Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 96 : Nhất địa kê mao

Ngày đăng: 20:53 19/04/20


Liễu Thập Nhất vốn trong lòng có quỷ, đột nhiên đối mặt với Đinh Hạo, việc này làm hắn cả kinh thực sự không nhỏ, sợ tới mức nói năng lộn xộn: "A! Đinh quản sự, ngươi như thế nào ở bên ngoài… không phải ngươi sao lại ở chỗ này? Không phải… mới vừa rồi còn không thấy thân ảnh của ngươi mà…"



Đinh Hạo cười hì hì nói: "Bụng ta bị đầy, uống rượu cùng ăn rau dại nên có chút bị tiêu chảy, liền tìm một chỗ đi đại tiện một chút, kết quả vừa mới ngồi xổm xuống chợt nghe thấy thanh âm ồn ào trong doanh, ta còn tưởng rằng đi lấy nước nữa lúc ấy cũng không tiện đứng dậy, chờ khi ta xong xuôi rồi thì từ xa đã thấy Liễu quản sự ngươi nâng ngọn lửa trong bóng đêm, vung tay lên, oai hùng suất lĩnh một đám hảo hắn chậm rãi đi lên núi. Tại hạ nhất thời tò mò cũng chạy theo, may mà kịp, ha ha ha…"



"Ha ha, ha hả…" Mấy công nhân đứng bên cạnh không rõ nên cũng cười ngây ngô vài tiếng.



"Đi, chúng ta vào trong, xem trong miếu này có cái gì cổ quái!" Đinh Hạo không khỏi phân trần, nắm bả vai Liễu Thập Nhất đi vào trong ngôi miếu đổ nát, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, miệng lại lẩm bẩm: "Lão Liễu à, huynh đệ xem thường tâm ngoan của ngươi rồi!"



Liễu Thập Nhân thân hình run lên, xoay mặt nhìn Đinh Hạo, Đinh Hạo nhìn không chớp mắt, trên mặt mang theo nụ cười ý vị sâu xa, vỗ nhẹ nhẹ chụp vào bờ vai của hắn. Đinh Hạo chụp một chút, Liễu Thập Nhất run lên, Đinh Hạo vỗ vài cái Liễu Thập Nhất đã là mồ hôi ướt đẫm. Đinh Hạo cười ha ha, buông hắn ra ngang nhiên đi vào trong miếu.



Liễu Thập Nhất đứng ở phía sau, mờ mịt nhìn bóng dáng hắn, trong lòng hoang mang không thôi: "Hắn sao lại từ phía sau ta đi tới đây, hai người kia đâu? Là ta đến chậm hay là…"



Thì ra Đinh Hạo sau khi được La Đông Nhi giúp hắn lấy cây đao trong túi ra, dùng đao nhỏ cắt đứt dây thừng, sau đó chui qua khe hở một bên miếu chạy ra ngoài. Lại lén lút vòng tới phía trước, nằm ở trên bờ tường thấp hướng tới cửa điện theo dõi, rình động tĩnh của hai huynh đệ Vương Vũ Vương Dực.



Hai tên hung ác kia vẫn còn đứng trước cửa điện làm trò, trên cổ bọn họ buộc một cái khăn che mặt, lúc này lại không che khuất gương mặt, đó là chốc nữa tiếp nhập vào điện giả tạo hiện trường mới mang lên để giả mạo huynh đệ Vương Vũ. Bọn họ đứng ở cửa điện vẫn nói liên miên không dứt, nói bậy nói bạ một hồi, mục đích chính là làm cho Đinh Hạo cùng La Đông Nhi tin tưởng "Vương Vũ, Vương Dực" luôn luôn ở ngoài sơn thần miếu, chưa bao giờ xuống núi.



Dưới ánh trăng trong trẻo như lạnh lùng như sương, Đinh Hạo thấy rõ tướng mạo hai người không phải là Vương Vũ Vương Dực hai người, trước tiên có chút kinh ngạc, cẩn thận tưởng tượng liền hiểu được dụng tâm hiểm ác của Liễu Thập Nhất, không khỏi kinh hãi đổ mồ hôi toàn thân. Nếu mình nhận định bọn họ mang mình lên núi, luôn luôn ở cạnh sơn thần miếu trông giữ bọn họ, nhóm công nhân xông lên núi, hắn lại thủy chung tin rằng hai huynh đệ Vương Vũ Vương Dực đã thoát y mình, trước mặt mọi người nói ra những lời như vậy, cho dù là La Đông Nhi lấy cái chết để chứng minh, thiên hạ cũng sẽ không có một người tin tưởng bọn hắn trong sạch. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Liễu Thập Nhất cắn chặt răng nói: "Ngươi đi tìm xem hai cái tên ngu xuẩn kia ở đâu, hỏi rõ vì sao lại sơ suất."



"Vâng!" Vương Dực nhấc áo, bả vai thấp xuống, nhảy vào mặt cỏ, Liễu Thập Nhất nhớ tới nụ cười quỷ dị của Đinh Hạo, hết hồn, vội vàng gọi hắn trở lại: "Trở lại! A…lúc này canh ba cũng không thể tìm bọn họ được, các ngươi theo ta trở về, đêm nay canh giữ ngoài trướng cho ta, đề phòng bất trắc."



"Vâng!" Vương Dực vội vàng quay trở lại.



Chưa đi được mấy bước, Liễu Thập Nhất đứng lại, cân nhắc một lát, cuối cùng không yên lòng lại nói: "Không được, ngươi đi, tới trong doanh trướng gọi thêm vài người tới với chúng ta, cùng các ngươi canh giữ ngoài trước của ta, bằng không…chúng ta đêm nay cũng không dám chợp mắt."



"Vâng!" Vương Dực lại nhấc áo khoác, vai trầm xuống, cọ một chút rồi nhảy vào bãi cỏ…



=======



Chú thích:



(1): Địch Nhân Kiệt (tiếng Trung: 狄仁傑, 630-15/8/700), tự Hoài Anh, còn gọi là Lương Văn Huệ công, là một quan lại của nhà Đường cũng như của triều đại Võ Chu do Võ Tắc Thiên lập ra. Ông từng giữ chức tể tướng thời kỳ Võ Tắc Thiên trị vì. Ông là người làm quan có tiếng là cương chính liêm minh