Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 58 : Đại công cáo thành
Ngày đăng: 20:53 19/04/20
Đinh Hạo ra khỏi Trình phủ, thì xe ngựa của Đinh Ngọc Lạc đã sớm chờ ở cửa, vì việc Trình tướng quân bị ám sát, lúc này Binh lính đang đi lại tập lấp đầy đường, truy bắt hung thủ khắp nơi, không khí thập phần khẩn trương. Đinh Ngọc Lạc có nhiều thứ muốn hỏi hắn, nhưng trước tình hình như thế này không tiện ở lâu, thấy hắn đi tới, liền phân phó mọi người lập tức trở lại doanh địa.
Đinh quản sự vẫn như trước cùng Tao Trư nhi ngồi ở trên càng xe, xe ngựa chạy băng băng, đụng phải mấy tảng đá trên mặt đất vang lên tiếng kêu "Cách lăng cách lăng", xe đi được một lúc, rời xa Trình phủ, đến một ngõ nhỏ, Tao Trư khoác vai hắn, cười nói: "Ai, Tiểu tử ngươi vận số thật tốt a, tên thích khách dám giết Trình Thái úy, tự nhiên lại bỏ qua ngươi ai."
Đinh Hạo cười cười, quất một roi vào ngựa nói: "Đúng vậy, một tiểu nhân vật như ta, bọn chúng sao thèm để ý tới."
Tao Trư nhi không cho là đúng nói: "Cái gì mà tiểu nhân vật với đại nhân vật, còn sống mới có thể là con người, nếu đã chết, mặc kệ đại nhân vật hay tiểu nhân vật không phải đều chôn xuống ba thước đất sao? Chết tử tế cũng không bằng vô lại mà còn sống a. Chẳng qua... Thật sự là đáng tiếc a, lúc ấy ngươi lại ngất xỉu, nếu không có thể thấy được trò hay rồi, thật là... Chậc chậc..."
Tao Trư nhi nuốt nước miếng "Ừng ực", Đinh Hạo thấy vậy cười thật to, biết hắn nói chắc là việc "Nhất Oản Ngọc" trần truồng, liền cố ý nói: "Cái gì là trò hay nha?"
Tao Trư nhi trợn tròn mắt nói: "Ngươi không biết? Ác... cũng đúng, ngươi vừa tỉnh dậy liền bị Trình Thái úy mang đi, đương nhiên không biết."
Hắn quay đầu nhìn thùng xe, thấy rèm che kiệu của Đại tiểu thư vẫn đóng kín, lúc này mới quay về phía Đinh Hạo, mặt mày hớn hở, thần bí cười nói: "Hắc, ta nói cho ngươi biết, ta ở hành lang hạ được xem một vở kịch lớn đó, cái vị tiểu nương " Nhất Oản Ngọc " kia đột nhiên chạy lên đài a, nàng nha... là không mặc gì hết a."
"Thật sao?"
"Ài, ta nói cho ngươi biết, ngươi còn không tin. Đúng là không mặc gì hết, ta vừa thấy tròng mắt suýt rơi cả ra, cặp nhũ hoa kia, chậc chậc... vừa trắng vừa tròn, cái mông kia, chậc chậc... vừa tròn vừa trắng, làm cho ta muốn... chết đi được."
Đinh Hạo nhịn không được bật cười "Ha ha", Tao Trư nhi bất mãn trừng mắt nhìn hắn một cái: "Ta nói thật đó, đừng có hi hi ha ha." Sau đó mắt nhìn về phía trước, thì thào tự nói: "Ta nhìn thấy một hồi a, ánh mắt còn thấy không đủ, ta sau này lấy vợ, nếu cũng có thân mình như của " Nhất Oản Ngọc " vậy, thật sự là... Chậc chậc... có chết trên bụng nàng cũng thấy vui a..."
Nếu các kho lương thực mới ở Quảng Nguyên được sử dụng, sẽ không bởi vì chuyện lương đội một lần đến trễ mà tạo nên tình trạng khan hiếm lương thực toàn thành như trước nữa, một khi đã như vậy, có quan hệ thân thiết của Đinh Hạo cùng Trình phủ, Trình Thế Hùng sao có thể không cấp cho bọn họ chút mặt mũi. Mặc dù biết vậy Đinh Ngọc Lạc vẫn lo lắng không thôi, thế nhưng mọi việc diễn ra lại rất dễ dàng, chẳng qua Trình Thế Hùng yêu cầu bọn họ trước tháng 5 phải đem toàn bộ lương thực cho các kho lương mới vận chuyển đến Quảng Nguyên thành.
