Bổ Thiên Ký

Chương 138 : Yêu thú tuyên chiến

Ngày đăng: 16:18 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi La Thần để tên thiếu gia nhà giàu đó đi xong thì nói với Vinh Tuệ Khanh: “Được rồi, chuyện của bí địa khá giống với suy đoán của nhóc. Chúng ta có thể rời khỏi nơi này rồi.” Ngưng một lát, y lại cười hỏi: “Ta đoán nhóc cũng không muốn gả cho người ta đúng không?”

Vinh Tuệ Khanh nổi giận: “Ta trông giống người sinh ra để làm thiếp đến vậy sao? Hừ, dù gã có dùng kiệu tám người khiêng đến rước ta về làm vợ cả, ta cũng không thèm để ý đến gã.”

La Thần đưa một ít bạc vụn cho ông chủ để thanh toán, rồi họ rời khỏi thị trấn Dao Xuyên, đi đến3thôn Bì Thị dưới núi Quán Đào ở.

Mọi người trong thôn này đa số cũng là từ nơi khác di cư đến, số người không nhiều nên họ rất nhiệt tình với người mới đến.

Bọn họ mua một gian nhà tranh bỏ không đã lâu ở cổng thôn Bì Thị.

Bọn họ đến ở ngày hôm đó, trưởng thôn của thôn Bì Thị đặc biệt đến mời bọn họ đi ăn bữa cơm. Ông nói là người trong thôn làm cơm tiếp đãi họ.

Thôn Bì Thị không giàu có gì, nhưng sống dựa vào núi nên bữa tiệc đãi khách này vẫn rất phong phú. Có thịt lợn rừng tươi ngon, còn có canh nấm mỹ vị. Dù chỉ là hương vị đồng0quê, nhưng lại khiến Vinh Tuệ Khanh nhớ lại người thân và bạn bè ở Dốc Lạc Thần, cô ăn bữa cơm này mà cảm khái vạn phần.

Ăn xong bữa tiệc đãi khách, mọi người trong thôn Bì Thị đều đã quen biết hai người La thị mới đến thôn, là biểu thúc và cháu gái bên ngoại. Vì người nhà đã mất cả nên y mang theo cháu gái ra ngoài kiếm sống.

Loại chuyện này có khắp nơi ở nước Đại Sở vừa mới ổn định lại sau chiến loạn, nên họ cũng không lấy làm lạ.

La Thần âm thầm điều tra nghe ngóng mấy ngày, xác định người dân trong thôn đa số đều khá chất phác, lại không có5người tu hành, nên y cũng yên tâm mạnh dạn ở lại nơi đây.

Ban ngày y lấy danh nghĩa săn thú để đi dạo khắp núi Quán Đào, thăm dò cụ thể địa hình và tình hình yêu thú, cũng thuận tiện kiểm tra rõ có mấy đội đang săn yêu ở đây.

“Trước mắt trên núi Quán Đào không còn đại yêu thú nữa, nhưng lại có không ít các yêu thú có đạo hạnh. Nhiều con đã có thể biến hình rồi.” Dưới ánh đèn dầu ban đêm, La Thần vẽ ra địa hình của núi Quán Đào: “Nghe người trong thôn nói, tu sĩ đến núi Quán Đào săn yêu lúc trước có rất nhiều nhưng gần đây thì lại4ngày một ít đi.”

“Có hai con đường lớn để lên núi, đường nhỏ thì vô số. Đêm nay chúng ta sẽ đi lên từ con đường lớn trước.” La Thần đưa bản vẽ địa hình của núi Quán Đào cho Vinh Tuệ Khanh xem: “Nhớ kỹ bản vẽ địa hình này. Sau khi nhớ rồi thì đốt nó đi.”

Khả năng ghi nhớ của Vinh Tuệ Khanh rất tốt, cô vừa xem một lượt đã nhớ ngay. Cô đốt bản vẽ địa hình đó trước mặt La Thần.

“Mặc hộ giáp của nhóc vào cẩn thận. Hôm nay là lần đầu tiên ta dẫn đường cho nhóc. Từ ngày mai trở đi, phải tự dựa vào mình nhóc thôi. Sợ không hả?” La Thần9hỏi.

