Bỏ Ta Còn Ai
Chương 12 : Quăng tiền
Ngày đăng: 13:49 19/04/20
Editor: dandelion
Tấn Vương cười nói, "Nghe nói Nhị tiểu thư có thể đồng thời viết bằng hai tay kiểu chữ tiểu Khải xinh đẹp như hoa mai, cho nên đặc biệt đến để cầu một bức."
Minh Tuệ nhẹ nhàng thở ra, "Một chút việc nhỏ thôi, Tấn Vương gia sai người làm qua đây nói một tiếng là được rồi." Thơ văn thì nàng không đủ khả năng, hàm ẩm quá nhiều. Nhưng chữ lại rất khổ công, vì muốn chữ được đẹp, mỗi ngày nàng đều phải luyện ba canh giờ.
"Việc này là vô cùng quan trọng đấy." Trong mắt Tấn Vương có vài phần ý cười, "Mấy ngày nữa chính là ngày sinh của Hoàng thúc ta, hắn thích nhất các loại tranh chữ, bổn vương đã thu thập rất lâu, cũng không chọn được lễ vật nào vừa lòng, đột nhiên nhớ tới ngươi là kỳ tài về lĩnh vực này, cho nên đặc biệt đến đây một chuyến." d∞đ∞l∞q∞đ Đây là mục đích lớn nhất, vấn đề khó khăn này đã quấy nhiễu hắn lâu ngày, hàng năm vào ngày sinh của Hoàng thúc, hắn đều vắt hết óc, hy vọng có thể hợp ý.
Trên mặt Minh Tuệ lộ ra thần sắc vui mừng, "Hoàng thúc? Là Phúc Vương điện hạ sao?"
Tuy người trong hoàng thất rất nhiều, nhưng Phúc Vương lại là người duy nhất được đích thân Đương Kim Thánh Thượng phong, tuổi của hai người chênh lệch rất lớn, nhưng tình cảm lại vô cùng tốt. Thậm chí Thánh Thượng còn không để ý đến những lệ thường từ xưa mà tấn phong, không chỉ tìm vùng đất tốt phì nhiêu cấp cho ấu đệ (em trai còn nhỏ tuổi), còn phong danh hào Phúc Vương. diễn~đàn~lê~quý~đôn Sau khi trưởng thành cũng cho phép được tùy ý đi tới đất phong cùng Kinh thành, đây chính là vinh hạnh đặc biệt trước nay chưa từng có.
Đối với Minh Tuệ mà nói, đó là chuyện lớn vô cùng tốt, nếu lễ vật nàng chuẩn bị lọt vào mắt của Phúc Vương, tương lai có thể được nâng đỡ một chút, vậy nàng sẽ bớt được vài phần lo lắng, ở Tấn vương phủ cũng có thêm vài phần thể diện.
"Đúng vậy." Từ nhỏ Tấn Vương đã biết vị Hoàng thúc này có địa vị hết sức quan trọng trong lòng Phụ hoàng, tình cảm huynh đệ có thể ví như tình phụ tử (cha con), có lẽ bọn hắn là con ruột mà còn không bằng tay chân của vị này. "Mấy người điệt nhi (cháu) chúng ta đều hiểu rõ hắn nhất, đúng lúc vào ngày sinh của hắn, đứa cháu trai là ta đây cũng muốn dâng lên một phần tâm ý."
Hóa ra là như vậy, Minh Đang cũng hiểu được, là muốn vuốt mông ngựa a. Xem ra cái mông ngựa này người người đều muốn vỗ, ngoại trừ Hoàng Đế Chí Tôn ra, vô luận là ai cũng đều không thể không làm người tốt để lấy lòng. Dù sao người có được cuộc sống phóng túng tùy tâm sở dục (tùy theo ý mính) đã ít lại càng ít. Bất quá ngẫm lại thì cũng đúng, mặc dù Tấn Vương là hoàng tử do Hoàng hậu sinh ra, có tư cách ngồi vào ngôi vị Hoàng đế nhất. Nhưng dù sao cũng có vài người huynh đệ đã trưởng thành khác, chỉ có thể nói rằng hắn là người mạnh nhất trong số những người đang cạnh tranh cho ngôi vị hoàng đế mà thôi, cũng không nhất định là người kế thừa duy nhất.
Trong đầu Minh Tuệ xoay nhanh, hạ quyết tâm muốn lọt vào mắt của người khác, sẽ nổi bật vượt qua mọi người, khiến cho Phúc Vương vui vẻ. "Phúc Vương có thích thơ ca không?"
"Hắn có vẻ yêu thích thi phú của Tào Thực (*)." Đối với vị Hoàng thúc này Tấn Vương hiểu rất rõ.
