Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 636 :

Ngày đăng: 21:02 19/04/20


Share by: Mộng Hoa Trang



Binh mã trong thành U Châu vẫn đủ để bảo vệ cho thành này, lương thực trong thành U Châu cũng đủ để dùng trong ba năm. Nhưng trong ngoài ngăn cách, cái cảm giác bị dày vò vì không thể nhìn thấy bóng viện quân quả thật làm cho người ta có khó thể chịu được. Đặc biệt là hoàng đế và thái hậu đều ở U Châu. Nếu như một kẻ thống trị đế quốc ba năm trời không thể bắt được bất kỳ mối quan hệ nào với đám thần liêu trong đế quốc của hắn, thì thiên hạ này còn có thể khống chế trong tay hắn không?



Tiêu Xước đang bị bao vây ở thành U Châu thực ra không hề lo lắng tới chiến sự trước mắt. Tống quân tuy kiêu dũng, nhưng U Châu thành với thân phận là nam kinh Liêu Quốc, lại có nàng và hoàng đế ở đây. Thêm nữa còn có Da Luật Hưu Ca, tuyệt đối không dễ dàng bị công phá, điều nàng lo bây giờ là ngoại tuyến, đế quốc mất đi kẻ thống trị có lẽ không cần tới ngoại địch cũng đã bị tan vỡ từ bên trong.



Nam viện có văn thần Quách Tập, ở Vũ Tương có Da Luật Tà Chẩn, bắc viện có Thất Phưởng, đây đều là những thần tử đáng để nàng tin cậy. Nhưng sự phục tùng của thần liêu đế quốc đối với họ cũng sẽ bắt nguồn từ sự tín nhiệm của mình đối với họ, khi mình và cả đế quốc mất đi sự liên lạc, thì bọn họ rất khó có thể chấn an thần liêu, đặc biệt là... Đặc biệt là con chấu tông thất. Trong gia tộc Da Luật có rất nhiều nam nhi hổ lang, bọn họ vốn đã không phục tiểu hoàng đế. Nàng đã dùng toàn bộ công sức, máu và mồ hôi của mình mới có thể giữ vững đường chính quyền và quân quyền của đế quốc này, một khi bị cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài thì chưa cần tới ba năm, chỉ cần một năm đám hoàng thất tông thân nhất định sẽ nảy sinh lòng khác, ủng hộ lập tân chủ, vứt bỏ nàng và hoàng nhi.



Vì thế Tiêu Xước vô cùng lo lắng.



Nhìn lên bầu trời đầy sao sáng, Tiêu Xước buồn bã thở dài.



Đêm vắng lặng, không gió, trên không trung lại là vô số các vì sao. Nàng không hận Dương Hạo, nàng là một kẻ thống trị ngồi ở vị trí của nàng, nàng biết lập trường của Dương Hạo, cũng biết tại sao hắn cần phải làm như vậy. Nếu như đổi nàng vào vị trí của hắn, nàng cũng sẽ đưa ra sự lựa chọn như vậy. Nhưng, cái dạ dày của Dương Hạo rốt cuộc là lớn đến đâu, cuộc chiến tranh này sẽ không đánh đến mức không thể cứu vãn được chứ?



"Mẫu thân...".



Lao nhi dụi đôi mắt buồn ngủ chạy đến, phía sau còn có mấy cung tỳ đi theo. Tiêu Xước vội đi tới, bế nó lên, dùng áo choàng choàng lên người nó, sẵng giọng nói: "Không chịu ngủ cho ngoan, chạy ra đây làm gì. Nhìn con này, ngủ mà ra cả mồ hôi, mùa đông lạnh thế nào phải làm sao đây?".



Lao nhi làm nũng nói: "Mẫu thân, Lao nhi muốn ngủ với mẫu thân".



Tiêu Xước cốc vào trán nó một cái nói: "Lao nhi, con là hoàng đế của một nước, không giống như những đứa trẻ bình thường khác, mẫu thân còn có rất nhiều chuyện phải làm, con phải ngoan một chút".



"Vâng". Lao nhi ngoan ngoãn đáp một tiếng, chớp chớp đôi mắt long lanh nghĩ ngợi, lại hỏi: "Mẫu thân đang nghĩ phải đánh bại Dương Hạo bằng cách nào ạ?".



