Bỏ Ta Còn Ai
Chương 67 : Thánh chỉ tứ hôn
Ngày đăng: 13:50 19/04/20
Mặt trời màu đỏ đã lên cao ba trượng, lò vàng đã thêm mấy lần huân hương, màn gấm tung bay trước gió.
Nhìn nữ tử vẫn ngủ say nồng trong lòng, Vân Lam sủng nịnh hôn trán nàng một chút. Trong mắt chứa đầy tình nồng ý mật, quả nhiên là một nha đầu to gan lớn mật. Dám sử dụng một chiêu này, khiến hắn không thể không đầu hàng.
Hai mắt nàng nhắm chặt, ngủ say sưa, lông mi dài dài tạo nên một vệt bóng mờ trên mặt, chiếc cổ thon dài, lộ ra xương quai xanh mê người. Chăn được kéo đến bả vai, lúc này trông nàng rất yên bình, nhỏ xinh (nhỏ nhắn + xinh đẹp).
Tay trái không kìm lòng vuốt nhẹ lên đôi má phấn nộn của nàng, men theo chop mũi cao đẹp đi đến đôi môi đỏ mọng mềm mại tựa như cánh hoa. Tay hắn khẽ vuốt nhẹ, xúc giác mềm mịn như tơ lụa khiến trong lòng hắn có chút ngứa ngáy, không nhịn được cúi đầu hôn lên đôi môi ấy, hôn rồi lại hôn.
"Ưm." Nữ tử đang ngủ say vô thức hừ nhẹ một tiếng, mềm mại đáng yêu, làm khơi gợi lửa nhiệt tình trong hắn.
Nhiệt hỏa hôm qua lại bị khơi gợi lên, thân thể vẫn chưa được tận hứng ở tối qua bị đánh thức. Trải qua việc xảy ra tối ngày qua, chuyện coi như làván đã đóng thuyền, tất cả đã thành kết cục định sẵn, trong lòng hắn không còn bất cứ điều gì cần phải lo lắng.
Hai tay thăm dò vào trong áo ngủ bằng gấm vuốt ve lên da thịt mềm nhẵn của nàng, tạo thành từng luồng nhiệt nóng bỏng. Sự nhiệt tình trong thân thể tuổi trẻ một khi bị cọ xát, liền giống như sấm sét, núi lửa dâng trào, không có cách nào kiềm chế.
Minh Đang đang trong giấc mộng bị sự nhiệt tình của hắn làm cho thân thể nóng lên, dưới thân giống như có cái gì chảy ra, nhanh chóng đong đưa thân thể, chán ghét, giấc mơ này quá chân thật.
Vân Lam không kiềm chế được, nhẹ nhàng kêu gọi bên tai nàng: "Tiểu Đang" .
"Vân ca ca." Nàng mở hai mắt buồn ngủ mông lung, dung nhan tuấn tú đầy mồ hôi của hắn liền lọt vào trong tầm mắt, có chút mơ hồ nói: "Sao huynh lại ở trong mộng của muội..."
Thanh âm chưa dứt, phía dưới đã bị nhồi vào, hắn liền chen lấn đi vào.
"Vân... Ca ca." Nàng hoảng sợ, thân thể cứng đờ, hoài nghi mình vẫn đang còn ở trong mộng, nhưng cảm giác phía dưới vừa mỏi vừa đau, làm nàng thấy không thoải mái, hơi hơi nhăn mày lại.
"Ta ở đây." Hắn hôn lên mi tâm của nàng, thong thả ôn nhu cử động, chậm rãi nghiền nát chỗ sâu nhất của nàng, thật cẩn thận giống như đang ôm trân bảo của thế gian.
Mặc dù lúc ban đầu vẫn có chút đau đớn, nhưng dần dần đau đớn mất đi, từng đợt sóng nhiệt dâng lên từ bụng, mang theo một chút tê dại: "A... A..." tiếng rên rỉ không thể áp chế được phát ra từ cái miệng nhỏ nhắn.
Tiếng rên rỉcủa nàng lại càng kích thích hắn, hắn càng ngày càng chuyển động mạnh mẽ, hôn nàng thật sâu, hai tay cầm hai bên hông của nàng tiếp tục chuyển động.
Một dòng điện truyền từ sâu thẳm trong nội tâm đến lan ra toàn thân, một cảm giác càng ngày càng kích động không thể miêu tả thành lời, nàng ôm cổ của hắn nức nở thành tiếng. Nàng giống như một chiếc thuyền con bị ném lên vật xuống trong cơn sóng to gió lớn, cuối cùng khi nàng chạm đến lên điểm cao nhất rốt cuộc chịu không nổi liền ngất đi.
