Bỏ Ta Còn Ai

Chương 111 : Kỳ Lân nhi

Ngày đăng: 13:50 19/04/20


Trong góc của hoa viên, có một tiểu oa nhi mặc xiêm y màu hồng phấn, tay đang không ngừng ngắt hoa, dưới chân đã rơi một đống lớn cánh hoa mẫu đơn.



Mặt Hồng Thược đầy mồ hôi chạy tới, thấy thế không khỏi thở phào nhẹ nhàng một cái. Dẫm mạnh chân đi tới, trong miệng hỏi: "Tiểu Thư nhỏ,tại sao người lại ngồi một mình ở đây? Nhũ mẫu đâu? Nha hoàn đâu?"



Tiểu oa nhi ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc trác, tay nhỏ bé đặt ở khóe miệng khẽ “xuỵt”: "Hồng di, nhỏ giọng một chút, con đang lén trốn đi, không để cho bọn họ tìm được."



Bộ dáng này thật sự vô cùng dễ thương, Hồng Thược đứng ở trước mặt nàng, yêu thương giúp nàng xử lý tóc tai có chút tán loạn, nhẹ giọng hỏi nhỏ: "Sao vậy?"



Tính tình hoạt bát tinh ranh của Tiểu Thư nhỏ được thừa hưởng từ mẫu thân của nàng, người gặp người thích, tất cả mọi người trong Phúc Vương Phủ đều coi nàng trở thành chí bảo (vật quý).



Cặp môi phấn nộn của tiểu oa nhi trề xuống, dùng giọng nói non nớt nói: "Con tức giận, tức giận với cha, nương."



Cặp long phượng thai của Phúc Vương Phủ không thích gọi Phụ Vương- Mẫu Phi, mà thích gọi cha nương giống như những gia đình bình thường vậy, cảm giác vô cùng thân thiết.



Hồng Thược biết ngọn nguồn của chuyện này, nhưng vẫn kiên nhẫn dỗ nàng: "Tại sao vậy?"



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lân nhi đầy vẻ mất hứng, nói: "Bọn họ chỉ đem ca ca đi chơi, để con một mình ở nhà." Cha mẹ thật thiên vị!



Hồng Thược nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng dụ dỗ nói: "Bọn họ có chuyện, mấy ngày nay thân thể của con lại không được tốt, đúng lúc này ho khan, cho nên mới......"



Nàng rất rõ rằng, bọn họ không phải đi chơi. Mà là hoàng thượng bệnh nặng, để cho Vương Phi vào cung giúp đỡ chẩn bệnh. Nhưng Hoàng Thượng lại nói muốn gặp Kỳ Lân, cho nên mới mang theo hài tử.



Lân nhi vẻ mặt đau khổ, tội nghiệp  kêu lên: "Hồng di, người cũng không giúp con sao?"



Nàng là đứa bé đáng thương nhất  trên đời này, bị bệnh còn không có người để ý nàng, cũng không mang nàng đi chơi, huhuhuhu....



"Như vậy đi, cùng Hồng di về nhà, làm hài tử của Hồng di, chúng ta đi ăn điểm tâm có được hay không?" Hồng Thược mềm lòng dỗ nàng nói: "Chúng ta không để ý tới cha mẹ con, cũng không để ý đến ca ca của con có được hay không?"



"Được." Lân nhi gật đầu một cái, lại gật đầu thêm một cái nữa, nói: "Bọn họ không mang con đi ra ngoài chơi, con cũng không thèm để ý tới bọn họ."



Hồng Thược không khỏi cười một tiếng, nha đầu này thật đúng là nhỏ mọn. Chỉ là lời này tạm thời nghe một chút, không thể tin. Dắt tay nhỏ bé của nàng, từ từ trở về viện của mình.



Cho đến khi họ biến mất, hai người thị vệ vẫn ẩn thân mới nhảy ra, vội vàng đi theo.



Lân nhi thật ra là một đứa bé rất dễ dụ. Ăn uống no đủ, lại cùng tiểu đệ đệ nhà Hồng Thược chơi mệt rồi, mí mắt bắt đầu nặng, muốn ngủ.



