Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 86 : Nam nhân chi gian đích linh tê(*)

Ngày đăng: 20:53 19/04/20


(*) Tạm dịch: Đàn ông thông minh trong lúc đó.



Liễu gia bà nương hấp tấp chạy tới cổng Đổng gia, dưới chân lại có chút chần chừ, Tao Trư nhi kia nói không tỉ mỉ, rốt cuộc có phải chuyện như nàng nghĩ không, thực có chút không yên ở trong lòng. Nam nhân của mình là Đinh gia quản sự, ở bên ngoài là nhân vật có uy tín và danh dự, vạn nhất nghĩ sai rồi, chẳng phải làm cho hắn mất mặt sao? Nói nữa, Đổng gia bà nương kia cũng không phải là một phụ nữ thiện lương bình thường, nếu không lấy được chứng cứ gì, tự dưng tới tận cửa trêu chọc nàng ta, sẽ rước lấy phiền toái không dứt à.



Nhưng mặc dù trong lòng nàng nghĩ như vậy, nếu không tận mắt chứng kiến, thì thủy chung cái "Gai nhọn" trong lòng kia không thể nhổ ra được, vì thế cắn răng cắn lợi, vẫn kiên trì đi tới trước cổng Đổng gia.



Vài đứa nhỏ nhà láng giềng đang đứng ở bên ngoài cửa hướng đầu vào trong sân trong đại viện, thỉnh thoảng còn hi hi ha ha nhặt vài hòn đá nhỏ ném vào bên trong, vừa thấy có người lớn tiến tới, bọn nhỏ lập tức giải tán.



Liễu gia bà nương vừa đi vào trong viện, chỉ thấy Đổng gia nương tử đang quỳ gối trong sân, trên đầu đội một cái bồn bằng gỗ, trong bồn đựng nước, hai tay vịn lấy bồn, muốn nâng được đúng là rất khó. Thỉnh thoảng nàng run rẩy để nước tràn ra, ở bên cạnh thân nàng còn có vài hòn đá nhỏ, chắc là do mấy đứa nhỏ không hiểu chuyện ném tới nàng.



Liễu gia bà nương nhìn thấy trong lòng lại càng đắn đo: "Hay là ta nghĩ sai? Đổng tiểu nương tử đang quỳ ở đàng kia, ở cửa còn có một đám nhỏ đang xem náo nhiệt, giữa ban ngày ban mặt người tới người đi như thế này, có ma quỷ nào có gan chui vào trong chăn của quả phụ nhà người ta, ở giữa ban ngày mà làm được chuyện hoang đường này sao?"



Nghĩ như vậy, Liễu gia bà nương vẫn đi vào trong sân, giả vờ kinh ngạc nói: "Ai nha, Đổng tiểu nương tử, phạm phải lỗi gì mà bà bà lại trừng phạt vậy? mau đứng lên đi, ta thay cô cầu xin cho, Đổng lý thị đâu, ở trong phòng hả?" Nàng vừa nói vừa hướng vào trong phòng nhìn chung quanh.



"A! thì ra là Liễu đại nương…" La Đông Nhi hai tay giơ lên cao, đỡ cái bồn gỗ trên đỉnh đầu, vẻ mặt mệt mỏi ửng hồng lên một mảnh, tay chân bủn rủn, vốn đã chống đỡ không được, vừa thấy có người tới là có hi vọng, cái eo nhỏ kia nhất thời mềm nhũn: "Chưa được phép của bà bà, ta không dám đứng dậy…"



Liễu gia bà nương chờ không kịp, nàng đưa tay đỡ lấy bồn gỗ trên đỉnh đầu La Đông Nhi, đặt xuống bên cạnh, nói: "Đổng tiểu nương tử, cô đứng lên đi, thím tử phải tìm Đổng lý thị nói chuyện một chút, cô đi kêu nàng ấy ra đây đi."




"Khụ! Nàng tới có chuyện gì?" Liễu Thập Nhất vốn trong lòng đã đập loạn, hai chân lạnh run, thấy bà nương nhà mình lộ diện, hắn cả kinh cơ hồ muốn nhảy dựng lên, nhưng là nghe những lời này của Đinh Hạo, hắn đột nhiên lại "tứ bình bát ổn" ngồi xuống, trái tim kia kêu "rầm" một tiếng, rồi theo cổ họng nuốt lại vào trong bụng, trên lưng đã có một tầng mồ hôi lạnh, làm ướt đẫm vạt áo hắn…



"Ông xã, chàng quả nhiên ở chỗ này, chàng … Chàng tới nhà Đổng lý thị người ta làm chuyện gì?" Liễu gia bà nương vừa sợ vừa giận, trong lòng đã muốn nghĩ tới kết quả đáng sợ nhất.



Không ngờ Liễu Thập Nhất lại nhìn mình bằng ánh mắt xem thường, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: "Trên thôn tuyển ra tráng đinh nạo vét sông đắp đê, thiếu vào nữ đầu bếp, ta nghĩ Đổng gia tiểu nương tử trù nghệ không tồi, vì thế tìm tới bà bà nàng thương nghị một chút, nàng tới có chuyện gì, trong nhà có việc gấp hả?" Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn



"Không…" Liễu gia bà nương ngẫm lại vẫn cảm thấy khó hiểu lại hỏi: "Chàng nếu muốn mời Đổng tiểu nương tử làm nữ đầu bếp, tại sao nàng quỳ ở bên ngoài chàng cũng không để ý, chỉ ở trong phòng nói chuyện cùng bà bà của nàng vậy?"



"Nói nhảm, việc nhà người ta, ta để ý tới làm chi?" Liễu Thập Nhân không hờn giận đứng lên khiển trách nói: "Đổng gia bà nương điêu ngoa thế nào nàng cũng không phải không biết, ta quản tới việc đó làm gì, nói nữa…hiện giờ trong thôn cũng không biết có bao nhiêu tin đồn *** liên quan tới Đổng tiểu nương tử, ta muốn đem tức phụ nhi này lên sông, tất cả ở đó đều là tráng hán, chỉ có năm ba nữ nhân, bà bà nàng yên tâm sao? Không cho nàng ta bớt giận thì có thể thả người sao? Ta không phải dùng lời khuyên bảo mãi sao, vừa mới nghe thấy bên ngoài tranh cãi ầm ĩ, ta còn tưởng rằng hàng xóm láng giềng vì Đổng tiểu nương tử mà tới nói giúp, không tưởng được là cũng có nàng ở đó, nàng dường như vội vã chạy tới tìm ta, rốt cuộc có chuyện gì?"



"Ta…ta…" Liễu gia bà nương đối chiếu lời nói của chồng mình với lời của Đinh Hạo, nhất thời tin tám phần, khí thế nhất thời trùng xuống, không khỏi ngượng ngùng nói không ra lời.



Liễu Thập Nhất thấy thế càng thêm trấn định, hắn nặng nề hừ một tiếng, đặt chén trà lên trên bàn, bày ra một tư thế uy phong trách cứ nói: "Nàng nha, ở nhà nhàn rỗi không có việc gì, cả ngày sẽ suy nghĩ lung tung, chút lòng dạ hẹp hòi này của nàng ta còn không rõ sao? Làm trò trước mặt người ngoài, ta thật chẳng muốn nói với nàng nữa!" Nói xong phất tay áo đi ra khỏi phòng.



Liễu gia bà nương ngượng ngùng đi theo sau, nói: "Ông xã, kỳ thật,…kỳ thật ta không phải nghĩ gì, ta tới là …là bởi vì…vì…bà bà gọi chàng về nhà ăn cơm…"