Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 616 : Thắng Bại

Ngày đăng: 21:02 19/04/20


Dưới thành U Châu, chiến hỏa hừng hực.



Chỉ cần nửa tháng, nhóm quân thợ gấp gáp chế tạo ra vô cùng nhiều thạch pháo, vũ tiễn, mưa đá, ngày ngày không tiếc tên bắn trút xuống thành U Châu như mưa, đủ loại chiến thuật và có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào như trèo lên thang, đâm phá cửa thành, lũy đất sơn,... Trong thành thủ quân ra sức chống chọi, gặp chiêu phá chiêu, gắng sức chống cự.



Viện quân Liêu quốc không hề có cách nào đối mặt với quái vật quân Tống, trận hình khổng lồ của quân Tống một khi vận dụng, quả thực như một cỗ máy xé thịt vô cùng đáng sợ, trận này so với trận chiến tử ngọ cốc năm đó Triệu Khuông Dận và Tiêu hậu thêm hoành tráng, nhất là qua hơn một tháng không ngừng hoàn thiện bổ sung, tiến hành kết hợp với địa thế, trang bị vũ khí trọng giáp bộ binh vô cùng tối tân, huấn luyện đâu vào đấy, hợp thành trận vô cùng hoàn thiện, quả thực thêm nhiều binh vào trận chiến này cũng không thừa.



Viện quân Liêu quốc trơ mắt nhìn quân Tống ngông nghênh vây thành, công thành, hết đường xoay xở, quân Tống cùng ngươi đánh trận, vốn không chủ động nhiễu chiến, nào có thể kháng lại? Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn



Lúc này, quân Tống cũng đã ta tay, bắt đầu gạt bỏ thành trì xung quanh U Châu. Da Luật Tà Chẩn vốn đến tiếp viện U Châu, nhưng mấy trận đại chiến liên tiếp chịu nhục, tổn binh hao tướng. "Bình nhung vạn toàn đại trận" vốn dĩ rất tự hào lại không làm gì được Triệu Quang Nghĩa, sĩ khí binh lính bị giảm, sau vài lần bị đánh bại liên tiếp, chủ soái Bột Hải quân dưới trướng Da Luật Tà Chẩn dẫn bộ đội sở thuộc của Bột Hải quân hàng Tống.



Bột Hải quốc bị Liêu quốc chiếm đoạt mới vài năm, Bột Hải quân không đủ trung thành, không lâu sau, lại có một người hàng Tống, tuy rằng hắn không có thể kéo quân đội của mình qua tình hình này, đành dẫn theo hơn hai trăm thân tín hàng. Đó chính là quân đô chỉ huy sứ Lý Trát Lô Tồn.



Thiết Lâm quân là quân đội tinh nhuệ nhất Liêu quốc, trong lịch sử cũng cũng khá tiếng tăm, ba đời nhà Tống trọng giáp kỵ binh, nhưng Thiết Lâm quân của Liêu quốc vốn là Thiết diều hâu trong lịch sử Tây Hạ quốc, Thiết Phật của Kim quốc, mà Lý Trát Lô Tồn cũng là tướng lĩnh cao cấp của Liêu quốc Khiết Đan hệ, người này hàng Tống, tin tức truyền đến, sĩ khí quân Liêu xuống dốc không phanh.



Hắn hàng Tống, có ảnh hưởng vô cùng to lớn, thủ tướng Liêu Thuận Châu lập hùng quân tiết độ sứ Lưu Đình Tố, Kế Châu thủ tướng Lưu Thủ Ân tương kế giao thành nhận đầu hàng, thành U Châu chính thức trở thành một tòa cô thành, tình hình vô cùng nguy ngập.



Tin tức truyền về Thượng Kinh, cả triều xôn xao, quân Tống liên tiếp thắng lợi, rất nhiều triều thần không khỏi nghĩ rằng Hung Nô, Đột Quyết lần lượt mất đi hãn tướng, kết cục của Tây Vực, bắt đầu cân nhắc bỏ qua U Vân mười sáu châu, rút lại binh mã, bảo vệ chốn cũ. Có một người đề xuất, liền có mười người, trăm người hưởng ứng, trong phút chốc cả triều đình Liêu quốc ồn ào náo động cùng đồng thanh: "Bỏ qua U Vân mười sáu châu, rút lại binh mã, bảo toàn lấy Liêu quốc!"



"Nói hưu nói vượn! Còn dám nói vứt bỏ đất của quốc gia ta, kẻ nào lui binh ý đồ cá nhân mình, giết không tha!"



