Bổ Thiên Ký

Chương 120 : Tiểu thiên ma cảnh (1)

Ngày đăng: 16:18 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Để cô ngủ như chết rồi quên đi...

Song ông trời chưa từng để cô được như ý nguyện.

“Tuệ Khanh, Tuệ Khanh, dậy đi. Bữa sáng chuẩn bị xong rồi. Bên ngoài đổ tuyết lớn, hôm nay con không cần đi núi Lạc Thần.” Là tiếng nói của người mẹ dịu dàng không màng danh lợi đang lải nhải bên tai cô.

Vinh Tuệ Khanh mở mắt, ngồi dậy duỗi người, ôm cánh tay của mẹ đang ở bên mép giường làm nũng nói:

“Mẹ, giao thừa rồi, để con ngủ thêm một chút đi mà?”

Âm thanh nhõng nhẽo của con gái nhỏ khiến cho lòng người lớn mềm nhũn đi: “Được, được, đương nhiên được rồi. Nhưng tốt xấu gì con cũng ăn một chút đi rồi hãy ngủ tiếp. Hôm qua con ăn không nhiều mẹ sợ con sẽ đói.”

Nói như vậy, hình như Vinh Tuệ Khanh thật sự3cũng có hơi đói, vội vén chăn định đứng lên.

Giường được sưởi đến nóng ấm nên cô không hề cảm thấy lạnh chút nào.

Nhưng mới ngồi dậy từ giường một cái cô mới cảm thấy trong phòng lạnh lẽo đến thấu xương.

“Tại sao không có lò sưởi?” Vinh Tuệ Khanh mơ mơ màng màng hỏi. Cô nhớ rõ khi vào ngày đông, trong phòng của cô sẽ có một bếp lò, một ngày mười hai canh giờ đều không nghỉ.

Vừa dứt lời, trong góc phòng xuất hiện cái bếp lò một cách thần kỳ, giống y hệt cái bếp lò trong ký ức của cô.

Căn phòng nhanh chóng trở nên ấm áp.

Vinh Tuệ Khanh nhắm hờ mắt, để mẹ mặc đồ giúp cô, sau đó cùng mẹ đi ra ngoài ăn sáng.

Cha và ông nội đều đã đợi trong phòng bên ngoài.

Gian phòng bên ngoài thường đốt một0cái lò sưởi, trên lò để một ấm nước. Bên trong lò thường vùi hạt dẻ, khoai lang, còn có cây mã thầy, nướng thơm phức, có thể đào ra ăn bất cứ lúc nào.

Ăn đến miệng lưỡi khô khốc rồi thì có thể dùng nước nóng luôn duy trì độ ấm trên lò nấu một chén bột. Hương vị ngọt ngào sướng miệng, không lo đói.

Vinh Tuệ Khanh ngồi xuống, chào hỏi cha và ông nội: “Cha, ông nội, hai người dậy sớm ghê.”

Cha Vinh Tuệ Khanh cười hiền nói: “Con sóc hôm qua con bắt về, nửa đêm đã chạy rồi.”

Vinh Tuệ Khanh sửng sốt: “Con sóc?”

“Đúng vậy, con không nhớ sao?” Mẹ Vinh Tuệ Khanh hỏi, vừa múc một chén cháo vàng óng cho cô, vừa bỏ vào một quả trứng luộc đã lột vỏ.

Vinh Tuệ Khanh bắt đầu cảm thấy có gì đó không5đúng, nhưng cô không muốn xem xét kỹ.

Tất cả những thứ này đều là khát vọng lớn nhất của cô, là diều nuối tiếc nhất cũng là thứ cô không tiếc mọi giá muốn giữ gìn bảo vệ.

Ăn sáng xong, Vinh Tuệ Khanh ghé vào bên cạnh cửa sổ, nhìn tuyết lớn ngoài cửa sổ ngẩn ngơ.

Gia đình họ không tính giàu có gì. Giấy cửa sổ bôi hồ dày đặc u ám trên khung cửa, vốn dĩ nhìn không thấy bên ngoài.

