Bỏ Ta Còn Ai

Chương 60 : Hai nam nhân

Ngày đăng: 13:50 19/04/20


Vương gia, ngài tạm thời tha cho mẫu thân ta đi.” Từ Tử Kiến dùng hết sức dập đầu, và vào mặt đường lát đá vang lên tiếng thùng thùng.



Vân Lam ngoắc khóe miệng, sự vui vẻ không chạm đến đáy mắt: “Có lòng hiếu thuận là rất tốt, nhưng chỉ có hiếu mà không có trung là không được.”



Căn bản hắn không có ý định bỏ qua cho Từ gia dễ dàng như thế, đây vẫn chưa là kết quả hắn muốn. Từ gia còn bị xui xẻo thảm hãi hơn nữa.’



Đám người Từ gia kia không ai có thể cứu được, vốn hắn không muốn tính mạng của bọn chúng, cùng lắm chỉ phế bỏ, bắt bọn họ thành người dân nghèo khó, tự sinh tự diệt mà thôi. Hôm nay xem ra bọn họ vẫn chưa từ bỏ ý định, không thể an phận, sống cũng chỉ thêm phiền cho người trong thiên hạ.



“Trung?” Từ Tử Kiến ngây ngẩn cả người, hắn ta chỉ là một đứa bé, làm sao có thể hiểu được điều này, làm gì có người nói cho hắn ta biết.



Ánh mắt cảnh cáo của Vân Lam rơi lên trên người Từ Tử Kiến, sau đó dời sang những người đứng xung quanh: “Coi thường hoàng thất, khinh thường quan viên triều đình. Gây náo loạn trước mặt mọi người, mẫu thân ngươi làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, ngươi không ngăn cản mà còn ở bên cạnh cùng bà ta gây chuyện. Đáng nhẽ ngươi cũng phải chịu phạt cùng, nhưng bổn vương niệm tình hiếu tâm của ngươi tạm thời tha cho nhà ngươi. Nếu còn gây chuyện nữa thì sẽ không được bỏ qua nhẹ nhàng như vậy đâu.”



Lời của Vân Lam dọa Từ Tử Kiến khiến cả thân thể hắn ta run rẩy.



Mấy kẻ hạ nhân Từ gia thấy vậy, chân không ngừng run rẩy, đầu cúi đến không thể cúi thấp được nữa, chỉ ước gì có thể lập tức biến mất. Ánh mắt của vương gia như đao, rời lên người cảm thấy đau nhói.



Hai mươi roi thi hành xong, cả người tam phu nhân toàn máu, vết máu loang lổ trên người, tóc tai rối bù xù. Hai mắt trợn trắng, hơi thở thoi thóp.



Từ Tử Kiến thấy vậy lòng đau như cắt, vô cùng thương tâm, trong đầu là một mảnh hỗn loạn, nhào đến ôm bà ta: “Mẫu thân, ngài cảm thấy thế nào? Mẫu thân, ngài mau tỉnh lại đi.”



Làm sao bây giờ? Có ai tới giúp hắn ta một chút?



Hai mắt tam phu nhân nhắm chặt, không biết có phải hôn mê thật hay không? Không rên tiếng nào cứ thế nằm yên không nhúc nhích.



Trong mắt Vân Lam có một tia thích ý lướt rất nhanh, phất tay gọi Bình An tới: “Ngươi tự mình dẫn người đưa bọn chúng trở về, đồng thời nói với Từ Đạt một tiếng, bảo ông ta trông coi nữ nhân của mình cho thật tốt. Nếu còn gây chuyện nữa thì sẽ không được bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.”Dám tới gây chuyện, hừ! Bảo đảm các ngươi có đi sẽ không có về.



“Dạ” Bình An khẽ nở một nụ cười ác ý, chỉ huy người lôi người trong lòng Từ Tử Kiến ra ngoài, kéo đi giống như bao cỏ, hai chân không có sức lực lê trên mặt đất, trông giống như người chết.
Hắn vốn không thích La Đình Hiên, lại càng không thích Minh Đang tiếp xúc nhiều với La Đình Hiên. Chỉ cần nhớ đến việc người này là hôn phu được chỉ định từ trước của Minh Đang, trong lòng hắn liền không thoải mái.



