Bồ Câu Không Đưa Thư
Chương 14 :
Ngày đăng: 17:56 18/04/20
Mới mười hai giờ trưa, lớp học đã đông nghẹt người. Những dây kim tuyến nhiều màu vắt lơ lửng ngang trần phòng khiến lớp học rực rỡ hẳn lên. Từng tốp học sinh chia nhau làm nốt những công việc cuối cùng dưới sự “chỉ đạo” của Hoàng Hòa. Tốp lau sàn. Tốp khuân bàn ghế. Tốp dượt văn nghệ. Buổi liên hoan cuối năm chưa bắt đầu mà không khí đã nhộn nhịp, huyên náo như hội chợ tết.
Xuyến, Thục và Cúc Hương được phân công trang hoàng bức vách cuối lớp. Những bông hoa giấy đã được cắt sẵn. Cúc Hương đứng dưới đất bôi hồ.
Thục và Xuyến leo lên ghế kiễng chân dán.
- Tiếc quá hén, Xuyến? - Cúc Hương đột ngột lên tiếng.
- Chuyện gì vậy?
- Chuyện Phán củi ấy mà! - Cúc Hương chép miệng - Hắn bỏ về làm bữa nay tụi mình mất vui.
- Ừ.
Xuyến đáp, cố làm ra vẻ hờ hững. Nó không muốn nhắc tới Phán củi, sợ Thục buồn, dù nó không hiểu tại sao Thục lại buồn vì sự ra đi của Phán đến như thế.
Chia tay với một người bạn tốt như Phán, nó cũng buồn. Nhưng nó đâu có “mít ướt” như Thục.
Cúc Hương không hiểu ý Xuyến, nó tiếp tục oang oang:
- Phán củi kể ra cũng chơi được đấy chứ?
Xuyến lại “ừ” chiếu lệ.
Cúc Hương lại xuýt xoa:
- Nếu biết sự thể như vậy, ngay từ đầu năm tụi mình “gả” con Thục cho Phán củi quách, khỏi Phong Khê Phong Khiếc lôi thôi.
Cúc Hương định ngoác miệng nói tiếp thì Xuyến bỗng “suỵt” khẽ. Từ giữa lớp, Hoàng Hòa đang chậm rãi tiến về phía ba cô gái.
Xuyến và Thục vội vàng nhảy xuống khỏi ghế. Cúc Hương rít qua kẽ răng:
- Chuột lại dẫn xác vào miệng mèo. Lần này mày để tao “trị” hắn cho, Xuyến!
Cúc Hương nói vừa dứt câu thì Hoàng Hòa cũng vừa trờ tới. Nó liền quay ngoắt người lại, giọng lạnh như... cà rem ở trong thùng:
- Đi đâu vậy?- Tui cần gặp các bạn một chút!
- Hay lắm! - Cúc Hương hừ mũi - Tụi này cũng đang cần gặp bạn đây!
Rồi không để cho Hoàng Hòa kịp nói thêm tiếng nào, Cúc Hương “độp” luôn:
- Bạn thuộc dòng dõi “con ma nhà họ Hứa” phải không?
- À, tao biết rồi, tụi mày ơi!
- Gì vậy? - Cúc Hương hỏi giật.
- Tao biết tại sao anh chàng Phong Khê giả danh kia hay dùng từ “thán phục” rồi! - Xuyến vẫn nói như reo.
Cúc Hương quả là một cô gái thông minh. Nó hiểu ngay:
- Thì ra vậy! Anh chàng muốn nói lái chữ “Thục Phán“. Nhưng còn Phong Khê? Tại sao anh ta lại lấy tên là Phong Khê?
- Điều đó quá dễ hiểu! - Xuyến nhướng mày - Phong Khê chính là nơi đóng đô của An Dương Vương Thục Phán!
Cúc Hương bĩu môi:
- Dễ hiểu sao mày không đoán ra ngay từ đầu mà để Hoàng Hòa bị “hành hạ” tơi bời rồi mới nói?
Xuyến cười hì hì:
- Thì tao cũng mới thấy nó dễ hiểu cách đây chừng mấy phút chứ mấy!
Mặc cho hai cô gái cãi nhau, Hoàng Hòa vẫn đứng im, chỉ có đôi mắt ánh lên một niềm vui khó giấu. Cho đến lúc này, anh mới thực sự cảm thấy nhẹ nhõm.
Từ nay, anh sẽ không còn bị các cô gái nghi kỵ và tra tấn nữa. Từ nay, anh sẽ... Hoàng Hòa bồi hồi không dám nghĩ tiếp. Mà khẽ đưa mắt nhìn Thục, lúc này đang thẫn thờ như thả tâm trí tận xa xăm.
Không, Thục chẳng nghĩ ngợi gì xa xăm. Thục chỉ hồi tưởng lại những ngày đã qua với bao niềm lưu luyến, một năm học cuối cùng lẫn lộn những buồn vui.
Ngày mai, khi bước ra khỏi mùa hè rực rỡ và hiu quạnh đang đợi chờ, Thục sẽ vĩnh viễn bỏ lại sau lưng mình quãng đời học trò áo trắng. Và trên chặng đường thênh thang sắp tới, mãi mãi sẽ trống vắng một bóng người lặng thầm đi bên cạnh Thục. Phong Khê rồi sẽ chẳng bao giờ là kinh đô của Thục Phán như anh đã một lần mong ước. Phong Khê phải về bên mẹ già khuya sớm trông nom, thay mộng ước sinh viên bằng những ngày lam lũ. Chỉ còn Xuyến, Thục, Cúc Hương và những bạn bè may mắn hơn đi tiếp quãng đường dài. Bài thơ hôm nào Phán viết chợt trở về trong tâm trí Thục như một nhắc nhớ ngậm ngùi:
Cô em hiền thục
Gặp từ hôm qua
Nhớ từ hôm trước
Thương em nhất nhà...
Nhưng Thục chẳng phải thẫn thờ lâu. Tiếng pháo đã nổ vang báo hiệu buổi liên hoan bắt đầu. Và tiếng Cúc Hương nói với Hoàng Hòa oang oang bên tai, còn lớn hơn cả tiếng pháo:
- Thôi, bỏ qua những chuyện hiểu lầm từ trước đến nay nghen! Lát nữa liên hoan xong, tụi này sẽ mời bạn đi xem vở “Tình nghệ sĩ” ở nhà hát Hòa Bình, chịu không?
HẾT