Vinh Tuệ Khanh lắc đầu: “Ta không sợ. Ta muốn dựa vào bản thân thử một lần xem sao.”

La Thần hài lòng gật đầu rồi dẫn cô lên núi. Con sóc nhỏ Khẳng Khẳng thì bị để lại ở gian nhà tranh trông nhà.

Ban đêm trên núi Quán Đào vô cùng tối. Chỗ nào cũng là cây cối um tùm, nên tối hơn ở dưới núi nhiều. Hơn nữa còn có âm khí không xua tan nổi.

Thỉnh thoảng lại có tiếng của con cú đêm vang lên trong đêm đen, hệt như có người đang khóc lóc, rất tang thương.

Vinh Tuệ Khanh có hơi sởn tóc gáy. Nơi này còn cho cô cảm giác khủng bố hơn ở đầm rồng nhiều. Núi Lạc Thần trước kia, nếu so với núi Quán Đào này, thì đúng là một thắng cảnh nghỉ dưỡng…

La Thần dặn dò: “Nhóc dùng cỏ ẩn thân ẩn mình đi. Ta biết nhóc đã mở Thiên Nhãn. Bây giờ nhóc mở Thiên Nhãn đi, xem xem khí trên đầu của các yêu thú ở trên núi Quán Đào này có màu gì.”

Vinh Tuệ Khanh nghe lời nhắm hai mắt lại, linh lực trong cơ thể tụ lại đan điền, sau đó dẫn khí ngược lên, xung kích cung Nê Hoàn* giữa hai chân mày. Một ấn ký màu đỏ nhạt nhanh chóng xuất hiện giữa hai đầu lông mày của cô, như là con mắt thứ ba.

* Nê Hoàn: Là cung thứ ba trong Cửu Cung, Nội Cảnh giải: Từ giữa hai chân mày đi vào ba thốn là Đan Điền Cung, cũng gọi Nê Hoàn Cung.

Đây chính là Thiên Nhãn của cô.

Mở Thiên Nhãn xong, cảnh tượng trước mắt cô lập tức khác đi.

Rừng cây hoa cỏ trên núi Quán Đào có một số thì biến đổi, một số thì xuất hiện những khí màu xanh nhàn nhạt. Đó là biểu hiện của việc mở linh trí. Mỗi một loại linh thảo dị mộc đều có loại khí màu xanh này xuất hiện.

Vèo!

Một thân ảnh màu đen đột nhiên tháo chạy qua trước mặt Vinh Tuệ Khanh và La Thần. Nó nâng cái đuôi dài, nửa thân trên là hình người, còn từ eo trở xuống vẫn là hai cái chân dê. Dù nó đứng thẳng đi, nhưng vẫn nhanh hơn người bình thường rất nhiều.

Vinh Tuệ Khanh nhìn qua đó không chớp mắt. Cô thấy màu sắc lộ ra trên đầu quái vật mình người chân dê đó là khí màu trắng nhạt, lại hơi có một chút tạp chất màu xám, nhưng không che được khí màu trắng kia.

La Thần không dùng cỏ ẩn thân cũng có thể ẩn giấu thân mình đi được. Đương nhiên, tu vi của tu sĩ Kim Đan cũng hoàn toàn phải ẩn mình đi, nếu không thì sẽ làm kinh động đến các yêu thú trên núi Quán Đào và càng làm kinh động đến những người săn yêu.

Xoạt xoạt xoạt!

Một loạt tiếng lá cây ồn ào.

Lần này lại là một đám tê tê chậm rãi bò qua trước chân của họ.

Vinh Tuệ Khanh rõ ràng nghe thấy đám tê tê đó nói tiếng người: “… Không đi không được nữa rồi. Mấy tiểu đội săn yêu đó quá lợi hại, ông bà tổ của chúng ta đều chết cả rồi…”

Màu sắc khí trên đỉnh đầu của những con tê tê đó khá phức tạp. Có một ít màu đỏ nhạt, một ít màu trắng còn có một ít màu đen thuần.

“Chạy trốn đi đâu!” Một giọng gào thét truyền đến, cùng theo đó là một cảnh tàn sát khốc liệt.

Vinh Tuệ Khanh vô thức lùi về sau hai bước.

