Bỏ Ta Còn Ai

Chương 62 : Lễ mừng năm mới

Ngày đăng: 13:50 19/04/20


Khí trời càng ngày càng lạnh, gió rét của mùa đông thổi phần phật, khí lạnh chui tận vào xương.



Nhưng mấy ngày nay Minh Đang lại có thu hoạch lớn. Trải qua việc nàng không ngừng cố gắng đã có thể nghiên cứu hết sách thuốc của Thẩm Duy, nghiền ngẫm sâu sắc, giờ nàng có thể thuần thục thi triển kim châm điểm huyệt.



Cách năm ngày lại thực hiện châm cứu một lần. Bộ châm pháp này có nhiều chỗ hạn chế rất phức tạp, một lần châm cứu sẽ tốn mất hai canh giờ. Cho nên mỗi lần thực hiện đều khiến hai người mệt mỏi, mồ hôi chảy ra như suối, ngã xuống giường không thể động đậy được. Cần phải ngủ hết một ngày mới có thể khôi phục sức lực. Nhưng bù lại nàng đã khống chế được chất độc trong người của Vân Lam. Mặc dù không thể loại bỏ hoàn toàn chất độc trong người nhưng độc cũng không thể lan vào tim được.



Minh Đang có chút nổi giận, chỗ tinh diệu nhất của kim châm điểm huyệt lại được truyền miệng cho người kế thừa tiếp theo, không có ghi lại.



Nhưng kết quả này cũng khiến Vân Lam hài lòng, được sống thêm vài ngày nữa, còn có gì tốt hơn thế?



Thẩm Duy thấy thế, trong lòng nặng nề thở ra. Ông ta đã dự tính công tử không thể sống qua mùa thu. Nhưng mùa đông đến rồi, công tử vẫn còn sống rất tốt.



Một nhà già trẻ của Dược Vương cốc cũng có thể bình an sống tiếp.



Ông ta tinh thông y thuật, cũng có chút nghiên cứu vơi dược thiện. Thay đổi mọi biện pháp giúp hai người bổ sung sinh lực. Các loại canh bổ như nước chảy đưa đến chỗ của hai người, tóc của ông ta cũng bạc đi rất nhiểu.



Dù Minh Đang có ghét ông ta đi nữa, nhưng nhìn vào mấy việc làm của ông ta trong thời gian gần đây, nàng có thể thay đổi giọng điều tốt hơn khi thảo luận mấy cầu về những chỗ khó khăn trong bệnh tình của Vân Lam với ông ta.



Gần tới cuối năm, Thẩm Duy không thể phân thân ra được nên không thể trở về, cho nên bảo cháu gái và cha con Lục Ý đến kinh thành cùng nhau chuẩn bị đón năm mới.



Vân Lam sắp xếp cho cả nhà bọn họ ở một tiểu tòa viện, nằm ngay trong một ngõ hẻm sau Phúc vương phủ. Việc sắp xếp này giúp Thẩm Duy đi lại cũng dễ dàng. Cho dù ban ngày hay buổi tối có truyền lệnh cho ông ta cũng dễ dàng hơn.



Tuy nhiên Minh Đang chưa từng nhìn thấy đám người Thẩm Văn Tĩnh, cho tới này nàng cũng không thể thích Thẩm Văn Tĩnh. Việc trước kia của nàng ta đã chọc tức nàng, cũng khiến nàng sợ hiện giờ nếu nàng ta xuất hiện ở đây, nàng có thể kiềm chế được.



Trong đại sảnh, một loạt vải vóc, trang sức rực rỡ đủ loại đang xếp thành một hàng, các chưởng quỹ của các nhà cúi đầu đợi lệnh, ngay cả thở mạnh cũng không dám.



Minh Đang tiện tay cầm một khối vải lên sờ sờ, cảm xúc trơn láng mềm mại làm cho người ta phải sợ hãi: “Vân ca ca, muội không cần thêm quần áo nữa. Muội còn rất nhiều bộ quần áo mới còn chưa có mặc.”



Minh Đang ở vương phủ trong mấy tháng qua, đã mua thêm mười mấy bộ quần áo mới đủ bốn mùa, nàng thực sự vẫn chưa mặc đến. Cứ để lâu mà không dùng thì thật lãng phí.



“Sắp hết năm, muội cũng nên may thêm mấy bộ có thể đi gặp người nữa.” Vân Lam chỉ chỉ mấy tấm da chồn, da sóc với đủ loại màu sắc. Hắn cố hết sức để cưng chiều nàng, muốn đem tất cả đồ tốt nhất trên thế gian này cho nàng.



