Bỏ Ta Còn Ai

Chương 32 : Sửa trị (1)

Ngày đăng: 13:49 19/04/20


Hồng Thiên không dự đoán được tràng diện hôm nay, sững sờ một lát, "Hôm nay là . . . . ."



Bình An ngoài cười nhưng trong không cười, "Là ngày vui của ta, Hồng bang chủ đến thật đúng lúc."



"Là tại hạ mạo muội, trước xin bồi tội với huynh đệ." Hồng Thiên ôm quyền xem như xin lỗi, "Bất quá chuyện này vẫn phải giải quyết, lựa ngày không bằng trùng ngày, ngươi cảm thấy thế nào?" Vì chuyện này đã nhiều ngày gã chưa được nghỉ ngơi, phong trần mệt mỏi chạy tới đây. -(diễn.đàn.lê.quý.đôn)- Dọc theo đường đi còn bị người trong võ lâm đuổi giết, không ít huynh đệ đã chết. Phải giải quyết nhanh chóng nếu không sẽ thương vong lớn hơn nữa. Dây vào tình thế này, gã đã đâm lao thì phải theo lao, thề phải lấy được Chu Đan quả, ăn vào có thể gia tăng ba mươi năm công lực, như vậy gã có thể xưng bá võ lâm rồi, muốn giết gã thì không có cửa đâu.



Bình An không dám tự quyết, quay đầu xin chỉ thị, "Công tử."



Vân Lam gật gật đầu, xem như ngầm đồng ý. Nhưng thái độ cự người ngoài ngàn dặm nhìn không sót gì thứ gì.



Hồng Thiên chuyển tầm mắt sang hắn, không hề mở miệng, người này trầm tĩnh cao quý phong tư tuyệt đại, có một loại khí thế cao cao tại thượng, cẩn thận cười nói, "Vị này là công tử nhà ngươi? Thỉnh tái kiến (giới thiệu gặp mặt) với ta."



Bình An ngoài miệng nói lời khách khí, trên mặt lại ngạo mạn kiêu căng, "Công tử nhà ta không thích tiếp xúc với người lạ, xin thứ lỗi."



Trong lòng Hồng Thiên không thoải mái nhưng không dám miễn cưỡng, người ta chỉ ngồi thôi toàn thân đã lộ vẻ tôn quý trời sinh, thật khiến người khác không dám mạo phạm. -+DĐLQĐ+- Người trong giang hồ không bồi dưỡng được loại khí chất này. Không phải bạch đạo hắc đạo, chẳng lẽ là người trong quan phủ? Nghĩ đến đây, tâm liền run lên. Người trong quan phủ là phiền toái nhất.



"Tốt lắm, ta đã dẫn người đến đây, vừa vặn mặt đối mặt nói rõ đi." Hồng Thiên đè nén buồn bực, ra hiệu cho thủ hạ đẩy Mạnh Vân đi lên, "Mạnh cô nương, ngươi lặp lại lần nữa lời nói kia đi."



Mạnh Vân quỳ rạp xuống đất, đắm đuối đưa tình nói, "Công tử, xin ngài cứu huynh muội chúng ta đi, chúng ta nguyện làm nô tì cho công tử sử dụng."



Lời này thật khiến Hồng Thiên tức giận, có gì nói đấy, giờ còn lằng nhằng gì chứ?



Đáng tiếc mị nhãn vứt cho người mù xem, người ta nhìn cũng chưa từng nhìn nàng liếc mắt một cái.



"Công tử nhà ta là ai chứ, có rất nhiều kỳ tài trong thiên hạ cam chịu đi theo đấy." Bình An đã có thành kiến với nàng ta, cho dù nàng ta xinh đẹp như hoa, nhưng cảm giác chán ghét này không lời nào có thể miêu tả hết được, "Loại mặt hàng như các ngươi sao xứng? Hãy bớt sàm ngôn đi, vì sao phải vu hãm chúng ta?" Trong lòng thầm hận, loại tràng diện này còn không quên thi triển mị thuật, coi bọn hắn đều là người chết à, nếu tiểu thư hiểu lầm thì làm sao bây giờ?