Cô nhìn thấy hai tu sĩ giai đoạn Luyện Khí mặc trang phục Đạo môn một đen một trắng, đang cầm thanh đao lớn đuổi qua.

Hai người họ ngầm phối hợp, một trước một sau. Đầu tiên là ném viên sương mù ra, sau đó họ che miệng mũi của mình rồi đi vào trong đám sương mù, giết chết toàn bộ đám tê tê.

Đợi sau khi sương mù tản hết đi, Vinh Tuệ Khanh liền trông thấy hai người đó đang nhét từng viên yêu đan màu vàng nhạt vào trong túi càn khôn mà họ mang theo mình.

“Sư huynh, lần này chắc chúng ta có thể xếp thứ nhất của những đội săn yêu phía Tây rồi chứ?” Gã đàn ông mặc áo đạo sĩ màu đen nói.

Gã đàn ông mặc áo đạo sĩ màu trắng vừa kiểm tra chất lượng của yêu đan vừa cười khổ nói: “Đệ quên rồi sao? Xét duyệt tiểu đội săn yêu lần này không chỉ nhìn đến số lượng mà còn xem chất lượng nữa. Ta nghe các sư bá sư thúc bên trên nói, yêu đan của yêu thú có thần thông trời sinh, mới có thể tăng điểm trong xét duyệt nhất.”

“Thần thông trời sinh á?” Gã đàn ông mặc áo đạo sĩ màu đen không hiểu.

“Ví dụ, đám yêu thú tê tê này, bản lĩnh trời sinh của chúng là dùi khoan. Có yêu đan của bọn chúng thì có thể có bản lĩnh này. Đáng tiếc, nó không tính là thần thông…” Nói xong câu này, cả hai gã đàn ông đều trầm mặc.

Một lúc sau, gã đàn ông mặc áo đạo sĩ màu đen chầm chậm nói: “… Bên trên cần những yêu đan có thần thông trời sinh để làm gì chứ?”

Để làm gì? Đương nhiên là để tu luyện rồi.

Gã đàn ông mặc áo đạo sĩ màu trắng không nói câu trả lời mà cả hai người đều hiểu trong lòng ra nữa, mà chỉ nói: “Đi thôi. Tối nay tóm được đám tê tê này, cũng đủ để báo kết quả rồi.”

Hai người họ đứng dậy nhìn xung quanh, rồi lần theo con đường nhỏ xuống núi.

Xác định hai tu sĩ đó đã rời khỏi núi Quán Đào, La Thần mới hiện thân. Y ra hiệu mắt với Vinh Tuệ Khanh, tiếp tục dẫn cô đi vào trong rừng sâu.

Càng đi lên trên, rừng cây lại càng um tùm, hơn nữa âm khí lại càng nặng.

Ánh trăng từ trong tầng mây lộ ra, hàng ngàn hàng vạn ánh sáng xuyên qua lá cây trong rừng chiếu xuống, vừa hay chiếu vào một vách núi.

Đợi đến lúc ánh trăng di chuyển đến vị trí nọ, như thể vừa hay tiếp xúc với một cơ quan. Vách núi bằng đá xanh bỗng xuất hiện một cánh cửa lớn ánh huỳnh quang lấp lánh. Nó cao bằng thân người, dưới ánh sáng của vầng trăng lại càng rõ nét hơn, giống như được họa sĩ khéo tay vẽ ra vậy.

Vinh Tuệ Khanh trốn phía sau một cái cây to nhìn cánh cửa lớn đó, cô chỉ muốn giơ tay mở rộng nó ra, để xem xem bên trong có những thứ gì.

Ầm ầm ầm!

Sau ba âm thanh lớn vang lên, cánh cửa lớn như được vẽ trên vách đá chầm chậm mở ra. Một yêu thú đầu sói thân người từ trên nền cỏ bên cạnh cửa lớn xông tới, rồi lao vào bên trong cánh cửa lớn.

Nhân lúc cánh cửa lớn đó đang chầm chậm đóng lại, La Thần liền kéo lấy cánh tay của Vinh Tuệ Khanh, nhanh chóng đưa cô xông vào bên trong. Vừa hay đúng lúc cánh cửa đóng lại, hai người cũng tiến vào bên trong hang núi.

