Bỏ Ta Còn Ai
Chương 43 : Cố nhân đến
Ngày đăng: 13:49 19/04/20
Minh Đang nhìn chằm chằm bếp lò. Trên bếp đang sắc thuốc, ngọn lửa nhảy nhót tán loạn, suy nghĩ của nàng đang dần dần bay xa.
Kể từ sau ngày hôm đó, thái độ của Vân Lam lúc lạnh lúc nóng, ánh mắt hắn phức tạp khiến người khác đoán không ra suy nghĩ của hắn.
Mấy ngày hôm nay đều mượn cớ bắt nàng rời đi, không để cho nàng ở bên chăm sóc hắn.
Nàng nể tình hắn đang bị trọng thương, không thèm so đo với hắn, dứt khoát tránh sang một bên chờ hắn lành rồi tính sổ một thể.
Nhưng mà trái tìm của nàng buồn bã, vô cùng khó chịu.
Hắn muốn làm gì nàng đều đoán ra được, nhưng nàng cũng không muốn nhận.
Thật là đáng ghét, có cái gì mà phải băn khoăn. Con người chỉ sống một cuộc đời ngắn ngủi, cứ làm theo tâm ý của mình đi. Chỉ cần không làm hại đến người khác là được, thích làm cái gì thì làm cái đó.
Sợ đông sợ tây, sống như vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa?
Cho dù tính mạng của hắn chỉ ngắn ngủi trong sớm chiều, không biết ngày mai như thế nào. Thì nàng cũng không thèm để ý, hai người sống với nhau vui vẻ là được rồi, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì?
Chỉ vì không biết trước tương lai sẽ như thế nào mà hắn lại đẩy nàng ra xa, điều này khiến nàng không có cách nào tiếp nhận được.
Nếu hắn thực sự không thích mình, thì cho dù nàng có thích hắn đi chăng nữa, nàng cũng sẽ không quấn quýt chặt chẽ lấy hắn. Nàng vẫn phải có chút lòng tự trọng này.
Nhưng sự thật lại không phải như vậy, trong lòng bọn họ vẫn để ý đến đối phương. Nếu đã lưỡng tình tương duyệt* thì còn có cái gì không thể buông tha để đến với nhau?
Cá tính của nàng là dũng cảm tiến tới, chỉ cần xác định được mục tiêu thì tuyệt đối không lùi bước.
Trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, đợi thêm mấy hôm nữa vết thương của hẵn khỏi hắn, nàng sẽ trừng trị hắn thật tốt. Khiến hắn biết, dám đắc tội với nàng là chuyện không sáng suốt chút nào. Hừ hừ. Nàng lẩm bẩm.
“Minh cô nương” Âm thanh trong vắt của một nam nhân cắt ngang suy nghĩ của nàng.
Minh Đang vừa nhấc mắt lên, khóe miệng giật giật: “Lục công tử, có chuyện gì sao?”
Không nói đến những chuyện khác, việc vị Lục công tử này luôn một lòng một dạ trong tình cảm khiến nàng rất thưởng thức. Không giống với nhiều nam nhân, đã trái ôm phải ấp mà vẫn còn chê ít, chỉ ước gì tất cả nữ nhân trong thiên hạ đều ôm ấp yêu thương với bọn hắn.
Lục Ý cười cười, rất có phong độ của một người trí thức, khuôn mặt vô cùng văn nhã tuấn tú: “Thuốc đã sắc xong chưa? Sư tổ bảo ta tới xem một chút.”
Nhìn về phía nữ tử trước mắt. trong lòng Lục Ý có nhiều tư vị không thể nói ra.
Hắn (TV) đã sớm biết vị đích nữ này khác hẳn người khác, khiến hắn có vài phần kính trọng. Mặc dù cũng có xen lẫn một chút lợi dụng, nhưng hắn vẫn có một phần thực sự thưởng thức người này.
Minh Đang không thích giọng điệu của hắn: “Ngươi quản quá rộng.” Nàng bỏ nhà ra đi cũng không liên quan gì đến hắn, hắn cần gì phải dùng ánh mắt khiếp sợ đó nhìn chằm chằm vào nàng sao? [tg: người ta không phải vì chuyện này mới nhìn chằm chằm vào nàng?]
“Ngươi là muội muội của thê tử ta.” Trong lòng Tấn vương vòng vo nhiều lối rẽ: “Phải thế nào là lo lắng quá nhiều đây?”
Minh Đang cười lạnh nói: “Một muội muội của trắc phi cũng được coi như muội muội của thê tử, chính thê của ngươi không nói gì sao?”
Vị vương phi kia cũng không phải là một người có lòng dạ rộng rãi, tất cả chỉ là công phu mặt ngoài.
“Vương phi của bổn vương công chính, phẩm hạnh rất tốt, làm sao có thể để ý đến chuyện nhỏ này đây?” Xem ra ấn tượng về Đỗ thị trong lòng hắn rất tốt
“Xem ra Minh Tuệ cũng rất được sủng ái.” Minh Đang lười hỏi thăm mọi người Từ gia, dù sao cũng không còn quan hệ với nàng: “Ngươi tới nơi này làm gì? Du ngoạn sao?” Tân hôn mới được nửa năm liền không chịu được tính tình?
“Ta tới là….”
Hắn còn chưa nói hết, liền bị Vân Lam cướp lời: “Tấn vương gia đến Dược Vương cốc xin toa thuốc.”
Hắn (VL) không muốn cho Minh Đang biết thân phận thật của hắn. Lúc đầu hắn chỉ nói mình là thương nhân, hôm nay nói ra thì nàng sẽ biết hắn lừa gạt nàng. Hắn biết nàng ghét nhất người khác lừa nàng. Hắn không muốn Minh Đang ghét hắn, một chút cũng không được.
“Vân ca ca, ngươi cũng biết Tấn vuong gia?” Minh Đang mở to hai mắt.
Tấn vương vốn đang có cảm xúc phập phồng, nghe nàng nói như vậy, âm thanh bỗng nhiên cất co: “Vân ca ca?” Mặt Tấn vương nhăn lại thành một đoàn, kinh sợ quá độ.
Minh Đang bị âm thanh của hắn (TV) làm cho giật mình: “Cái này cũng không liên quan đến chuyện của ngươi.” Đáng ghét, luôn luôn chứng chạc bình tĩnh như Tấn vương gia cũng thay đổi? Chẳng nhẽ thành thân khiến cho tính tình của hắn thay đổi? Không có khả năng đo.
Tấn vương rất muốn kêu rên một tiếng: “Ta kêu hắn là thúc thúc, ngươi lại gọi là Vân ca ca, ngươi nói chuyện đó có quan hệ hay không?” Đây không phải là vô duyên vô cớ trở thành đồng lứa hay sao?
“Vậy ngươi phải gọi ta là di a? ha ha” Minh Đang cười nghiêng ngả.
Nhìn nàng cười hả hê quên cả hình tượng, hai người đàn ông triệt để im lặng, trao đổi ánh mắt cho nhau.
“Đúng rồi, sao ngươi lại gọi hắn là thúc thúc?” Rốt cuộc nàng cười cũng đủ, đột nhiên ngẩn người ra hỏi: “Hắn cũng là người trong hoàng thất?”
Vân Lam ngừng thở, không biết phải làm sao.