Bích Liên vội vàng quỳ xuống tạ tội, "Tiểu thư, người trách phạt nô tỳ đi, ngân phiếu để ở trên người nô tỳ, đều do nô tỳ không tốt, đã quá sơ ý khinh thường rồi."
"Làm sao có thể trách ngươi chứ?" Hồng Thược cũng quỳ xuống, "Tiểu thư, chúng ta đi cùng nhau, muốn phạt hãy cùng phạt chúng ta đi."
"Có phạt thì bạc cũng không về được." Minh Đang hung hăng giậm chân mấy cái, không thể làm gì khác được, "Thôi quên đi, phạt các ngươi thì về sau sẽ không ai làm điểm tâm cho ta, hơn nữa hương vị lại không kém với Ngũ Vị Trai."
"Dạ, tiểu thư." Hai người đều lộ ra thần sắc như trút được gánh nặng.
Tấn Vương nhìn thấy mà cũng không khỏi có chút buồn cười. Nha đầu kia chỉ nhớ thương đồ ăn, thật là một đứa nhỏ không lớn. Bất quá tâm địa lại không xấu, cũng coi như biết lượng thứ cho người làm, vẫn có thể xem là tấm lòng son. Lúc trước nghe phong phanh rằng thanh danh của Từ Tam tiểu thư này không được tốt, hiện giờ xem ra là có người âm thầm phá rối. Ai, là hắn chưa thấy qua bộ dạng giả ngây giả dại của Minh Đang nên mới có thể nghĩ như vậy.
"Cứ buông tha cho các nàng ấy dễ dàng như vậy sao? Đây cũng quá tiện nghi cho các nàng đi." Minh Tuyết còn sợ thiên hạ không loạn, hai nha hoàn này là người Minh Đang yêu quý nhất, có thể nhân cơ hội này trừ bỏ là tốt nhất. Nếu không thể để các nàng chịu phạt một chút thì không thể hết giận, "Dù nói thế nào đi nữa bạc này cũng là của Tấn Vương gia, giờ đã đánh mất. . . . . ."
Minh Đang nhướng mày, dịu dàng cười, "Nếu Điện hạ đã cho ta bạc, ta thích xử trí thế nào cũng đều được." Quay đầu hỏi, "Điện hạ, có phải không?"
"Đó là đương nhiên, tặng cho ngươi thì sẽ là của ngươi rồi." Sao Tấn Vương lại để những thứ này ở trong lòng chứ? Lại nói hắn cũng đã sớm nhìn ra hai cô gái này ai nặng ai nhẹ ở trong lòng La Đình Hiên đi? Hắn cần gì phải nhiều chuyện a? Lôi kéo La gia mới là việc quan trọng nhất.
Năm đó trong cung đại loạn, La gia đã dốc sức rất lớn giúp Thánh Thượng đăng cơ, là hạ thần đắc lực của Hoàng đế, thế này mới có địa vị hiển hách như bây giờ. Nhưng gia đình hắn lại rất trung thành với Thánh Thượng, đối với vài vị hoàng tử muốn lôi kéo cũng đều lạnh nhạt, không thể tiếp cận gần một bước.
Cần phải lôi kéo Từ gia về phe của mình nữa, đó cũng là một chuyện rất khó, bất quá hắn tin tưởng có thể thu phục được Từ gia. Nhưng trước kia nghe nói ở Từ gia ngoài Tam tiểu thư có thanh danh không tốt ra thì hai vị tiểu thư khác đều có tiếng là tài đức, công tử cũng rất tốt. Lần này vì tuyển chọn phi mới đặc biệt phái người cẩn thận đi điều tra một lần, kết quả lại làm cho người ta thất vọng. dღđ。l。qღđ Từ gia quản lý nội viện rất lộn xộn, đại phu nhân thì không tận tâm, Nhị phu nhân thì nông cạn lại xuất thân thấp hèn, Tam phu nhân thì tâm tư khó dò, hôm nay vừa thấy, quả nhiên như thế. Bọn nhỏ cũng đều không được giáo dưỡng tốt a! Thật sự là đáng tiếc!
Bất quá những nhà bình thường đều như vậy, bên ngoài thì rực rỡ nhưng bên trong thì nát bét, không phải hoàng thất cũng như thế sao? Chọn phi cũng chỉ là chọn gia thế bối cảnh, cái khác cũng không trọng yếu. Về phần Minh Tuệ có thể được chọn, ngoại trừ thanh danh tài hoa khắp kinh thành của nàng, trọng yếu nhất vẫn là mượn sức của Từ gia sau lưng.