chút bén nhọn: "Bất quá, ngươi nhớ kỹ, mục đích của chúng ta, chẳng qua là ép Đại Vương nhượng bộ, cho Lý thị nhất tộc chúng ta quyền lợi lớn hơn nữa, phú quý cùng dễ dàng, tạo ra địa vị áp đảo của Lý thị nhất tộc ta trên các chư tộc Hà Tây, mà không mơ ước đại vị." Lão giả quấn bím tóc cười theo nói: "Đúng vậy, đúng vậy..."



Lão gia tử ung dung cười nhạt, buông thõng mí mắt nói: "Tuy nói bản tông nhất tộc của Dương Hạo còn chưa có tạo được bao nhiêu căn cơ, tự hồ chỉ cần Dương Hạo ngã, cái cửa này này cũng là ngã, nhưng vấn đề là, cho dù ngươi có muôn vàn bản lãnh, thật sự có thể đẩy ngã hắn, cũng không có một người đủ tư cách thay thế vận khởi môn hộ, đến lúc đó, Tây Hạ Quốc chúng ta này lập tức phải sụp đổ, đối với bất kỳ người nào cũng không có lợi. Hiểu chưa? "



" Dạ dạ, điệt nhi nhớ rồi. "



" Ngươi đi đi, lão phu mệt mỏi, phải ngủ giấc trưa một lát."



" Được được, mời lão gia tử nghỉ ngơi cho tốt, điệt nhi cáo lui".



Lão giả quấn bím tóc quay người lại, liền lộ ra vẻ khinh thường cười lạnh: "Lão già tự cho là đúng kia, ngươi không được, không có nghĩa là người khác sẽ thành, ngươi cho rằng ta chỉ có nhờ cậy mình ngươi sao? Nếu không phải bây giờ còn muốn nhờ thanh danh của ngươi... Hừ! Tha cho lão cậy già lên mặt ngươi mấy ngày..."