Bỏ Ta Còn Ai
Chương 18 : Hứa hẹn
Ngày đăng: 13:49 19/04/20
Minh Tuyết nước mắt lưng tròng đứng dậy, quỳ lâu nên choáng váng đầu hoa mắt, thân thể nhoáng lên một cái.
Minh Đang đang đứng ở bên cạnh nàng ta, không kịp suy nghĩ đưa tay đỡ nàng ta một phen. Hoàn toàn là phản ứng bản năng của thân thể, đại não không hề suy nghĩ gì.
Minh Tuyết lại căm giận vung một cái, đẩy nàng lảo đảo vài bước, thiếu chút nữa té ngã. Minh Đang tức giận, trong lòng thầm mắng, đang yên lành duỗi tay làm cái gì chứ? Đỡ kỹ nữ hay đỡ kỹ xướng (con hát) cũng không thể đỡ Từ Minh Tuyết mà.
La phu nhân nhìn thấy hết thảy, lại phát cơn giận, "Ngươi thái độ cái gì? Đây là đang phát tiết bất mãn với ta sao?" Còn dám đẩy Tiểu Đang, thật sự là con hổ xúc phạm người quyền thế, không muốn sống nữa rồi.
"Con dâu không dám." Minh Tuyết vội vàng cố nặn ra vẻ tươi cười, biện giải cho mình, "Ta chỉ là . . . . . tay chân không thể khống chế." Nàng thật không biết, nàng bất quá là đến để hầu hạ, nhưng tại sao lại thành kết quả như vậy chứ? Trước kia chỉ là không thể ra khỏi phủ, nhưng vẫn có thể tự do đi lại trong phủ, nhưng hôm nay. . . . . .
"Đã có bệnh thì về sau cũng đừng có chạy loạn ở ngoài." La Đình Hiên nhíu chặt mi tâm, quay đầu nói, "Người tới, đưa Tuyết phu nhân trở về phòng."
Vài người đầy tớ già đi lên đưa Minh Tuyết ra ngoài, nàng ta vừa đi vừa trừng mắt nhìn Minh Đang, trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, đều là do cái tai họa kia làm chuyện tốt. Tương lai có cơ hội nàng muốn hoàn trả gấp trăm lần.
Người chán ghét đi rồi, La phu nhân thở sâu mấy hơi thở, phun ra sạch sẽ khí đục trong lồng ngực. Trịnh trọng dặn dò, "Hiên Nhi, nương nhận Tiểu Đang làm nữ nhi, về sau con phải chiếu cố nàng nhiều hơn, đừng để cho nàng bị ủy khuất."
La Đình Hiên kính cẩn đáp, "Dạ, nương yên tâm."
La phu nhân không chút nào thả lỏng, "Tương lai nàng ra ngoài, con cũng phải làm chỗ dựa vững chắc cho nàng, đừng để người khác khi dễ nàng." Khi bà sống còn có thể chiếu cố đứa nhỏ này, nhưng khi bà đã chết thì sao? Dù sao cũng phải vì nàng mà lo lắng thêm vài phần. Minh Đang lại không có nhà mẹ đẻ quan tâm, nàng không có chỗ dựa, nếu sau khi lập gia đình bị người nhà chồng khi dễ, vậy đúng là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, có khổ cũng không nói ra được.
"Vâng, nương." Trong lòng La Đình Hiên chua xót, nhưng vẫn một lời đáp ứng xuống. Cho dù nương hắn không phân phó, hắn cũng sẽ quyết định như vậy. Mấy năm nay đã sớm coi Minh Đang muội muội là người nhà rồi.
Ánh mắt Minh Đang nóng lên, cúi đầu.
Lời của nàng ấy mơ hồ không rõ, nhưng Minh Đang vừa nghe liền hiểu, cười nói, "Nhị tẩu yên tâm, là của ngươi ai cũng không cướp đoạt được."
Mạc Phượng vui mừng nhướng mày, một phát bắt được tay nàng kích động không thôi, "Muội muội nói là thật sao?" Chỉ cần Minh Đang không đến tranh đoạt, ai cũng không phải là đối thủ của nàng. Phu quân là của nàng, vị trí nhị thiếu phu nhân La gia cũng là của nàng.
"Đương nhiên rồi." Minh Đang phi thường trịnh trọng hứa hẹn. Người ta đều có vợ có con rồi, nàng dù không tha thế nào cũng sẽ không chặn ngang một cước. Chút kiêu ngạo đó nàng vẫn phải có.
"Ta đây tạ ơn muội muội rồi." Mạc Phượng liếc mắt nhìn chằm chằm thần sắc của nàng, không biết vì sao tin lời của nàng. Tảng đá lớn trong lòng rốt cục cũng rơi xuống, lộ ra vẻ tươi cười như trút được gánh nặng, hào phóng hứa, "Về sau vô luận có phiền toái gì, cứ việc tới tìm ta hỗ trợ."
"Đến lúc đó đừng ngại Minh Đang phiền toái đó."
"Làm sao có thể chứ?" Mạc Phượng vui mừng lộ rõ trên nét mặt, nhìn nàng cũng thuận mắt hơn rất nhiều, "Thiếu chút nữa đã quên rồi, đây là hạ lễ ta tặng cho muội muội." Nàng ấy lấy ra một hộp gấm, bên trong là nguyên một bộ trang sức bạch ngọc, trâm, vòng tay, khuyên tai, nhẫn các loại. Không hề có một tia tạp chất, trong suốt óng ánh, giá trị xa xỉ.
Minh Đang chăm chú nhìn, lắc đầu cự tuyệt, "Đây quá quý trọng rồi, ta không thể nhận." Cho dù là hạ lễ, chỉ cần chon một thứ trong đó là đủ vừa lòng rồi.
Mạc Phượng lấy hộp gấm nhét vào trong tay nàng, "Muội muội cứ việc nhận lấy, đây là một phần tâm ý của ta." Nếu không có uy hiếp, vậy thì tăng thêm một phần mượn sức, đây chính là một đại trợ lực đấy.
Minh Đang suy nghĩ một chút liền tiếp nhận, "Đa tạ Nhị tẩu." Đây là tạ lễ của người ta, không thu hay thu cũng không có gánh nặng gì.
Hôm đó, La gia tiến hành một nghi lễ long trọng mà đơn giản, nhận Minh Đang làm con gái nuôi. Minh Đang dựa theo quy củ hành lễ với từng trưởng bối của La gia, cũng nhận được một đống hạ lễ lớn.
Phu thê Từ Đạt cũng nhận được thiệp, cùng nhau đến tham gia. Nhìn Minh Đang mặc cát phục (y phục tượng trưng cho may mắn) nhẹ nhàng nở nụ cười, cả người Từ Đạt thoáng hoảng hốt, tựa hồ như đang nhớ lại người nữ tử thanh nhã như nước năm đó.