Tiêu Xước dựng kiếm lên, hai đầu lông mày quyến rũ giờ tràn ngập sát khí, cả sảnh đường quan lại văn võ sợ run không người nào dám nói, chỉ còn nàng nói: " Đại Liêu ta, tung hoành thiên hạ, nào có kẻ nào dám chống lại, Triệu Khuông Dận tài lược là thế, cũng làm khó dễ được ta sao? Mà nay U Châu thành nguy khốn trong một sớm một chiều, thủ quân đối mặt ba mươi vạn quân địch, bảo vệ hơn tháng, không mất tấc đất, rồi được Đại Liêu hổ lang ta phó viện giải vây, các ngươi lại khiếp đảm nhát gan thế ư?"



Nhìn quanh cả sảnh đường, Tiêu Xước kiên quyết nói: "Các ngươi lui, Bổn cung không lùi! Bổn cung phải mang theo Hoàng Thượng ngự giá thân chinh, nếu phải chết, Đại Liêu dũng sĩ, chết cũng muốn một cái chết thật oanh liệt, Bổn cung và Hoàng Thượng sẽ chết trận ở dưới U Châu thành!"



Thấy một nữ tử ở tuổi thanh xuân lại có huyết khí khẳng khái dũng mãnh như thế, văn võ bá quan trong triều đều xấu hổ không dám nói câu nào, Tiêu Xước với lời nói kiên quyết khơi dậy khí thế hung hãn của bọn họ, lập tức chúng văn võ cổ vũ tinh thần, trưng binh mã ở các bộ cấp, tiếp tục tổ chức viện quân, chuẩn bị gấp rút tiếp viện U Châu. Cùng lúc đó, Tiêu Xước cấp chiếu, lệnh Da Luật Hưu Ca cho dù hòa hay chiến, đều phải nhanh chóng chấm dứt chiến trận với Thất Vi, Nữ Chân, lập tức điều quân trở về, bảo vệ Nam Kinh!



Thây ngổn ngang khắp đồng, nơi nơi là đống hỗn độn.



Dương Kế Nghiệp cùng Thượng Ba Thiên tọa trấn trung quân, không ngừng kết hợp binh lực, đoàn chiến binh càng ngày càng lớn mạnh, từ đỉnh núi quan sát xuống, toàn bộ bình nguyên đều là binh mã đấu đá, tiếng la ó giết chóc kinh thiên động địa.



Nhưng vào lúc này, phương Tây Nam đường chân trời bụi mù, đầu tiên là một luồng hắc tuyến, sau đó nhanh chóng đẩy về phía trước, bụi mù cuồn cuộn như Hoàng Long giương nanh múa vuốt nhắm người mà cắn, nhanh như điện chớp phi tới. Hai quân giao chiến say sưa, thây ngổn ngang, khiến cho mọi người đều ngạc nhiên, giao chiến gần về phía Tây Nam thì song phương yên tĩnh trở lại.



Đại kỳ phấp phới, đón gió phần phật, vài dòng chữ ánh vào mi mắt, trong doanh trại của Thượng Ba Thiên đột nhiên phát ra tiếng hoan hô rầm rầm: "Viện quân" của bọn họ... Tới rồi!



Binh bại như núi đổ, Thượng Ba Thiên tung hoành xa trường, mải mê chém giết đến mức đất trời mịt mù tối u ám lúc nào không hay, hắn chỉ nhận ra phía nam, ra sức xông về trước. Đại quân của hắn chậm rãi, còn có lượng lớn quân dự bị đội không đưa vào chiến đấu, hôm nay thủ chiến, hắn vốn không trông cậy vào một trận chiến định sẵn, trận này còn đáng đánh ư, sao có thể lập tức tập hợp toàn bộ binh lực đây?



Nhưng trước mắt, toàn là quân dự bị chưa nhập trận chiến đã bị đại quân của Đồng Vũ chặn ngang cắt đứt, cương đao trong tay Thượng Ba Thiên sắc bén, trên đao đầy máu tươi, thịt sềnh sệch, trơ xương cốt, lưỡi đao giỏ máu tong tong, đó đều là máu tươi của những kẻ xấu số bị hắn chém phải.



Vô số nhân mã chen chúc ở nơi này, quá chật chội, cương xoa của hắn ở trong hoàn cảnh này sử dụng không tiện bằng cương đao, đoạn đường này chém giết, hắn còn chưa vận dụng binh khí tối ưu của mình. Thật vất vả mới vọt được tới hậu trận, liền thấy phía trước đội ngũ kỵ binh dày đặc ùn ùn kéo đến, chúng kêu khóc xông về phía hắn.



Đám binh đó đều là binh Ba Thục của Đồng Vũ, hắn nghe không hiểu tiếng địa phương, nhưng bọn họ cưỡi trên tuấn mã, đều là những tên được Thượng Ba Thiên lo lắng quan tâm trang bị chu đáo!