Mạnh Vân cắn môi dưới, liều chết không thừa nhận, "Ta không có, ta thật sự đưa đồ cho công tử." Nàng ta biết rõ giờ khắc này phải cắn chặt răng không thể nói thật, nếu không liền mất mạng. Có lẽ vị quý công tử này nhìn mặt nàng ta sẽ mở một mắt ra tay giúp đỡ.




Mạnh Vân xấu hổ túng quẫn đếu cực điểm, đôi mắt căm giận nhìn bọn họ chằm chằm.



"Chàng nhìn loạn cái gì đấy?" Trong lòng Bích Liên rất khó chịu, còn nhìn rất kỹ lưỡng nữa cơ đấy.



Bình An lạnh cả người, nguy rồi, vội vàng cười làm lành nói, "Phu nhân bớt giận, một kỹ nữ ai cũng có thể làm chồng mà thôi, nàng ta sao bì được với nàng chứ?"



Lời này khiến Bích Liên cả người thống khoái, cũng không so đo với hắn.



Mạnh Vân lại bị tức đến hộc máu, "Ngươi khinh người quá đáng, công tử, ngươi không quản những thứ hạ nhân kia sao?" Thật là không biết nhìn ánh mắt người khác, Vân công tử căn bản không để ý nàng ta, nàng ta lại lặp đi lặp lại nhiều lần dây dưa. Chỉ tự rước lấy cười nhạo mà thôi.



Lúc này Hồng Thiên đã nhìn ra một chút manh mối, trong lòng âm thầm nảy sinh ác độc. Tiện nhân này, lại dám lừa gã? Hại gã gặp phải đối thủ phiền toái như vậy, để xem gã thu thập nàng ta như thế nào.



"Bình An." Vân Lam cuối cùng cũng mở miệng vàng, bất quá lời này có thể giận điên người. "Đây là ngày vui của ngươi, nhanh đuổi những người này đi đừng để cho tân nương tử phải chịu ủy khuất. Bất quá đây là ngày lành, cũng đừng đại khai sát giới, ra tay lưu tình chút." Thanh âm thản nhiên, mọi người nghe được lại như bị đổ nước đá vào tai, trong ngực toát ra một cỗ hàn khí.



"Dạ, công tử." Bình An đang một bụng hỏa đây, thật muốn phát tiết một trận.



Người Thất Sát Minh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, âm thầm đề phòng. Hồng Thiên kêu khổ không ngừng, trong viện này mọi người đều là tinh quang bắn ra bốn phía, đi lại nhẹ nhàng vừa thấy đã biết là cao thủ, có đánh mình cũng không phải đối thủ của người ta đâu?



"Chờ một chút, chuyện của ta vẫn chưa xong." Minh Đang cười tủm tỉm mở miệng, "Ta còn chưa hỏi xong mà." Mặc kệ Chu Đan quả là thật hay giả, lần này nhất định phải hỏi cho rõ, nàng đối với vật này là tình thế bắt buộc.



Hồng Thiên xoay chuyển rất nhanh, vẻ mặt lấy lòng, "Đúng đúng, tiểu thư ngươi có chuyện cứ việc hỏi tiện nhân này đi, ta giúp ngươi chế trụ nàng ta." Gã đi lên nhanh chóng điểm vài huyệt đạo của Mạnh Vân. Gã coi như đã nhìn ra, vị tiểu thư này là người có quyền quyết định.



"Mạnh Vân, ngươi nói rõ ràng cho ta, bảo vật này rốt cuộc ở nơi nào? Ngươi cho ai? Vì sao phải hãm hại chúng ta?" Minh Đang vừa nói vừa cười tủm tỉm vỗ vỗ vào vai nàng ta.



"Ta vì sao phải trả lời ngươi? Ngươi có tư cách gì. . . . . ." Mạnh Vân trợn mắt chống đỡ, đột nhiên phát ra một tiếng thét đinh tai nhức óc , "A, ngươi làm gì trên người ta?"