Cảnh này dọa Minh Đang không nhẹ, tiến lên đỡ lấy nàng: "Bích Liên a, ngươi nên ngoan ngoãn ngồi xuống, đừng có lộn xộn, nếu động thai khí, Bình An sẽ làm thịt ta."
Ai, thật là, đã bảo nàng ấy nên nghỉ ngơi thật tốt, an tâm tĩnh dưỡng, nhưng nàng lại không chịu ngồi yên.
"Hắn dám, người sắp trở thành vương phi." Bích Liên cười tít mắt trêu ghẹo nàng, tình cảm của hai người khác hẳn với những người khác, nói chuyện không có để ý quá nhiều: "Nhưng mà tiểu thư đúng là lớn mật."
Chuyện này xảy ra xong rồi nàng mới được biết, Bình An rất cẩn thận. Sau khi nghe được toàn bộ mọi chuyện, nàng vẫn toát mồ hôi thay tiểu thư, việc này rất khó tưởng tượng. Tính tình của tiểu thư quả nhiên là mười mấy năm nay đều bưu hãn như vậy.
"Có phải ta đã làm quá mức hay không?" Mặt Minh Đang đỏ lên, muốn nghe xem người bên cạnh nghĩ gì về hành động của mìnhBích Liên là người đã đi theo bên cạnh nàng từ nhỏ, là người thân cận nhất của nàng, là người duy nhất nàng có thể chia sẻ cảm xúc của mình.
"Làm sao có thể? Vương gia còn đang cầu chẳng được ấy, nếu người không làm ra chuyện như vậy, có khi hắn còn do dự cả đời." Không phải nàng đoán mò, loại chuyện như vậy chắc chắn sẽ xảy ra thật.
Mỗi lần nhìn đến hai người bọn họ giận dỗi vì việc này, nàng cũng rất đau đầu. Bây giờ thì tốt rồi, toàn bộ mọi chuyện cũng sau cơn mưa trời lại sáng.
“Rất có khả năng, chuyện đơn giản như vậy nhưng hắn lại nghĩ phức tạp vô cùng." Hoàn cảnh lớn lên của Minh Đang làm cho nàng càng kiên cường, không biết sợ bất cứ thứ gì, nhưng nàng lại càng nghĩ có được hạnh phúc." Người ta sống cả đời, sống sao cho vui vẻ mới là quan trọng nhất.
Giống như trước kia, nàng chỉ nghĩ muốn rời khỏi Từ gia, tìm một địa phương hẻo lánh để tiếp tục sinh sống. Nhưng sau khi gặp được Vân Lam, toàn bộ dự tính đều thay đổi. Bởi vì yêu, cho nên nàng chấp nhận buông tha cho tự do. Có bỏ mới có được. Chỗ nào khiến ta cảm thấy yên bình, chỗ đó chính là quê hương của ta, nơi có hắn chính là chỗ về của nàng. Chỉ cần nàng cho rằng điều đó đáng giá là được, suy nghĩ của những người khác đều không quan trọng
"Đó là vương gia quá để ý đến người, thân thể của hắn thật sự không có việc gì sao?" Lòng của Bích Liên luôn luôn thiên về phía Minh Đang. Nàng cũng không hy vọng tương lai tiểu thư phải làm quả phụ, hoặc quá liều lĩnh mà đi theo vương gia. Với tính cách cực đoan của tiểu thư, người rất có khả năng làm ra chuyện như vậy, chỉ nghĩ thôi cũng khiến nàng thấy sợ.
"Uhm, độc đã được khống chế." Minh Đang vô cùng thản nhiên: "Sống thêm vài năm cũng không thành vấn đề." Nói rất nhẹ nhàng bình tĩnh, giống như người khác đều giống như vậy.
Từ lúc nàng bắt đầu yêu hắn, những thứ này đã không còn quan trọng. Hắn còn sống, nàng cùng sẽ sống, hắn chết, nàng sẽ chết cùng. Có cái gì mà phải lo lắng? Cùng thề sống chết với chàng.
Vài năm? Trong lòng Bích Liên run lẩy bẩy, tâm trạng nặng trĩu không nói được thành lời, lời nói đến bên miệng vẫn nuốt trở vào.
Tiểu thư không thèm để ý, nàng còn có thể nói được điều gì.
Theo như lời của tiểu thư, lúc sống chỉ cần bản thân vui vẻ là được.