Vinh Tuệ Khanh len lén đục một cái lỗ trên cửa sổ, gần như nhìn cảnh sắc trong sân đến không biết chán.

Từng cành cây ngọn cỏ nơi đó, Vinh Tuệ Khanh đều rành trong lòng bàn tay.

Hôm nay là giao thừa.

Nếu những biến động đêm đó không xảy ra, tất cả có lẽ sẽ giống như hôm nay.

Vinh Tuệ Khanh mơ mơ màng màng nghĩ,4trong đầu lúc thì tỉnh táo lúc thì mơ hồ.

Tuyết lớn rơi mấy ngày liền.

Người trong thôn đều không ra ngoài.

Đến cả pháo hoa tối đêm giao thừa cũng không có tác dụng.

Vinh Tuệ Khanh ngày càng trầm mặc.

“Tuệ Khanh làm sao vậy nhỉ? Một cô nhóc trầm mặc ít lời như vậy cũng không tốt.” Mẹ Vinh Tuệ Khanh rất lo lắng cho cô, len lén bàn bạc với cha cô, xem có nên dẫn cô đi loanh quanh, thay đổi không khí một chút không.

Sau đó Vinh Tuệ Khanh đi với mẹ đến chúc Tết nhà dân ở Dốc Lạc Thần.

Đại Ngưu thấy cô thì vô cùng mừng rỡ, không dài dòng xách ngay một xâu thịt khô đặc sản vùng núi đến tặng cho nhà Vinh Tuệ Khanh.

Sau khi Đại Ngưu đi, ông nội Vinh Tuệ Khanh liền cười ha hả nói: “Qua năm Tuệ9Khanh đã chín tuổi rồi, cũng là lúc bàn bạc tìm một mối hôn sự cho nó rồi. Gái lớn ở nhà như hũ mắm treo đầu giường.”

Cha của Vinh Tuệ Khanh phụ họa nói: “Cha nói phải. Con thấy Đại Ngưu ở đầu thôn cũng không tệ. Cha Đại Ngưu hôm qua còn thử dò hỏi với con, hỏi thăm Tuệ Khanh nhà mình có hứa hôn với ai không, con nói không có.” Nói xong, nháy mắt với Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh bỗng ngẩng đầu, nhìn cha cô hỏi: “Chẳng lẽ cha muốn hứa hôn con cho Đại Ngưu?”

Cha Vinh Tuệ Khanh muốn giúp đỡ nhìn về phía mẹ Vinh Tuệ Khanh cầu cứu: “Mẹ đứa nhỏ, bà nói một câu coi.”

Mẹ Vinh Tuệ Khanh đứng dậy, kéo Vinh Tuệ Khanh đi vào trong buồng, cười ôm cô vào lòng: “Con gái, đừng xấu hổ, nói với mẹ, con muốn gả cho ai?”

Mặt Vinh Tuệ Khanh lúc hồng lúc trắng, cắn răng nói: “Con không lấy chồng!”

“Thật là đứa con ngốc! Mẹ nói con nghe, con gái nhà nào lúc còn nhỏ đều nói không muốn lấy chồng, nhưng sau khi lớn lên, con thật sự không để nó xuất giá, nó sẽ hận con cả đời!”

Mẹ Vinh Tuệ Khanh cười hì hì nói.

Vinh Tuệ Khanh mím môi, không nghe theo uốn tới ẹo lui trong lòng mẹ: “Không lấy không lấy không lấy, chính là không lấy!” Qua một hồi, lại nói: “Cho dù phải lấy, cũng tuyệt đối không gả cho tên Tăng Đại Ngưu kia!”

“Tại sao vậy?” Mẹ Vinh Tuệ Khanh vô cùng kinh ngạc hỏi: “Đại Ngưu có điểm nào không tốt? Tuổi nó cũng chỉ lớn hơn con một chút, chỉ là đàn ông lớn tuổi một chút mới biết thương yêu. Giống như cha con, ông ấy lớn hơn mẹ rất nhiều...”

Vinh Tuệ Khanh ngạc nhiên ngẩng đầu. Cô nhớ rõ ràng, trước đây ông nội có nói với cô, cha mẹ cô cùng tuổi. Nào có lớn hơn nhiều?!