Càng thêm quá đáng là hắn ta không biết quý trọng, phụ bạc nữ tử tốt như vậy, đi cưới người khác. Để cho nàng phải chịu bao nhiêu sự phỉ bang của người khác. Hôm nay còn cố ý dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với hắn, hắn ta cho mình là ai?



Trong lòng La Đình Hiên có chút khó hiểu, nhưng lời đã nói ra nhất định phải làm cho rõ ràng: “Nàng là một nữ tử trong sạch, ở tại Phúc vương phủ của ngài thì sẽ trở thành trò cười? Điều này sẽ khiến cho người bên ngoài đàm tiếu nàng. Người khác cho rằng nàng là nữ nhân của ngài, ngài lại không chịu cưới nàng, tương lau nàng làm sao có thể lập gia đình?”



“Ta sẽ nhận nàng làm nghĩa muội, cho nàng tôn vinh của một công chúa.” Vân Lam nhàn nhạt nói ra quyết định mà hắn đã phải khổ sở suy nghĩ mấy ngày nay. Hắn không chịu cưới nàng nhưng cũng đã suy nghĩ một đường lui tốt cho nàng. Tóm lại sẽ không để cho người khác bắt nạt nàng, Hắn tin tưởng hoàng huynh cũng sẽ đồng ý với nguyện vọng của hắn.



“Nàng không thèm để ý đến mấy thứ đó. Nàng rất thích ngài, nếu như ngài không thích nàng thì đừng cho nàng ở lại Phúc vương phủ, điều đó sẽ càng khiến nàng lún sâu hơn.” La Đình Hiên nói đến đây, trong lòng có một cảm giác rất kỳ lạ không thể miêu tả được.



Đưa trân bảo được nâng niu từ nhỏ ra ngoài, có chút lưu luyến, có chút không cam lòng. Nhưng việc đã đến mức này, suy nghĩ của hắn ta cũng không còn quan trọng, đây là kết quả do hắn ta tự tìm lấy.



Hắn ta không biết bệnh của Vân Lam, nếu biết thì có thể hắn ta cùng không nói ra những lời như vậy.



Vân Lam giận dữ, mặt tức giận tái xanh nói: “Đây là chuyện riêng của ta và nàng, bất cứ kẻ nào cũng không có tư cách trông coi.” Đặc biệt là tên hôn phu trước kia càng không có tư cách.



La Đình Hiên nghẹn đỏ mặt: “Ta không thể để nàng phải chịu ủy khuất ở bên cạnh ngài. Nếu như ngài không muốn nàng, thì ngài nên cách xa nàng ấy ra.”



Sắc mặt Vân Lam tái xanh, mấy đen giăng đầy mắt, khí thế uy nghiêm không tự chủ toát ra: “Xem ra ngươi rất để ý đến nàng, đáng tiếc ngươi đã không có bất cứ tư cách gì.” Nếu quan tâm như vậy, tại sao lại tổn thương nàng? Thật là một nam nhân dối trá.



Trái tim La Đình Hiên đập mạnh, khí huyết dâng trào, mắt trắng như tờ giấy, cắn răng không để mình phải lùi lại: “Ngài là vương gia tôn quý, muốn kiểu nữ nhân gì mà chẳng được. Nhưng nàng chẳng qua chỉ là một nữ tử cô nhi, xin ngài bỏ qua cho nàng đi, nàng không phải nữ tử có thể để ngài đùa giỡn.”



Cái trán Vân Lam nổi đầy gân xanh, cố gắng ngăn chặn lửa giận trong lòng: “Ta không có ý định muốn làm nhục nàng.” Hắn cưng chiều nàng, bảo hộ nàng còn không hết, làm sao còn có ý định thương tổn vũ nhục nàng. Hơn nữa chuyện của hai người họ, không ai có tư cách để bình luận.



La Đình Hiên khó khăn nuốt ngụm nước bọt: “Coi như ngài không có ý định này, nhưng có thể ngăn cản miệng lưỡi của người khác sao? Người bên ngoài sẽ phỉ nhổ nàng. Hoặc là ngài cười nàng, hoặc là ngài để cho nàng tự do.”