Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 7 : Tương thân
Ngày đăng: 20:52 19/04/20
Dương thị cùng con và Tiết Lương ba người đỡ nhau chậm rãi trở về lại căn phòng nhỏ của Đinh Hạo và Tiết Lương, tiểu Thanh cô nương cũng đã nhanh nhẹn tới chỗ lang trung lấy thuốc kim sang dược đưa cho mấy người. Một chút ánh sáng được thắp lên từ ngọn đèn dầu, Dương Thị lo lắng hỏi:
" Con à, mau nằm sấp xuống, cho ta xem thương thế của con thế nào còn bôi thuốc."
Đinh Hạo túm lấy đai lưng có chút ngượng ngùng nói:
" Mẹ, không cần đâu, chút nữa con cùng Lương ca tự thoa thuốc cho nhau cũng được."
Dương Thị nao nao, khẽ gắt một cái nói:
" Đứa nhỏ này, con là khối thịt trong người mẹ sinh ra, còn phải hoảng hốt cái gì chứ? Ài, cũng là, bất tri bất giác con đã lớn tới thế này rồi, nếu là người thường, cũng đã có vợ cả rồi, nhưng con lại… tất cả đều tại mẹ làm khổ con mà."
Thốt ra những lời này đôi mắt bà lại đỏ lên, lệ muốn chảy rồi, Đinh Hạo vội vàng an ủi nói:
" Mẹ đừng nói nữa, con không chê mẹ xấu, chó không chê nhà nghèo. Người đã cho con thân hình với tính mệnh này, thì là ân tình lớn nhất rồi, chẳng lẽ con đường đường là một đấng nam nhi lại không dựa vào chính mình làm lên một phần gia sản, không dựa vào năng lực chính mình cho mẫu thân an hưởng tuổi già sao, còn nghĩ giận cha mẹ cho hắn tính mạng không có dâng cho một phần vinh hoa phú quý, đó mới là không có chút tiền đồ gì cả."
Dương thị không nghĩ tới con mình có thể nói ra những lời như vậy, trong lòng vừa cảm động vừa vui mừng. Đinh Hạo đang nằm trên sạp nhảy xuống, đặt Dương thị ngồi xuống, cẩn thận vén tóc bà lên, nhẹ nhàng bôi thoa kim sang dược. Sau đó lại từ từ lấy một mảnh vải buộc chặt, Dương thị nằm trong tay đứa con, trong lòng tràn ngập cảm giác an tường cùng hạnh phúc. Con của bà sau lần bệnh này, rốt cuộc cũng thông suốt, không hề còn ngơ ngác, đứa con đã trưởng thành đó là thỏa mãn lớn nhất trong lòng người mẹ.
Tiết Lương trong tay cầm theo đồ vật màu đen tuyền, vẫn đứng ở bên cạnh. Trong phòng đơn sơ, không bàn không ghế, ngoại trừ cái sạp nằm ra thì không còn thứ gì, cho nên thứ trên tay hắn cũng không có chỗ đặt xuống. Băng bó cho mẫu thân xong rồi, Đinh Hạo quay đầu lại nhìn thấy không khỏi ngạc nhiên hỏi:
" Trư nhi, trên tay cầm theo cái gì vậy?"
Nhạn Cửu đuổi theo xem, dặn dò:
" Mau mau lên, đưa nhị thiếu gia tới Bách Phong lâu, hôm nay chính là ngày lành của nhị thiếu gia, người ta chính là đại tiểu thư của Tây bắc Đường gia, các ngươi mà chậm trễ, trở về ta lột da các ngươi!"
Tiết Lương run lên dây cương, xe ngựa phi nhanh như bay, Tiết Lương ngồi không yên, tới gần Đinh Hạo nói thầm:
" Nhị thiếu gia hôm nay đi xem mặt? đáng thương à, Đường gia tiểu thư kia đời này coi như xong rồi…"
Đinh Hạo khóe miệng hơi nhếch một chút, nhẹ nhàng nói:
" Xem mặt không phải là thành thân, phải gặp gỡ nhau lâu, không dễ dàng như vậy đâu…"
Tiết Lượng nháy mắt mấy cái:
" Sao lại nói như thế được? nhị thiếu gia của chúng ta gia thế như vậy, tướng mạo như kia, còn không được sao?"
Đinh Hạo ko có nói tiếp, hắn rung cổ tay giơ cây roi lên, " ba" đánh vào không khí một cái, khóe môi lộ lên nét cười:
" Có thù không báo, không phải là quân tử à.."