Bỏ Ta Còn Ai
Chương 90 : Đếm trước bão táp (2)
Ngày đăng: 13:50 19/04/20
"Được." Vân Lam thuận miệng đồng ý, nhìn thấy hộp gấm ở trên bàn: "Đây là cái gì?" "Tự huynh xem đi." Minh Đang có chút tức giận cong môi, người này đang đánh trống lảng, đáng giận!
Hắn tiện tay mở ra nhìn, là mấy tờ khế đất, mấy cửa tiệm, 50 tấm ngân phiếu trị giá một ngàn lượng: “Cái này ở đâu ra?" Hắn khẳng định những thứ này không phải đồ của nhà mình.
Minh Đang thở dài một tiếng, vô cùng cảm động nói: "Đây là đồ của Tấn vương phi để muội bảo quản thay cho hài tử." Tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ, cố gắng suy nghĩ chu đáo như vậy, chỉ sợ hài tử bị tủi thân, có thể nghĩ tình cảnh hiện giờ của cha mẹ Hinh Nhi có bao nhiêu khó khăn.
Bỗng nhiên Vân Lam im lặng, cánh tay ôm chặt nàng: “Tiểu Đang, đây là số mệnh của người trong hoàng thất phải chấp nhận, ai cũng không thoát được." Có lẽ hai người họ không có hài tử (con) lại rất tốt. Không cần phải trải qua sự thống khổ giày vò này.
Minh Đang cũng ôm hắn gắt gao, giọng nói rầu rĩ: "Ta biết, nhưng mà ta vẫn có chút sợ hãi." Sợ hãi trận bão táp không rõ kia, sẽ phá tan sinh hoạt hạnh phúc bình yên hiện giờ, kéo tất cả người vào trong vòng xoáy.
Trong lòng Vân Lam đau đớn gần chết, vuốt ve mái tóc dài của nàng, trấn an nói: "Đừng sợ, có ta ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu."
Cái gì nàng cũng không nói, chỉ vùi đầu vào trong ngực của hắn.
Đêm nay, Vân Lam vẫn cẩn thận ôm chặt thê tử, cả đêm cũng chưa buông tay, cả hai người không ai ngủ ngon, trong lòng tràn đầy mờ mịt và sợ hãi, không xác định được tương lai. Hinh Nhi đã đến, gây ra không ít biến hóa trong lòng tất cả mọi người. ~~selena_tran~~ddiennđanleeequyydonn~~ Vốn Minh Đang rất thích đứa nhỏ này, mà Bích Liên là người sắp làm mẹ, lòng dạ vô cùng mềm mại, đặc biệt thích trẻ con. Mà Hồng Thược lại càng hết lòng hết sức, không rời nửa bước, ánh mắt nhìn về phía hài tử mềm mại đến mức có thể đưa xuất ra nước. Tất cả người lớn đều vây quanh đứa nhỏ này.
Dù sao Hinh Nhi cũng chỉ là hài tử, ngay lập tức có thể hòa vào hoàn cảnh mới. Có nhiều người yêu bé như vậy, bé cũng dần dần khôi phục sự hoạt bát đáng yêu. Vô cùng dính Minh Đang, cũng rất dính Hồng Thược, trái tim của tiểu hài tử là nhạy cảm nhất, người nào yêu bé, bé là người rõ rang nhất.
Bà vú và hai người nha hoàn cũng có thể buông xuống sự không yên trong lòng, bội phục ánh mắt của chủ nhân nhà mình, quả nhiên không giao phó sai người.
Một đám người vây quanh đứa bé, đang chơi đùa với bé, hạ nhân đi đến bẩm báo: "Vương phi, có người ở La phủ xin được cầu kiến."
"Để cho người đó đi vào." Minh Đang rất kinh ngạc, đã nhiều ngày nay trong phủ không có người ngoài đến, ngay cả vài vị Vương gia trước kia rất siêng năng đến thì hiện giờ cũng không thấy nữa.
Mà La phủ, trong khoảng thời gian sau khi hoàng thượng xuôi nam, có thể là vì lo lắng đề phòng, nên cũng không phái người đến, ngay cả việc thường xuyên tặng đồ cũng bỏ đi. Lần này đột nhiên có người đến, tất nhiên là có chuyện gì đó.
Vốn nghĩ rằng người tới sẽ là Dụng ma ma, là người thân cận nhất bên cạnh La Phu nhân. Nhưng không nghĩ tới người đến là Dịch Phàm, vẻ mặt hắn nghiêm túc, trang trọng. Hồng Thược kinh ngạc mở hai mắt thật to, tầm mắt nhìn như không nhìn hắn. Nhiều ngày qua không quan tâm đến nàng, lúc này đến cửa lại là vì công việc. Trong lòng nàng cảm thấy chua xót.