Hồng Thược ôm nàng đến nội thất dỗ nàng ngủ xong mới đi ra ngoài hướng về phía đất nha hoàn, nhũ mẫu đang đứng đó mắng: "Các ngươi chăm sóc Tiểu Thư nhỏ như vậy à? Lại có thể để cho nàng đi một mình, nàng mới sáu tuổi, còn là một đứa bé cái gì cũng không hiểu."




Lần nào cũng vậy, mỗi khi mẫu thân ôm bọn họ, phụ thân sẽ sai hạ nhân ôm bọn họ đi ra ngoài, ghét thối phụ thân.



Vân Lam cười trêu chọc nàng: "Ai nói? Nương đương nhiên là của phụ thân." Đứa nhỏ này cũng không biết giống ai? Tham muốn chiếm hữu quá mạnh mẽ.



Lân Nhi vỗ nhẹ tay của hắn, cãi lại: "Không phải, buông tay ra."



Vân Lam quả nhiên không nghe theo kì vọng của nữ nhi, giọng nói cao lên: "Người tới, đem Tiểu Thế Tử, Tiểu Quận Chúa ôm xuống."



"Phụ thân, chúng ta không muốn đi xuống." Giọng nói uất ức của Kỳ Lân Nhi dần dần đi xa, lại không làm cho phụ thân mềm lòng được.



Nhìn sắc mặt mệt mỏi của thê tử, Vân Lam sờ sờ mặt của nàng, nói: "Hôm nay nàng đã mệt mỏi quá rồi, sớm nghỉ ngơi một chút đi."



Minh Đang nắm lấy tay của hắn, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, lại như xương mắc tại cổ họng: "Hoàng huynh hắn...... Có thể......"



Thân thể Vân Lam cứng đờ, vẻ khổ sở hiện lên trên mặt. Thấy huynh trưởng kính yêu nhất lâm trọng bệnh, thế nhưng hắn lại không thể làm gì được, cảm  xúc khổ sở tuyệt vọng gần như nhấn chìm hắn.



Minh Đang đứng dậy ôm chặt lấy hắn, dịu dàng nói: "Mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta và bọn nhỏ vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh chàng, chàng sẽ không cô đơn.”



Hương thơm từ thân thể của thê tử, lời nói dịu dàng khiến cho tâm tư lạnh lẽo của hắn có một chút ấm áp, ôm lấy nàng thật chặt, nói: "Tiểu Đang, nàng sẽ vĩnh viễn làm bạn với ta sao? Dù thế nào cũng không rời đi?"



Hoàng huynh muốn rời khỏi hắn, hắn rất sợ, rất sợ, giống như lúc còn nhỏ mất đi phụ hoàng mẫu phi, không có cảm giác an toàn. Nhớ tới tình huynh đệ những năm này, càng làm cho lòng hắn đau khó tả. Có ít thứ mặc cho hắn muốn giữ lại thế nào đi nữa, cũng không giữ được.



Minh Đang có chút kinh ngạc, trong giọng nói của hắn có thấp thỏm lo âu, cúi đầu hôn trán của hắn một cái giống như hôn đứa bé trấn an: "Dĩ nhiên, ta có thể đi nơi nào sao?"



Nếu không có hắn ở bên cạnh, nơi nào nàng cũng không muốn đi. Câu hỏi của hắn thật kỳ quái, khiến cho nàng cũng không hiểu, có hắn có tử nữ ở bên cạnh nàng, nơi này chính là nhà của nàng.



"Ta cũng sẽ không để cho nàng rời khỏi ta đâu." Giọng nói của Vân Lam buồn buồn, lại kiên định khác thường, trong lòng đã có một ý nghĩ.



Minh Đang không tiếng động thở dài, hắn làm sao vậy? Mấy ngày nay lo được lo mất nóng nảy khác thường. Có thể là bị bệnh tình của hoàng huynh ảnh hưởng, vừa nghĩ tới đó, càng thêm kiên nhẫn an ủi hắn.



Mười ngày sau, Huyền Chính Đế anh niên tảo thệ*, truyền ngôi vị hoàng đế cho Tấn vương Lý Tiêu.



*Mất khi vẫn còn trẻ



Ngày Huyền Chính Đế được táng nhập (chôn cất) vào Hoàng Lăng, một nhà Phúc vương gia để lại thư bỏ đi xa.