Thượng Ba Thiên sôi sùng sục, hắn không hiểu nổi, Đồng Vũ làm sao lại hàng Dương Hạo, làm sao lại phụ lòng tín nhiệm của hắn, trong một thời khắc quan trọng, tim gan hắn nhói lên như bị đâm một đao, cứ thế thất bại thảm hại.




Thất bại tới đột ngột như thế, quân Tống thê lương hoảng sợ, tán loạn chạy trốn cái chết, bọn họ gần như cũng cho là mình đang trong cơn ác mộng.



Đêm nay, Thượng Ba Thiên cũng đang chạy trốn, tóc tai bù xù, cả người vết máu loang lổ, sĩ tốt chạy tán loạn, tùy tướng bên người không còn đủ trăm người, nghĩa đệ Thốc Bô, Vương Nê Trư tất cả đều loạn trong hỗn chiến chẳng biết đi đâu. Vó ngựa lộc cộc, bóng đêm bao trùm, sao thưa trăng sáng, một tòa thành ở phía trước lẳng lặng đứng sừng sững ở đó.



"Đại nhân, chúng ta đã đến Cửu Dương trại rồi."



Thân vệ nửa mừng nửa lo kêu lên, Thượng Ba Thiên thần chí hoảng hốt rung lên mãnh liệt, Cửu Dương trại, đây là doanh trại quân đội của hắn, trong thành ít nhất còn có một vạn binh mã, dân chúng trong thành, ngoài thành, người Hồ dù già trẻ trai gái đều có thể cưỡi ngựa bắn cung, đến nơi này, hắn còn có cơ hội, còn có cơ hội!



Thượng Ba Thiên giật dây chiến mã, một người một ngựa mỏi mệt đều lấy ra khí lực cuối cùng, liều mạng phóng về hướng hi vọng cuối cùng.



****



"Đại vương thật diệu kế, không thể tưởng được Thượng Ba Thiên tung hoành Lũng Hữu hơn mười năm, hóa ra sớm đã trong lòng bàn tay Đại vương rồi."



Trong nghị sự đại sảnh của bảo trại, chúng tướng nghe Dương Hạo công khai tin tức nhằm vào kế hoạch của Thượng Ba Thiên, họ tươi cười rạng rỡ. Dương Hạo chỉ ảm đạm cười nói: "Chư quân không được chủ quan, thắng Thượng Ba Thiên tuy rằng dễ dàng, nhưng ta chưa bao giờ coi trọng Thượng Ba Thiên, một khi có được Lũng Hữu, đối thủ của ta sẽ không phải Thượng Ba Thiên nữa, trước không phải giờ càng không phải. "



Chúng tướng nghe vậy cũng không khỏi ngẩn ra, và hiểu rõ ý của Dương Hạo, tất cả mọi người đều gật gù. Thượng Ba Thiên được Tống quốc giúp đỡ nhanh chóng quật khởi, là một nhánh cường đại nhất trong thế lực của Lũng Hữu, có được Lũng Hữu, tất sẽ coi Thượng Ba Thiên là địch, nhưng trong lòng Dương Hạo vốn không để ý tới nhân vật Thượng Ba Thiên này, vậy thì đối thủ chân chính trong mắt hắn là ai? Đặc biệt là... Hắn nói trước kia Lũng Hữu, Thượng Ba Thiên chưa bao giờ trở thành đối thủ của hắn, hiện tại lại càng không phải, giờ... Chủ ý của hắn thay đổi rồi sao?



Nghĩ đến đây, chúng võ tướng đều sốt sắng hết cả lên. Thật ra, Hà Tây quá là nhỏ rồi, cho dù có phóng đại lên gấp đôi, thêm một Lũng Hữu, vẫn là quá nhỏ, cho dù là tung hoành Tây Vực, chiếm đoạt các nước, thì ở trong lòng bọn họ, mảnh đất này bàn vẫn quá nhỏ bé. Bởi vì, đơn giản là ở bên cạnh bọn họ, còn có một đất nước ngày càng thêm giàu có và đông đúc phồn vinh: Tống quốc.



Hà Tây mấy năm nay được Dương Hạo quan tâm đến phát triển không ngừng, từ từ trở nên xung túc, xung quanh Hạ Lan Sơn mạch, bãi Hoàng Hà đã thành đất đai màu mỡ, Sa Qua hai châu hai mảnh đất này lương thực sung túc. Mà Cam Châu và Đôn Hoàng được Dương Hạo giúp đỡ, buôn bán cũng bắt đầu phát triển, Lô Châu và Diêm Châu, Linh Châu, các loại công nghiệp nặng nhẹ cũng bắt đầu phát triển, nhưng tình hình khu tây bắc hoang vắng không thể đổi mới một chốc một lát, khách quan mà nói so với Trung Nguyên, nó vẫn nghèo.