Tiêu Xước mệt mỏi thở dài một hơi, Lao Nhi lại suy nghĩ tỉ mỉ một chút, tức giận nói:



"Mẫu thân, tên đại ác nhân đó tại sao lại đánh chúng ta? Hắn thích đánh nhau sao?".



Tiêu Xước ôm lấy nó, chậm rãi đi xuống hành lang, những ngọn nến chiếu lên khuôn mặt của nàng, lúc ẩn lúc hiện: "Lao nhi, không có ai thích đánh nhau cả, có những lúc giống như nước chảy dần thành biển, phát triển đến một thời khắc nào đó đương nhiên sẽ phải đánh. Hôm nay hắn không đánh chúng ta thì một ngày nào đó ta sẽ đánh hắn, đây không phải là điều mà cá nhân đế vương có thể quyết định được".



"Đế vương, phúc có thiên hạ, quyền khuynh tứ hải, nắm trong tay sinh mạng của tất cả mọi người, duy ngã độc tôn, nhưng cái giá mà một hoàng đế phải trả là rất cao. Những chuyện người bình thường nghĩ không ra, nhìn không thấy con phải nghĩ ra và nhìn thấy. Con phải luôn đứng ở chỗ cao hơn những người khác, nhìn ra xa hơn, bước tới trước mặt con dân phải đại biểu cho lợi ích của họ, con mới có thể trở thành người mà mọi người đều ủng hộ. Nếu không, sẽ có một ngày, con hoặc người kế thừa của con sẽ bị bọn họ vứt bỏ.



Giang sơn lung lay, đế quốc hưng vong, nói thẳng ra thực ra chỉ có nguyên nhân này, sau lưng lập trường bất đồng của người nắm quyền chính là ngọn núi tập đoàn lợi ích bất đồng. Nếu như con quay lưng lại với tập đoàn lợi ích của mình thì ngọn hậu sơn này sẽ lập tức biến thành lực lượng đè nát con, con sẽ rơi từ trên đỉnh núi xuống vực sâu thăm thẳm. Phải thuận ứng với lập trường của giai cấp mình, hoàng đế mới có thể muốn làm gì thì làm, những người khác cho dù có rơi vào thảm cảnh thì cùng lắm sẽ trở về cảnh áo vải, nhưng hoàng đế, chỗ đứng của hoàng đế quá cao, cho nên không có đường thoái lui".



Đạo lý này với một đứa trẻ như Lao nhi đương nhiên sẽ không hiểu lắm, nhìn vào đôi mắt ngây thơ trong sáng của con trai, Tiêu Xước lại thở dài, đêm nay rất yên tĩnh, thủ quân tuy rất mệt mỏi, nhưng chắc rằng Tống quân bên ngoài thành sẽ càng khổ sở hơn, đêm nay có lẽ sẽ không có chiến sự, ngủ với con trai một tối cũng được.



Tiêu Xước nghĩ ngợi, nhẹ hôn lên trán đứa con trai, đang muốn ôm nó về phòng, thì đột nhiên nghe thấy hàng loạt những tiếng kêu gào chém giết, phá tan sự yên tĩnh của đêm đông.



Tiêu Xước dừng bước, thầm thở dài: "Lại bắt đầu công thành rồi".



Đang muốn đưa con trai cho cung nữ, quay về đầu thành để xem xét, nàng đột nhiên phát giác ra đêm nay có gì đó khác thường, tiếng chém giết chỉ truyền đến từ phía bắc thành, ba phía thành khác vẫn yên tĩnh vô thanh, điều này hoàn toàn khác với cách tấn công cùng lúc tứ thành của Tống quân.



Trong lòng Tiêu Xước đột nhiên nhất động: "Tình hình này có chút cổ quái, chẳng lẽ... Chẳng lẽ có viện binh tới, hơn nữa... Đã đột phá được phòng tuyến ngoại vi của Tống quân, tiến công tới thành U Châu?".


Hắn bình tĩnh nói: "Thực hư của Tống Quốc chúng ta không hiểu rõ lắm. Nhưng từ hành động của Dương Hạo có thể đoán biết ra một chút. Theo vô số hành động để lại vết tích của hắn, có thể thấy người này quen với kiểu đầu cơ trục lợi, có thể dùng sự hy sinh nhỏ nhất để giải quyết vấn đề thì hắn sẽ không bỏ qua. Nói cho hay thì đây là hắn luôn vì bách tính dân sĩ, nói tồi một chút thì chẳng qua là do xuất thân và sự trải nghiệm của hắn quyết định, trừ phi đến lúc sinh tử tồn vong, nếu không tên thương cổ này tuyệt đối sẽ không bỏ ra toàn bộ vốn liếng tiền bạc của hắn".