Vinh Tuệ Khanh vẫn dùng cỏ ẩn thân, còn La Thần thì dựa vào tu vi để ẩn mình.

“Chú ý nín thở, đừng để bọn chúng phát giác ra sự tồn tại của nhóc.” La Thần truyền âm bí mật với Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh hít sâu một hơi, rồi cố gắng hết sức thả lỏng cơ thể, không để cho hơi thở của mình lộ ra ngoài.

Nơi mà họ tiến vào là một hang đá cổ xưa.

Nhưng ở bên trong hang là một mảnh hỗn loạn, khắp nơi đều là các vò rượu bị đổ, những chiếc bát vỡ quẳng lung tung, còn có một vài cái xương người và da thú ném bừa bộn khắp nơi. Một mùi hôi thối nặng đến mức Vinh Tuệ Khanh chỉ muốn ói mửa.

La Thần không quay đầu lại, mà tiện tay lấy ra một cây cỏ xanh nhét vào tay của Vinh Tuệ Khanh, rồi truyền âm nói với cô: “… Ngậm vào miệng thì sẽ không cảm thấy khó chịu nữa.”

Thiên Nhãn của Vinh Tuệ Khanh vẫn chưa đóng, nên cô nhìn ra được ngoại hình của cây cỏ xanh này dù bình thường, nhưng khí xanh rất nồng, có lẽ là La Thần tìm được lúc ở bên ngoài ban nãy, nó vẫn còn mang một chút hương thơm thanh dịu.

Vinh Tuệ Khanh lặng lẽ ngậm cỏ xanh vào trong miệng, rồi cùng La Thần quẹo trái, quẹo phải bên trong hang đá, tiến vào một đại sảnh.

Bên trong thắp rất nhiều ngọn đuốc, khiến cho đại sảnh được chiếu sáng rực rỡ.

Đại sảnh rất cao, giống như đại sảnh này được dùng nguyên hẳn một ngọn núi để xây dựng nên vậy, còn nhìn thấy núi đá đen kịt trên phần đỉnh.

Nơi đại sảnh dựa vào, có một ngai vàng cao cao. Trên chiếc ghế ánh vàng sáng chói khảm nạm không ít bảo thạch.

Một người đàn ông vừa đen vừa cường tráng, cả người đầy lông lá, lộ ra nửa thân trên, eo quấn một tấm da thú, đang uống từng bát rượu lớn trên ngai vàng.

Uống xong một bát rượu, hắn liền quẳng nó trên nền đất, đập vỡ tan.

Trong lòng hắn ôm một cô gái xinh đẹp, đang quay lưng lại vội vàng rót thêm một bát cho hắn.

Nhưng nhìn qua Thiên Nhãn của mình thì Vinh Tuệ Khanh thấy, người đàn ông đen đúa cường tráng đầy lông lá đó rõ ràng là một con gấu đen lớn. Còn cô gái xinh đẹp bên cạch thì là một con thanh xà.



“Mọi người đừng uống nữa! Đừng uống nữa! Nghe đại vương nói chuyện!” Một gã đàn ông gầy gò quay người lại vẫy tay gào thét bên trong đại sảnh.

Không dùng Thiên Nhãn, Vinh Tuệ Khanh cũng nhìn ra gã đàn ông đó chính là con yêu thú nửa người nửa dê mà vừa rồi cô nhìn thấy trước tiên. Tu vi có lẽ cũng không cao đến đâu cả, biến hình thì mới chỉ biến được một nửa.

Người đàn ông ngồi phía trên ngai vàng do gấu đen biến thành lại đập thêm một cái bát nữa, mới thô lỗ nói: “Nghe cho rõ đây, dạo này tiểu đội săn yêu ở đây ngày càng điên cuồng ngang ngược, chúng đã giết không ít huynh đệ của chúng ta. Trước nay chúng ta ở trên núi Quán Đào này đều rất quy củ, nước sông không phạm nước giếng với họ. Nhưng lần này bọn chúng ức hiếp người quá đáng! Bản đại vương quyết định, chúng ta phải đoàn kết lại cho bọn chúng biết tay!”

Vinh Tuệ Khanh bĩu môi. Quy củ? Thế xương người ở trong hang đá là từ đâu mà ra?