“Sao vậy?” Giống như cảm thấy được sự kỳ lạ của Vinh Tuệ Khanh, mẹ cô lại đổi đề tài: “Được rồi, chuyện này sau này hãy nói. Đầu xuân chúng ta dời vào thành Vĩnh Chương sinh sống, con thu dọn đồ đạc của mình đi. Đừng để đến lúc đó lại quên trước quên sau.” Nói xong, rời khỏi phòng của Vinh Tuệ Khanh, bước đi có chút kỳ lạ, dường như vội vã muốn thoát khỏi bên cạnh Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh nheo mắt, nhìn bóng lưng của mẹ đằng xa, trong lòng âm thầm tính toán.

Qua năm mới, tuyết ở Dốc Lạc Thần đều tan đi. Ngày xuân đến rồi, người dân trong thôn cũng bắt đầu chuẩn bị cày bừa vụ xuân.

Đại Ngưu ngày càng chăm chỉ đến nhà Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh lại ngày càng thờ ơ với Đại Ngưu, thậm chí càng lạnh nhạt với người của cả thôn.

Cô thường ngồi trên tảng đá lớn ở phía sau tiểu viện của Vinh gia, nhìn lên núi Lạc Thần cao chót vót trong mây ngẩn ngơ.

Người trong thôn ngày càng bận rộn, không ai đi để tâm chuyện tình cảm nam nữ mới lớn của hai người.

Cha và mẹ của Vinh Tuệ Khanh bắt đầu chuẩn bị dọn nhà.

Sáng sớm ngày phải dời nhà, Vinh Tuệ Khanh bấm tay tính thử. Cô đã ở đây bốn tháng rồi.

Từ khi cô bị mẹ gọi dậy vào buổi sáng ngày giao thừa hôm đó, đến hôm nay đã tròn bốn tháng.

Một nhà bốn người ngồi trước bàn trầm mặc ăn điểm tâm.

Tâm tình Vinh Tuệ Khanh hoảng hốt, lẩm bẩm nói: “Con không muốn ăn cháo. Con muốn ăn bột yến mạch, bồi căn, bánh yến mạch nướng, còn có trứng muối.”

Lời vừa nói xong, đồ vật trong phòng cũng thay đổi hình dạng.

Trước mặt cô không còn là nhà lá thấp bé, với chiếc bàn vuông đã không còn rõ màu sắc.

Ngược lại xuất hiện là một nhà bếp màu sắc hiện đại, lò nướng, tủ lạnh, lò vi sóng đầy đủ mọi thứ. Cô ngồi bên bàn ăn bằng inox thiết kế đơn giản, nhìn vật trước mặt nhíu mày: “Mẹ, con không thích uống sữa nóng! Con muốn uống sữa lạnh!”

“Khanh Khanh, sữa lạnh không tốt cho dạ dày, con mau ăn sáng đi, lát nữa tài xế đến đưa con đi học thêm. Tuần sau là thi vào lớp chọn rồi, con phải cố gắng ôn tập, tranh thủ sớm đậu vào lớp chọn.” Giọng của người phụ nữ ôn hòa lại có cả kiên định nói.

Vinh Tuệ Khanh bĩu môi, vô cùng mất hứng lầu bầu nói: “... Người ta mới mười bốn tuổi, người ta không muốn lên đại học sớm như vậy.”

“Không phải đại học, là lớp chọn. Đợi con vào được lớp chọn, ở trong đó học hai năm, cậu con sẽ làm thủ tục cho con, để học chuyển đến Học viện nữ sinh Wesley học tiếp.”

...

Bên ngoài Lang Hoán Bảo Kính, Mạnh Lâm Chân nhìn hoàn cảnh trong gương, mày nhíu chặt.

Vinh Tuệ Khanh này, trong đầu toàn là những thứ lộn xộn!

...

Linh hồn Vinh Tuệ Khanh lúc này dường như bay ra khỏi thân thể cô, mắt lạnh nhìn một màn này.