Ai cũng muốn kiến công lập nghiệp, kiến công lập nghiệp có nghĩa là vợ con hưởng đặc quyền, vinh hoa phú quý. Mà văn thần võ tướng thuộc hạ của Dương Hạo đông đúc là vậy, cho dù có được Lũng Hữu, cũng không đủ để ban cho công lao của quần thần, chỉ có... chỉ có Trung Nguyên, tòa thành trăm dặm, giàu có và đông đúc phồn vinh, một quốc gia ổn định Tây Vực ngàn dặm. Nghĩ tới nó ánh mắt của chúng tướng đều sáng cả lên.



"Đồng Vũ."



"Có Thần!"



Dương Hạo vừa gọi, Đồng Vũ lập tức đứng dậy, kính cẩn ôm quyền hướng Dương Hạo.



Trận chiến hôm đó, Thượng Ba Thiên chạy trốn, hai mươi vạn đại quân từng tên một bị Dương Hạo băm vằm, chỉ có một chút tàn quân dựa vào khoái mã lợi tiễn, chạy đi toán loạn. Tây Hạ quân bắt đầu dọn sạch bách chiến trường, thu hoạch chiến lợi phẩm, giúp đỡ kẻ tàn tật, thu xếp ổn thỏa đám tàn quân.



Lúc này, Tiểu Lục cùng Thiết Đầu liền lập tức trở về, dẫn bộ đội sở thuộc tới bái kiến Dương Hạo. Huynh đệ lâu ngày gặp lại hết sức thân thiết, nhưng khi nói chuyện, Tiểu Lục với thái độ nghiêm túc, kính cẩn trước mặt Dương Hạo, thái độ đó không chỉ để người ngoài nhìn, nó còn chứng minh sự cung kính và lòng trung thành của hắn với Dương Hạo.



Khi rời khỏi Hưng Châu, hai huynh đệ Dương Hạo từng có một lần bí mật nói chuyện, Dương Hạo có mấy người huynh đệ kết nghĩa, nhưng huynh đệ thân chỉ có một, đó chính là Đinh Thừa Tông. Đinh Thừa Tông có thể nói là người trung thành nhất với Dương Hạo, bất luận kẻ nào có thể gây bất lợi với với Dương Hạo, chỉ có hắn không là Dương Hạo không nghi ngờ mảy may. Cũng bởi vậy, hắn có bất kỳ lo lắng gì, cân nhắc gì, cũng sẽ không dấu Dương Hạo.



Người Đinh Thừa Tông nhắc tới chính là Đồng Vũ, Đinh Thừa Tông thấy rằng, loại tình cảm kết nghĩa không đủ để trói buộc hào kiệt, Triệu Khuông Dận có mười huynh đệ kết nghĩa, tình cảm với mười huynh đệ cũng không phải giả dối gì, Triệu Khuông Dận lại càng không phải là một người bạc tình bạc nghĩa, nhưng thiên hạ vừa định, Triệu Khuông Dận liền quyết đoán dùng một chiêu "Dùng rượu tước binh quyền ", lúc này mới ổn định giang sơn, chu toàn cho toàn bộ huynh đệ kết nghĩa.



Đinh Thừa Tông là thương nhân, là một người thương nhân thành công, hắn đương nhiên hiểu được như thế nào lung lạc thuộc hạ, mong muốn thuộc hạ không tham ô, không sinh dã tâm, kẻ giả vờ trung thành và tận tâm cũng sẽ không đạt được tín nhiệm và có quyền lợi lớn như vậy, nhưng không nói trước được điều gì, cùng với Đinh gia trở thành thủ phủ Bá Châu, mà Tiểu Lục hắn cuối cùng bất quá vẫn đi theo đường tà đạo.



Điều Đinh Thừa Tông lo lắng chính là, Tiểu Lục vốn là du côn bậc nhất Bá Châu, mà hiện giờ cũng chính là thống soái một phương, hắn cùng với Dương Hạo là huynh đệ kết nghĩa, nhưng qua nhiều năm như vậy, gần gũi thì ít mà xa cách thì nhiều, hàng năm bôn ba bên ngoài, giờ uy quyền ngày càng quan trọng, lần này thu phục Lũng Hữu, phải sắp xếp bố trí như thế nào, ràng buộc như thế nào, một mình hắn lo không nổi, cho dù Tiểu Lục không nghi ngờ oán trách, đám kia vừa mới bắt đầu có chuyện gì xảy ra liền vội vã tập trung lại ở xung quanh hắn, chúng không biết Dương Hạo là ai sao?