Trong lòng Minh Đang oán thầm: Mấy bộ quần áo kia của nàng không thể gặp người? Tất cả đều là bộ quần áo được may riêng do tú phường nổi danh nhất kinh thành làm ra. Nhưng trời sinh mấy cô gái đều không có sức chống cự với những thứ xinh đẹp. Chỉ một lát sau nàng liền chọn sáu bộ quần áo mùa đông kiểu dáng mới nhất, bốn bộ quần áo lông dài, bốn bộ áo lông ngắn.
Viện này có đủ loại hoa mai. Vừa vào đông cả một rừng mai bên cạnh sẽ đồng loạt nở, hồng phấn, trắng, đỏ thẫm, màu sắc nào cũng có, nhìn đẹp không tả được.



Minh Đang gật đầu một cái. Ngày đầu năm mới hắn phải vào cung, sáng sớm liền ra ngoài. Nàng sợ lạnh nên không muốn dậy sớm, hắn cũng không bắt ép nàng phải đi: “Vân ca ca không đi uống ly rượu mừng hay sao?”



“Đưa lễ là được.” Vân Lam lười không đi tham gia cái hôn lễ gì gì ấy, người ngoài náo nhiệt thì có gì tốt mà góp vui. Còn không bằng ở nhà bồi nàng nhiều một chút: “À, cái này cho muội.” Vân Lam bảo nha hoàn bưng một rương gỗ đỏ đi vào.



“Đây là cái gì?” Minh Đang nhận ra đây là vật trong cung, nhìn qua dường như có chút nặng.



Nha hoàn mở cái rương ra, bên trong đựng sáu cuộn vải tơ lụa màu sắc nhu hòa, sáng bóng.



Vân Lam tiện tay lấy một cuộn vải thả vào tay nàng: “Hoàng tẩu ban thưởng vài vóc cho muội,là vân cẩm Dương Châu mới cống nạp.”



Minh Đang lấy tay cảm thụ cảm giác mịn màng như nước đó, khóe miệng giương lên, trong mắt lướt qua một chút vui vẻ: “Hoàng hậu nương nương phí tâm, có gì tốt cũng không quên ban thưởng cho muội một phần.”



“Tẩu ấy rất thích muội chế ra hương an thần, buổi tối có thể giúp ngủ ngon giấc, cho nên bảo muội chế nhiều hơn một chút cho tẩu ấy.” trong mắt Vân Lam có chút kiêu ngạo, chỉ cần nha đầu này dụng tâm nghiên cứu cái gì thì cũng có thể nắm bắt được cái cốt lõi của nó.



Ngoài việc thích đùa nghịch với sách thuốc, gần đây nàng còn có si mê với huân hương, nghiên cứu ra đủ loại huân hương. Có an tức hương giúp an thần, có trầm thủy hương giúp tập trung sáng suốt, có tử đàn hương giúp tinh thần hưng phấn tỉnh táo.



“Được, đúng lúc muội đang nghiên cứu mấy loại mới, đến lúc đó huynh cũng mang cùng cho hoàng hậu đi.” Minh Đang cũng không nghĩ tới thứ đồ mà nàng vô tình đùa nghịch ra lại có thể để người trong cung thích.



Không chỉ có hoàng thượng hoàng hậu đều thích, mà những khác tần phi cũng rất thích. Có lúc còn thay đổi biện pháp để bảo nàng làm một ít.



Nhìn nàng híp mắt, núp ở trong chăn thật dầy, bộ dáng đáng yêu vô cùng, hắn liền ngồi ở bên người nàng cười nói: “Muội có muốn vào cung chơi một chút không?"



“Không muốn, trời quá lạnh.” Minh Đang lắc đầu thật nhanh, nàng mới không thèm đi ra ngoài chịu tội, trong cung cũng không có cái gì hay để chơi. Ngồi nói chuyện với những quý nhân, đầu óc cũng không dám chuyển loạn, dù sao cũng không phải là chỉ là nói chuyện bình thường: “Huynh có lạnh hay không? Bảo hạ nhân mang chút món điểm tâm ngọt lên, ăn vào giúp làm ấm thân thể."



Đối với những chuyện liên quan đến thân thể của hắn, nàng không dám lười biếng chút nào. Nàng đã rất vất vả mới giữ được tánh mạng của hắn, không thể để xảy ra một chút sơ xuất. Mùa đông lạnh khiến người ta dễ dàng ngã bệnh.



Thật là, quy củ của hoàng gia nhiều, mùng một đầu năm, còn bắt một đám người vào cung chịu tội, thật không thể chịu nổi, may mà nàng có thể tránh được một phen.



Nha hoàn bưng lên bánh trôi chưng rượu nóng hổi, gạo chưng cất ngọt ngào, bánh trôi trơn nhẵn, ăn vào một chén, cả người ấm áp, ấm áp từ trong dạ dày lên.