Qua đi rất lâu, Vinh Tuệ Khanh ngồi ở trước bàn ăn khẽ cười một tiếng, quay đầu nhìn về một hướng, lớn tiếng nói: “Mạnh Lâm Chân, cái tên biến thái chết tiệt cuồng xem lén! Chơi đủ chưa!”

Mạnh Lâm Chân ngoài gương hốt hoảng ngạc nhiên, còn chưa kịp thay linh thạch mới thì Vinh Tuệ Khanh trong gương đã nhảy người lên, không biết từ lúc nào trong tay đã cầm Nhật Nguyệt Song Câu của cô, mạnh mẽ lao đến hướng của Mạnh Lâm Chân.

Mạnh Lâm Chân theo bản năng trốn sang một bên.

Vinh Tuệ Khanh đã nhảy ra khỏi gương, đứng ngay trước mặt Mạnh Lâm Chân, ngửa đầu nhìn y, hung tợn nói: “Không ngờ ngươi còn tinh thông ảo thuật! Có điều ngươi cho rằng chút tài mọn này có thể điều khiển được ta sao. Mắt ngươi xem như mù rồi!”

Có lẽ do quá mức giận dữ, Vinh Tuệ Khanh lại quên Mạnh Lâm Chân là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, sắp Kết Đan rồi. Cô chỉ là tu sĩ Luyện Khí tầng bảy nhỏ nhoi, ở trước mặt Mạnh Lâm Chân thật sự chỉ giống như con kiến dưới chân Trương Lữ Y, mặc cho người nghiền nát, không hề có sức chống trả.

Mạnh Lâm Chân bày ra uy áp của tu sĩ Trúc Cơ, trực tiếp làm cho Vinh Tuệ Khanh quỳ rạp trên mặt đất.

Nhật Nguyệt Song Câu và cô đã tâm linh tương thông, thu phóng vô cùng lưu loát, trong nháy mắt đã bị cô thu vào đan điền của mình. Cô dùng Húc Nhật Quyết lẫn Đế Lưu Tương bắt đầu không ngừng luyện chế Nhật Nguyệt Song Câu.

Mạnh Lâm Chân muốn cướp binh khí của Vinh Tuệ Khanh, nhưng vẫn chậm một bước. Y không khỏi có chút đau đầu ngồi xổm người xuống, nhìn Vinh Tuệ Khanh lắc đầu nói: “Ngươi cần gì phải như vậy chứ? Nếu ngươi nghe lời, ta sẽ để cho cha mẹ người thân của nhóc đoàn tụ, cả đời ở cùng nhau cũng được.”

Vinh Tuệ Khanh cười lạnh: “Cha mẹ người thân của ta đã không còn trên đời này rồi. Ngươi cho rằng làm ra mấy ảo ảnh thì có thể mê hoặc ta sao? Ta thấy ngươi tính lầm rồi!”

Mạnh Lâm Chân đứng lên, ngoắc tay, thu lại Lang Hoán Bảo Kính đang lơ lửng trong không trung.

Lúc trở về trong tay y, Lang Hoán Bảo Kính đã trở về hình dáng của cỡ một chiếc gương trang điểm.

Mạnh Lâm Chân lật qua lật lại nhìn cái gương, cau mày nói: “Bảo kính này có khả năng đảo ngược Càn Khôn, tuyệt đối không chỉ tạo ra mấy ảo ảnh đơn giản như vậy. Ta chỉ cảm thấy kỳ lạ, làm sao ngươi có thể nhìn ra được?”

“Có gì mà kỳ lạ?” Vinh Tuệ Khanh thừa dịp uy áp của Mạnh Lâm Chân yếu bớt, lăn lông lốc bò dậy từ dưới đất: “Giả chính là giả, ngươi không lừa được đôi mắt của ta.”

Mạnh Lâm Chân cười cười, nói: “Ngươi sai rồi. Ta không có tu luyện ảo thuật, cái ta tu luyện là hồn thuật. Ảo thuật là lừa dối đôi mắt, còn hồn thuật là đánh lừa linh hồn. Cái nào cao cái nào cái thấp, không phải vừa xem liền hiểu sao?”