Bỏ Ta Còn Ai

Chương 106 : Bi kịch cuối cùng của Từ gia (hạ)

Ngày đăng: 13:50 19/04/20


Sắc mặt Tam phu nhân trắng bệch, nước mắt rơi lã chã, nói: "Lão gia, tại sao người có thể nói thiếp thân như vậy, thiếp thân sẽ thương tâm khó chịu..." Đến lúc này, nàng vẫn còn giả bộ, chỉ mong rằng có thể thuận lợi thoát khỏi chuyện này.



Trong lòng cũng rất lo lắng, thầm nghĩ: Lần này nên làm như thế nào để thoát thân đây? Lần đầu tiên nàng cảm thấy mình không có cách nào. Trước kia cho dù tình thế có khó khăn, nguy hiểm hơn nữa, nàng đều có thể tỉnh táo ứng phó, bình yên tránh thoát.



Nhị phu nhân chán gét bộ mặt giả dối của nàng ta, tức giận quát lên: "Đủ rồi, các ngươi đừng nói nữa, ta chỉ muốn biết nhi tử của ta là bị người nào hại chết? Nói mau." Vẻ mặt vô cùng hung ác, ánh mắt nhìn thẳng hai người.



Tam phu nhân khóc lóc rối rít vì mình biện bạch: "Nhị tỷ, năm đó đã điều tra ra, là Đinh Mẫn không muốn nhìn thấy nhi tử của tỷ, cho nên mới hạ độc hại chết hắn."



Đối với bại tướng không có đầu óc này, nàng cũng không lo lắng, nhưng trong lòng luôn có một loại dự cảm chẳng lành, trái tim đập thình thịch không ngừng, khiến cho nàng sợ hết hồn hết vía.



Nhưng hiện giờ đã không thể khiến cho Nhị phu nhân tin tưởng những lời nói đó, tức giận hỏi ngược lại: "Ngươi cũng có nhi tử, tại sao nàng không xuống tay độc hại con của ngươi?"



"......" Tam phu nhân cứng lưỡi, không nghĩ đến Nhị phu nhân luôn luôn ngu xuẩn, hôm nay lại đột nhiên ăn nói sắc bén như vậy, trong thoáng chốc không biết làm thế nào. Nàng đã đánh giá quá thấp đối thủ, nhất thời đầu óc thông minh của nàng không thể nghĩ ra lời nào để nói.



Trong thoáng chốc khi nàng đang do dự, Nhị phu nhân điên cuồng nhào tới, một nắm bắt được tóc của nàng, lại quăng cho nàng mấy bạt tai.



"Là ngươi, tiện nhân này làm hại, là ngươi làm hại, chỉ khi nào nhi tử của ta chết rồi, con của ngươi mới có thể đứng đầu, mới có thể trở thành nam đinh duy nhất của Từ gia, mới có thể thừa kế gia nghiệp, nữ nhân độc ác này, ta đánh chết ngươi, đền mạng cho nhi tử của ta."



Làm tình địch của nhau nhiều năm, hai người đều hiểu biết nhau mấy phần, vẻ mặt sững sờ vừa nãy đã xác thực hoài nghi của bà. Tam phu nhân xử sự khéo léo chưa từng có vẻ mặt như vậy, là nàng chột dạ rồi!!



Tam phu nhân ra sức chống cự, ngoài miệng không ngừng biện giải: "Nhị tỷ, ngươi hiểu lầm, ta không có, a, đau quá, mau buông ta ra, lão gia cứu mạng, cứu mạng...."



Mấy ngày nay Nhị phu nhân đã làm không ít việc nặng, khí lực có thừa. Mà Tam phu nhân nằm trên giường lâu ngày, cả người mềm nhũn, không có một chút khí lực, tình cảnh rất nhanh nghiêng về một bên.



Tóc của Tam phu nhân bị nắm rơi xuống một bó lớn, trên mặt xanh xanh đỏ đỏ. Thật là dọa người! Cực kỳ giống bà điên.



Từ Đạt vẫn luôn đứng ở một bên, làm như không thấy, có tai như điếc, lạnh lùng khoanh tay đứng nhìn, không biết đang suy nghĩ gì, tâm thần phân ly.




Tại sao có thể như vậy? Vì sao mẫu thân phải làm như thế? Chẳng lẽ đều là ra mặt vì hắn sao? Nếu như là vậy, hắn tình nguyện không cần.



Thấy nhi tử đã hoàn toàn sụp đổ, Từ Đạt có chút không đành lòng, an ủi: "Tốt lắm, Kiến nhi, con đi ôn bài đi, nơi này giao cho ta."



Thân thể Từ Tử Kiến run mạnh lên, một phát bắt được tay của cha: "Người muốn làm như thế nào? Đừng thương tổn mẫu thân."



Vô luận nàng làm bao nhiêu tội ác ngập trời, nàng cũng vẫn là mẫu thân của hắn, mẫu thân yêu thương hắn nhiều năm. Hắn không thể để cho người khác tổn thương nàng.



Nhị phu nhân thét to: "Đúng là hiếu tử, nếu như nhi tử của ta còn sống, cũng sẽ bảo vệ ta như vậy đi, tại sao ông trời lại không có mắt như vậy." Trong lòng hận muốn chết, trong mắt tất cả đều là lửa giận.



"Tốt lắm, đều ra ngoài hết đi. Ta có lời muốn nói với nàng."



"Lão gia." 



"Phụ thân." 



Hai người không hẹn mà cùng kêu to ra tiếng, nhưng dưới cái nhìn nghiêm nghị của Từ Đạt, bước từng bước ra cửa, trong lòng không phục. 



Không biết ở bên trong nói những gì, yên lặng không tiếng động, mặc cho bọn họ vểnh lỗ tai cũng không nghe được bất kỳ tiếng động nào. Đột nhiên bên trong truyền đến một tiếng khóc tê tâm liệt phế, đại môn mở ra, vẻ mặt Từ Đạt không chút thay đổi đi ra.



Ban đêm, Tam phu nhân bị thương nặng không trị, đã chết. Từ gia không có tiền làm tang sự, một cỗ quan tài đơn giản cũng không mua nổi,  tùy tiện tìm một địa phương rồi chôn cất.



Mà Nhị phu nhân cũng bỏ đi, không rõ tung tích.



Từ Đạt mang theo nhi tử rời khỏi kinh thành, về quê khó khăn sống qua ngày, kể từ đó về sau cũng không còn ai biết tin tức của bọn họ, người trong kinh thành cũng không gặp lại bọn họ, không biết là sống hay chết.