Số lượng lương thực cung ứng cần rất lớn, Đinh gia không thể tự mình đáp ứng hết được, bọn họ còn cần phải mua lại từ lương thương khác, sau đó tập trung vận chuyển đến đây, cho nên Trình Thế Hùng mới định ngày ở tháng 5, như vậy là có đầy đủ thời gian, lấy căn cơ kinh doanh lương thực vài chục năm của Đinh gia, cũng đủ để hoàn thành đúng hạn.
Chỗ ở của bọn Đinh Hạo ở gần phía tây của đại doanh Quảng Nguyên quân, bình thường mỗi ngày đều có thể nhìn đều có thể nhìn thấy binh sĩ trong doanh trại thao luyện, gần đây trong quân doanh thao luyện ngày càng thường xuyên hơn, đại quân thường xuyên ra vào, cùng diễn luyện hằng ngày trước kia có điểm bất đồng, Đinh Hạo nhìn thấy sự việc như vậy, trong lòng đánh giá bọn họ đối với việc ám sát của người Khiết Đan tất có hành động trả thù, nhưng cũng chỉ làm như không biết.
Bọn họ chỉ là người bình thường, khi sinh kế đại sự đã có kết quả, liền chuẩn bị rời Trình Phủ. Được Trình tướng quân cho phép, Đinh Ngọc Lạc rất là vui sướng, vừa ly khai Trình phủ, liền lập tức đến hội kiến vài vị quan lại Quảng Nguyên, thương lượng một ít công việc cụ thể.
Đinh Hạo nghĩ đến chuyện lập tức sẽ trở về Phách Châu, lại nhớ lúc trước nhất thời hứng khởi, liền hướng Đinh đại Tiểu thư tự đề cử mình, còn chưa kịp báo cho biết lão nương(mẹ) biết, nữ nhân thiện lương này không chừng ở nhà đang nóng ruột nóng gan lo lắng cho mình, bây giờ trở về, trong túi lại có tiền, như thế nào cũng phải mua cho mẫu thân chút lễ vật, biểu đạt một chút tâm ý mình, liền hướng Đinh Ngọc Lạc xin phép, để Tao Trư nhi đánh xe đưa nàng đi, còn mình chạy đến khu phố xá chọn mua một ít đồ vật.
Quảng Nguyên là nơi giáp ranh của người Hán ở Trung Nguyên và dân du mục ở tái ngoại, tơ lụa, vải vóc của Trung Nguyên, ở nơi này giá cả so với nội địa đắt tiền hơn nhiều, nhưng da lông, điêu cừu ngược lại so với nội địa rẻ hơn rất nhiều. Dương thị tự nhiên không có khả năng mặc áo lông cừu, nhưng mua vài món áo da khác cũng là tốt rồi.
Đinh Hạo ở chợ lựa chọn nửa ngày, cuối cùng cũng chọn được một bộ áo khố da dê. Bởi vì thời tiết đang dần ấm áp, vốn mấy hàng da cũng có xu thế ế ẩm, lại dưới tình huống lão bán hàng là người dân tộc Khương từ quan ngoại tới nói tiếng Trung Nguyên còn không thông, bị Đinh Hạo mặc cả đầy lý lẽ biện luận hùng hồn cả nửa ngày, cuối cùng nhịn đau hộc máu bán cho hắn hai bộ.
Đinh Hạo cười hì hì cuộn hai bộ áo da dê bỏ vào trong túi đồ, rồi lại đến cửa hàng trang sức, lại mua cho lão nương một cây ngân trâm tạo hình phong cách cổ xưa trông rất tự nhiên, đang lúc muốn trở về doanh địa, bỗng nhiên phát hiện ở một quầy bán háng gần đó có một vị cô nương, đang cầm một bộ xương trâu được điêu khắc thành một khô lâu tò mò nhìn.
Đinh Hạo nhất thời hai mắt sáng ngời, vui vẻ nói: "Chiết cô nương?"