Ai sẽ là người hiểu rõ một người nhất? Kẻ địch của hắn, nếu như kẻ địch này đồng thời còn là tình địch của hắn thì quả thật có thể thành tri kỷ rồi.



Da Luật Hưu Ca nói: "Tống Quốc vừa thông qua thủ đoạn truyền nhượng đến tay, hắn sao có thể rời xa trung tâm quyền lực của mình để đi du phạt ngoại quốc? Nếu như Dương Hạo không nhanh chóng kết thúc chiến tranh thì hắn sẽ không chịu nổi tổn thất, cả chiến cục sẽ bị thay đổi, chỉ là...". Da Luật Hưu Ca hé ra một nụ cười khô: "Chỉ là chúng ta không có cách xác định hắn còn có thể chống đỡ bao lâu, còn chúng ta thì đã không thể chống đỡ được nữa rồi". Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn



Cả đại đình đột nhiên trầm xuống, rất lâu, rất lâu, Tiêu Xước mới mở lời: "Mặc Thủy Hàn, sáng sớm ngày mai đến Tống doanh thỉnh kiến, bàn về chuyện nghị hòa".



*



* *



Dương Hạo được Phật sống Đạt La nhận định là Kim Cương Cống Bảo chuyển thế. Cái danh hiệu này đối với việc hắn thống trị chư bộ Tây Bắc và đoạt lấy sự ủng hộ của thế lực tông giáo có hiệu quả vô cùng to lớn. Cho nên Dương Hạo luôn cố tình tuyên truyền cho cái danh hiệu này. Nếu như quan gia đã là hộ pháp Phật gia, thì thủ hạ có người nào lại không ngoan ngoãn nghe theo, đương nhiên sẽ không có bất cứ hành động nào phá hoại tới chùa miếu. Vì thế những ngôi đền chùa đã từng bị binh họa tây kiếp một lần coi như sẽ không bao giờ gặp nạn kiếp lần hai.



Đặc sứ Liêu Quốc Mặc Thủy Ngân bước vào tự miếu dưới sự dẫn đường của thị vệ cấm quân, trong miếu tuy trống không nhưng lại rất sạch sẽ, mặt đất được quét sạch, khắp các cửa sổ đều chăng rèm chinh tề, đi qua chung lâu liền tới một viện lạc vuông vắn, chính diện là Đại Hùng bảo điện, hai bên là tám đại kim La Hán.



Liêu sứ Mặc Thủy Ngân được đưa vào một gian bên trái điện, trong điện này có bản tượng La Hán bị kéo đổ từ lần Tống quân bao vây U Châu để làm nơi nghỉ đêm cho đám thị vệ. Bây giờ đã được Dương Hạo cho người dọn dẹp sạch làm nơi nghỉ ngơi cho mình. Trong điện đốt mấy chiếc lò sưởi, hơi nóng tòa ra khắp gian phòng, vô cùng ấm áp như mùa xuân.



Mặc Thủy Ngân đi từ ngoài vào, trên người vẫn mặc chiếc áo da chồn, đầu đội mũ da đuôi cáo, chân đi đôi giày da, trang phục quý giá, bước chân vững chắc, thần thái ung dung, hoàn toàn không nhìn ra vẻ thành U Châu đã rơi vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan. Nhưng nếu như đã chủ động đến xin hòa thì thái độ có biểu hiện ung dung đến đâu cũng sao có thể che lấp được sự quẫn bách của họ?



Dương Hạo nhìn thấy thần thái hắn, bất giác mỉm cười.



Dương Hạo lúc này đang mặc thường phục, trông vô cùng tư văn nho nhã, phong độ công tử, hoàn toàn không nhìn ra đây là một kẻ thống trị Trang Nguyên, một vị quân chủ nắm trong tay mấy mươi vạn đại quân. Lúc này trong tay hắn chỉ cầm một chén rượu, ngồi bên cạnh chiếc sa bàn, yên lặng nhìn, thỉnh thoảng chi chỉ điểm điểm nói một hai câu thì có người đi tới, cắm một chiếc cờ nhỏ vào chỗ hắn chỉ, hoặc rút một chiếc cỡ nào đó ra.