Dịch Phàm không chớp mắt đi qua người nàng, sau khi thỉnh an Minh Đang xong, xin nàng bảo mọi người lui ra.
Trong lòng Minh Đang trở nên nặng nề, nhìn vẻ mặt u oán đau buồn của Hồng Thược, bảo nàng ấy đi vào bên trong, những người khác đều trở về phòng mình chờ đợi. Chỉ để lại Linh Lung bên cạnh để hầu hạ.
Bích Liên cảm thấy có chút không cam lòng, nhưng thấy vẻ mặt của Minh Đang nghiêm túc nên không dám nhiều lời, hung hăng trợn mắt nhìn Dịch Phàm một cái rồi mới rời đi dưới sự dìu đỡ của nha hoàn.
Tâm trạng của Minh Đang rất không tốt, cả ngày lo lắng không yên, lại không thể mặc kệ đứa nhỏ này. Nghiêm mệnh phân phó xuống dưới, không cho phép bất cứ ai vô lễ với mấy người của Hinh Nhi, nếu không sẽ phải chịu gia pháp.
Hồng Thược nhốt mình ở trong phòng hết một ngày, ngày thứ hai liền khôi phục bình thường, tiếp tục chiếu cố Hinh Nhi. Bên ngoài không nhìn ra cái gì, nhưng trong lòng bị thương thì chỉ có nàng ấy biết.
Minh Đang vô lực nhìn nàng ấy, giật giật khóe miệng, lại nuốt tất cả mọi thứ về trong bùng. Thôi cứ để nàng ấy không biết cái gì thì tốt hơn. Từ đầu tới đuôi, cho dù chết cũng không biết việc này, không biết tâm ý của Dịch Phàm, này có lẽ là lựa chọn tốt nhất.
Ngày tháng khiến trong lòng người run sợ rất khó qua, nhưng rốt cục cũng đến lúc bùng nổ.
Minh Đang và Vân Lam vừa mới cởi áo, chuẩn bị đi ngủ, An Khang liều lĩnh vọt tới sân bọn họ ở. Vân Lam kêu hắn đến thư phòng, sau một nén hương, hai người đi ra, vẻ mặt nặng nề như sắt.
Minh Đang được bọn nha hoàn hầu hạ hạ mặc xong quần áo, đứng chờ ở ngưỡng cửa thư phòng. Nhìn bọn hắn bước ra, đi tời nghênh đón.
Vân Lam khẽ vuốt gương mặt của nàng, cố gắng nói như bình thường: "Tiểu Đang, ta phải đi ra ngoài một chuyến, muội ngủ thêm một chút đi."
Minh Đang nhìn hắn, không chịu nghe lời của hắn: "Muội đi cùng huynh." Trong lòng vô cùng sợ hãi, là đến thời điểm quyết định sao? Vì sao hắn nhất định phải bị cuốn vào trong đó? Nàng cũng không thể giả vờ là chưa có chuyện gì xảy ra, ngủ một mạch tới sáng? Nếu không có cách nào ngăn cản hắn, vậy thì cùng hắn vượt qua cửa ải khó khăn này đi.
Vân Lam một ngụm từ chồi: "Không được, người trong phủ đều cần muội."
"Nhưng là muội..." Minh Đang sốt ruột giữ chặt cánh tay của hắn, cố gắng thuyết phục hắn.
Vân Lam hạ quyết tâm, mặc kệ nàng nói như thế nào cũng không chịu đưa nàng đi cùng.
Lại gọi Bình An tới, bảo hắn canh giữ ở bên người Minh Đang, không rời nửa thước. Thị vệ Vương phủ chia làm hai đội, một đội ở lại bảo vệ sân này.
Nghe hắn phân phó xuống dưới, trong lòng Minh Đang có một cảm giác không tốt, trái tim đập mạnh.
"Nghe lời, khi bình minh đến ta sẽ trở về."
Nói xong câu đó, hắn cắn chặt răng, kéo tay nàng xuống, dứt khoát ra cửa.
Minh Đang giận tím mặt: "Lý Vân lam, nếu bình minh ngươi không trở về, ta sẽ cho ngươi biết tay." Giọng nói mang theo một chút nức nở, cổ họng như ngậm một khối cứng rắn.
Vân Lam cười khổ, trong lòng cảm thấy chua ngọt trộn lẫn, đi thẳng lên phía trước, không dám quay đầu. Sợ nhìn thấy hai mắt của nàng đẫm lệ, chân sẽ không thể bước tiếp được.