Mặc Thủy Ngân bước vào, lén lướt mắt nhìn, nhận ra đó là sa bàn địa đồ U Châu, lập tức giật mình, nhưng xung quanh có vô số con mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn nên hắn không tiện nhìn kỹ. Đột nhiên thấy Dương Hạo nhìn hắn, hắn liền vội vã tiến lên kiến lễ, nói: "Ngoại thần Mặc Thủy Hàn kiến giá hoàng đế Tống Quốc bệ hạ".



Dương Hạo liếc nhìn hắn một cái. Cười nói: "Mọi người đều là lão bằng hữu, hà tất phải khách sáo như vậy, đến đây đến đây, ngồi xuống".



Mặc Thủy Hàn đáp một tiếng, rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện hắn, nhân cơ hội nhìn trộm một chút sa bàn. Mắt thấy trên đó có hai loại cờ nhỏ màu đỏ và xanh, từ chỗ phân bố mà nói màu đỏ đại diện cho quân Tống, cờ xanh đại điện cho quân Liêu, nhìn thấy tứ diện U Châu tất cả các quan ải dày đặc đều cắm cờ đỏ, cũng chính là nơi viện quân Liêu Quốc đang bị vây. Cờ đỏ còn ẩn hiện ở một số nơi xuất hợp vi, Mặc Thủy Ngân bất giác toát mồ hôi hột.



Dương Hạo mỉm cười: "Tiêu hậu phái ngươi đến, có chuyện gì muốn nói với trẫm sao?".



Mặc Thủy Ngân cả kinh, vội thu lại cái nhìn, quay sang nói về mục đích chính khi đến đây.



"... Tần Thủy Hoàng phái Mông Điềm bắc kích Hung Nô, người Hồ không dám nam hạ nuôi ngựa, sĩ không dám cầm cung mà oán trách, kết quả thì sao? Hán Cao Tổ không phải là cũng gặp phải vòng vây Bạch Đăng giống như thế sao? Đến thời Hán Vũ Đế, dốc toàn lực đất nước, đem tất cả tiền bạc tiêu sạch, thì có thể làm gì chứ. Tùy Văn Đế hùng tài đại lược, chỉ cần thi triển một tiểu kế đã làm cho Đột Quyết đông tây phân cách, nội hao không ngừng, đến đời Đường lại đánh lại kéo, khó khăn lắm mới vùi dập được Đột Quyết, người Khiết Đan lại quật khởi...



Bệ hạ trước mắt tuy đã chiếm thế thượng phong, nhưng muốn diệt được Liêu Quốc lại là chuyện tuyệt đối không thể làm được. Thảo nguyên đại mạc dù sao cũng là thiên hạ của người du mục. Ngoại thần cũng là người Hán, tuy làm thần tử của Liêu nhưng tuyệt đối không có ý làm kẻ thù với Trung Quốc. Theo ngoại thần thấy Tống Liêu láng giềng hòa hảo sẽ có lợi cho sự phát triển của cả hai nước...".



Thật là làm khó cho vị Mặc đại nhân này, hắn thao thao bất tuyệt hơn nửa canh giờ. Từ khi Bàn Cổ khai thiên lập địa giảng một mạch đến tam hoàng ngũ đế, Từ Vũ định Cửu Châu lại giảng đến Tần Thủy Hoàng thống nhất thiên hạ. Mặc Thủy Hàn vừa khảng khái trần thuật vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của Dương Hạo. Như thế có thể đoán biết một chút tâm ý của hắn, dựa theo đó mà thay đổi lời nói, cố gắng đả động hắn, thỉnh thoảng còn có thể tranh thủ liếc nhìn sa bàn, xem xem bố trí tường tận của Tống quân, hết sức ghi nhớ lại, nhất tâm tam dụng.



Dương Hạo ngồi nghe, chốc chốc lại nhấp một ngụm rượu, không tỏ thái độ gì, chỉ lạnh nhạt một cách tự nhiên, rất khó có thể đoán biết được hắn đang nghĩ gì từ sắc mặt của hắn.



Kỳ thật Dương Hạo cũng đang trông mong đàm phán hòa bình, bây giờ cố tình ra vẻ lạnh nhạt cũng chỉ là để có thể tranh được sự chủ động trong đàm phán mà thôi.